Nhìn thấy mẹ mình bị làm nhục, Triệu Tiểu Tuyết tức giận lên tiếng, cô ta lại là người không biết nhìn sắc mặt người khác,nên nói là từ nhỏ tới lớn chỉ có cô ta cau mặt với người khác, không có việc người ta xụ mặt với cô ta, thành thử cũng không chú ý sắc mặt đột ngột thay đổi của người lớn. Tính khí lại đanh đá, từ nhỏ đã được nuông chiều như công chúa, rồi dần dần cũng hình thành cái bệnh công chúa chẳng xem ai ra gì.
- Dì à, loại người như cô ta làm sao xứng làm vợ anh Mặc được, đúng là nực cười.
Triệu Tiểu Tuyết năm nay mới hai mươi mấy tuy nhỏ tuổi hơn cả co nhưng tính khí đanh đá lại còn độc miệng.
- Anh Mặc đã thừa nhận cô chưa? Đừng có nằm mơ. Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga. Đúng là không biết tự lượng sức.
- Tiểu Tuyết, câm miệng.
Tuy cực kì tức giận nhưng bà Triệu vẫn là người thức thời, gia đình bà có ngày hôm nay là do Tiêu gia bố thí cho mà nên. Tuy mang cái danh bạn thân với mẹ Tiêu nhưng bà luôn luôn phải khép nép giữ ý tứ để không chọc giận người nhà họ Tiêu, đặc biệt là mẹ Tiêu. Chỉ cần một câu nói của bà là coi như mọi cố gắng trước kia coi như đổ vỡ, bây giờ con gái bà ta còn nói ra loại lời nói không nể mặt này nữa, bà Triệu hằn giọng. Loading...
Trái ngược với bà Triệu tính toán trước sau lo được lo mất, thì mẹ Tiêu lại rất thong dong, lấy khăn tay lau tay, từng cử chỉ toát ra vẻ quý phái sang trọng của một nữ chủ nhân đích thực.
- Có vẽ Tiểu Tuyết đây rất bất mãn với việc chọn con dâu của nhà chúng tôi thì phải. Nói ra cho cô xem nào.
Triệu Tiểu Tuyết không nghe ra giọng điệu lạnh lùng của mẹ Tiêu, cô ta là công chúa nhỏ được cả nhà cưng chiều, tính tình ngang ngược xưa nay, tuy không đến mức gây ra sự cố gì quá lớn nhưng cũng là kiểu mắt mọc trên đỉnh đầu, ngang ngược hống hách.
- Không có, dì à, chỉ là ả đàn bà này không xứng với anh Mặc mà thôi.
- Nếu con bé không xứng vậy ai xứng?
Mẹ Tiêu nhướng mày nhìn cô ta. Triệu Tiểu Tuyết hứng khởi mở miệng nhưng câu nói " Đương nhiên là cháu" chưa kịp thoát ra thì đã bị ánh mắt lạnh lùng của mẹ Tiêu dọa sợ. Cả người cô ta như rơi vào hố băng, khiến cô ta hoàn toàn không thể nào nói ra. Lại nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của bà khi nhìn sang Đường Tống đang ngoan ngoãn ngồi bên cạnh.
Từ khi còn nhỏ sau khi nhìn thấy Tiêu Mặc lần đầu khi hai gia đình cô ta đã bị anh thu hút. Từ nhỏ luôn muốn dính lấy anh nhưng chỉ cần tới gần là anh lại dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn cô ta, cũng chính là ánh mắt lạnh tanh như nhìn thấy vật ghê tởm vậy khiến cô ta sợ hãi. Nhưng càng lớn cô ta càng ngày càng thích anh hơn, nhìn anh mặc âu phục tinh tế, đẹp đến ngây người. Khiến cô ta càng thêm thèm khát được anh nhìn tới, được làm vợ anh.
Đáng tiếc cô ta chưa bao giờ có cơ hội tiếp cận anh, nếu anh không ở công ty thì cũng sẽ ra nước ngoài. Hơn nữa cô ta cũng phải đi học nên thời gian càng thêm hạn hẹp. Ngay cả ba mẹ Tiêu cô ta cũng ít tiếp xúc để tạo thiện cảm để dễ dàng tiếp cận anh. Tiêu Mặc trước giờ chưa từng có bạn gái ngay cả bạn gái tin đồn cũng chẳng có, cô ta còn tưởng rằng chỉ cần cô ta tốt nghiệp là có thể theo đuổi anh để trở thành thiếu phu nhân Tiêu gia mà nhiều người ao ước.
