Sáng sớm tỉnh lại, Đường Tống mới nhận ra đêm qua cô ngủ cả đêm ở phòng của anh, thực sự nghĩ lại sau nụ hôn đó cô liền ngủ luôn khi nào không hay. Đối với cô, chỉ cần ở gần Tiêu Mặc là như có một lực hút vô hình khiến cô hoàn toàn không thể rời mắt khỏi anh.
Nằm gọn trong chăn toàn mùi hương nam tính kia, làm cho cô có chút luyến tiếc không muốn rời đi. Cạch một tiếng, cửa phòng tắm mở ra, Tiêu Mặc lau tóc đi ra, nhìn cô gái đang cuộn chăn nhìn chằm chằm mình khiến anh bật cười. Hoàn toàn không có cảm giác ghét bỏ, khác xa với những người phụ nữ khác, chỉ cần họ nhìn chằm chằm anh thôi cũng đủ khiến anh da gà nổi lên từng tầng. Nhưng với cô thì khác, ánh mắt kia vừa nóng bỏng vừa lôi cuốn anh nhưng lại không mang lại cảm giác ghê tởm mà còn khiến anh muốn khoá chặt ánh mắt kia.
Bật cười thành tiếng, vừa tiến lại ngồi lên giường kéo con sâu đang còn mê mẩn trước vẻ đẹp của mình lôi vào lòng.
- Tỉnh ngủ chưa, công chúa.
Vừa nói vừa hôn lên môi mềm kia, hoàn toàn đánh thức con sâu ham sắc dục kia. Ngượng ngùng đáp trả lại, nhưng lại càng không theo kịp được tốc độ của anh. Đường Tống thật sự nghi ngờ liệu anh có lén tập luyện không, làm sao chỉ qua có mấy ngày mà anh càng lúc càng thuần thục như vậy, hoàn toàn chiếm thế thượng phong. Khiến cô hoàn toàn bị đánh bại, chỉ có thể mềm nhũng trong vòng tay của anh.
Kết thúc nụ hôn, Tiêu Mặc thoả mãn liếm liếm môi ôm cô đi vào nhà vệ sinh để cô tự mình vệ sinh cá nhân.
Loading...
Cả hai người rời khỏi phòng thì cũng là lúc cả nhà đã ngồi đầy đủ ở bàn ăn. Đường Tống ngượng ngùng đi đến, nhìn thấy vẽ mặt vui mừng của mẹ Tiêu cùng vẻ mặt ai oán của Quả Táo Nhỏ khiến cô càng thêm ngượng ngùng.
Vừa thấy cô, Quả Táo Nhỏ liền phồng má cáo trạng, hai tay ôm trước ngực nhìn như ông cụ non.
- Mẹ thật hư, chỉ vì chú Mặc đẹp trai mà cả đêm vứt con đi cùng chú ấy. Mẹ không yêu con nữa rồi.
Câu nói cáo trạng kia khiến ba mẹ Tiêu bật cười, ngay cả Tiêu Mặc cũng cười đến mức run run hai vai. Chỉ có Đường Tống đã ngượng lại còn ngượng hơn, câu nói của Quả Táo Nhỏ như tố cáo cô hồng hạnh vượt tường vậy đó.
- Bánh quẩy hay bánh bao.
Nhìn người yêu nhỏ sắp ngượng đến đỏ cả mặt, Tiêu Mặc không đành lòng liền kìm nén lại lên tiếng mở đường lui cho cô.
- Bánh bao đi.
- Có ăn cháo không.
- Có ạ.
Quả Táo Nhỏ nhìn mẹ hoàn toàn bị người khác dắt mũi lại càng bĩu môi hơn nữa. Tiêu Mặc thấy vậy cũng gắp bánh bao vào chén cho nhóc, lại lấy chuyện khác để bé bỏ qua chuyện này.
- Đồ đạc của hai mẹ con lát nữa sẽ được chuyển đến.
- Quên mất chuyện này, lát nữa đồ đạc chuyển đến, để xem thiếu gì mẹ cùng tiểu Tống liền đi shopping luôn, cũng phải sắm sửa thêm đồ đạc cho hai mẹ con chứ.
- Cả Lucky nữa, chú đừng quên nó nhé.
( Thật sự là tui không nhớ mình đã đặt tên chú chó của Quả Táo Nhỏ là tên gì, giờ lấy đại, bạn nào nhớ thì chỉ tui với nha, tui lười lật lại quá )
- Sẽ không quên đâu. Con mau ăn đi.
Vừa nghe thấy chuyện mang đồ ở nhà cũ đến thành công khiến bé vứt hết chuyện lúc nãy ra sau đầu.
Tiêu Mặc đặt một ly sữa ấm vào tay cô. Sữa trong tay hơi ấm hơn nhiệt độ cơ thể cô, sáng sớm ôm trong tay thật rất thoải mái. Đường Tống uống một ngụm nhỏ, Tiêu Mặc đã để cháo vào chén cho cô, lại gắp bán bao bỏ vào cái dĩa bên cạnh.
Anh cũng múc cho mình một chén cháo, cũng lấy bánh bao để ăn. Anh không thích ăn đồ quá nhiều dầu mỡ, hơn nữa buổi sáng ăn thanh đạm sẽ tốt hơn.
Ba mẹ Tiêu rất thích ăn đồ thanh đạm, đặc biệt lại thích những món truyền thống, vậy nên buổi sáng lúc nào cũng là những món dễ ăn dễ tiêu. Vậy nên cũng dần tập cho Tiêu Mặc ăn uống thanh đạm từ nhỏ.
Bữa sáng nhanh chóng trôi qua. Tiêu Mặc lập tức đi đến công ty, trước khi đi còn đưa cho cô một cái thẻ đen, bảo cô ra ngoài đi dạo thì muốn mua gì thì mua. Mật khẩu là ngày sinh của cô.
Anh vừa đi không lâu thì đồ đạc cũng nhanh được chuyển tới. Đồ cũng không có gì nhiều chỉ là áo quần của hai mẹ con, đồ chơi của Quả Táo Nhỏ, chú cún Lucky và đồ của nó.
Sau khi đồ tới, ba Tiêu liền ôm lấy Quả Táo Nhỏ ra sau vườn, hai ông cháu hì hục làm nhà gỗ cho Lucky. Hai ông cháu vừa chơi vừa làm lại trang hoàng cho nhà mới của Lucky. Quả Táo Nhỏ vui thích khoe chiến công của hai ông cháu khắp nơi. Ba Tiêu liền nhờ Từ thúc chụp cho hai ông cháu mấy bức vừa khoe chiến công vừa để in ra bỏ ở trong phòng của ông. Để chỉ cần nhìn là thấy.
Mẹ Tiêu và Đường Tống thì tự mình sắp xếp đồ chơi của Quả Táo Nhỏ trong phòng riêng của bé. Mẹ Tiêu nhìn lui nhìn tới vẫn cảm thấy không đủ. Cuối cùng vẫn bắt hai mẹ con Đường Tống thay quần áo ra ngoài shopping cùng bà.