Nào ngờ nữa đường lại xuất hiện một ả đàn bà được mẹ Tiêu ủng hộ làm con vợ của anh khiến cho giấc mơ kia của cô ta hoàn toàn bị dập tắt.
Việc cô ta thích Tiêu Mặc nhà họ Triệu ai cũng biết, ai cũng ủng hộ. Đối với bọn họ đây là việc đáng mừng, chỉ cần cô ta nắm được Tiêu Mặc trong tay vậy thì Triệu gia bọn họ một bước lên mây. Địa vị thăng tiến, còn được người Tiêu gia bảo bộ. Vậy thì bọn họ còn phải sợ mà cúi đầu nữa hay sao. Mang theo cái dã tâm kia đến, cũng vì cái lí do này mà bà Triệu mới mang cô ta theo, lấy cái cớ tới thăm mẹ Tiêu để con gái ra mắt cũng như lấy điểm trong mắt mẹ Tiêu để sau này còn dễ dàng mà theo đuổi Tiêu Mặc.
Nào ngờ còn chưa kịp thực hiện bước đầu thì đã bị một gáo nước lạnh dội thẳng vào mặt. Còn để chinhs đứa con ngu ngốc của bà ta lên tiếng phá hỏng mọi chuyện. Đã không bắt được gà còn mất nắm thóc, bà Triệu hung hăng trừng mắt Triệu Tiểu Tuyết, còn áy náy quay sang nhìn mẹ Tiêu và Đường Tống:
- Xin lỗi, con bé còn nhỏ không hiểu chuyện, Tiểu Tống con đừng so đo với nó nhé.
- Không sao, cháu không giận đâu ạ.
- Bà nên dạy dỗ lại con gái của bà đi, hai mươi mấy tuổi mà vẫn còn nhỏ, nói ra người ta cười cho, đừng có lúc nào cũng mang cái cớ còn nhỏ ra mà lấp cái tội của nó. Hung hăng xúc phạm người khác xong lại cứ lấy cái cớ còn nhỏ ra để người khác không so đo, lý nào lại như vậy. May mà Tiểu Tống hiểu chuyện nên không để tâm nhưng nếu gặp người khác bà nghĩ mọi chuyện sẽ kết thúc đễ dàng như vậy sao. Chỉ với cái tội xúc phạm đến nhaann phẩm của người khác cũng đủ để con bé ra tòa rồi đấy.
Nghe vậy, sắc mặt Triệu Tiểu Tuyết lập tức tái xanh, cô ta đâu nghĩ rằng chỉ nói vài câu mà mẹ Tiêu liền lôi cô ta ra tòa kia chứ. Đúng là không thể đắc tội với người khác. Trước giờ, cô ta gây chuyện nhưng chưa bao giờ nghỉ tới hậu quả bây giờ bị người ta nói ra mặt như vậy khiến cô ta sợ đến mất mật. Người khác thì cô ta không biết, nhưng mẹ Tiêu thì cô ta rất sợ bà là hòn ngọc quý trên tay ba Tiêu, là người mà ba Tiêu hết mực nâng niu. Chỉ câng bà không thoải mái là cô ta có thể sẽ sống trong tù cả quảng đời còn lại mất.
- Đúng đúng về nhà tôi sẽ dạy dỗ lại nó.
- Hôm nay tới đây thôi, Tiểu Tống mới hết bệnh, cơ thể còn chưa khỏe phải trở về nghỉ ngơi, chúng tôi cũng không giữ mấy người nữa. Lão Từ tiển khách.
- Vậy hai người nghỉ ngơi đi, mẹ con tôi xin phép.
Dù còn hơi bất ngờ khi bị đuổi nhưng bà Triệu cũng không dám phản bác với nhân vật to lớn này. Dù sao bà ta cũng không muốn thêm phiền phức, cái giấc mơ bước chân lên trời của bà ta cũng bị dập tắt khi bước ra khỏi cổng Tiêu gia. Nhưng Triệu Tiểu Tuyết thì khác cô ta tuy rất sợ nhưng lại không cam lòng, nhưng lại chẳng thể làm gì.