Từ khi gặp Tiêu Mặc, Lâm Thư Thư luôn sống trong ảo tưởng, chỉ cần có thể khiến người đàn ông kia yêu mình thì cô ta có thể thoát khỏi cảnh sống trốn chạy cực khổ cùng với việc hằng ngày phục vụ đàn ông để kiếm tiền. Bây giờ cô ta đang qua lại với một tên đàn ông tên là Bạch Thư Vân, ông ta là một giáo sư dạy ở một trường đại học nổi tiếng. Cô ta qua lại với ông ta thứ nhất vì ông ta có tiền cùng với nhan sắc hơn hẳn mấy tên đàn ông bụng bự mà trước kia cô ta theo hầu. Hơn nữa khi bị Tiêu Mặc cho người ném đi, thì ông ta cũng đã cứu cô ta một mạng, ở cùng với cô ta cho đến khi Cố Thành cùng Tạ Trác tìm được cô ta.
Bạch Thư Vân tuy đã ngoài bốn mươi nhưng vẫn còn rất sung sức, cả người toát ra vẻ thư sinh cùng học thức khiến cô ta thỏa mãn. Một giáo sư đại học danh tiếng lại đi ngoại tình sau lưng vợ mình, người đã còng lưng làm lụng nuôi ông ta từ khi còn chân ướt chân ráo ra đời cho đến khi ông ta bước đến được cái danh giáo sư đại học mà nhiều người tôn trọng kia. Vì nhan sắc sinh đẹp, cùng với dáng vẻ ngọt ngào, uyển chuyển của Lâm Thư Thư cuốn hút lấy ông ta làm ông ta say mê, nhớ đến vợ mình người đàn bà già nua, lại còn luộm thuộm, khiến ông ta hoàn toàn thấy chán ngán, đâu thể nào sánh được với nàng thơ của ông ta.
Từ thúc nhận được thông tin điều tra liền cười lạnh, loại đàn bà lẳng lơ như vậy mà đám đàn ông kia cũng xem nhưu châu báu mà nâng niu, đúng thật là nực cười. Nhìn dáng vẻ không tệ nhưng sâu bên trong lại bẩn hơn cả rác, bây giwof lại dám quyến rũ cả giáo sư đại học. Thật nực cười, một kẻ như vậy cũng dám vác mặt đến dạy kẻ khác, đúng là thế giới này nhiều kẻ dơ bẩn thật sự. Từ thúc đưa số ảnh chụp kia cho một tên thuộc hạ:
- Đưa đến cho vợ ông ta, gửi rõ ràng cả hình ảnh lẫn video, thời gian và địa điểm gặp mặt của hai kẻ kia cho bà ta, mấy kẻ này nên có người ra tay trừng trị.
Thuộc hạ nhận lệnh nhanh chóng thực hiện. Lâm Thư Thư đang ân ái cùng ông ta đâu biết rằng bản thân sắp gặp chuyện lớn. Trong căn phòng lớn, tiếng thút thít của nữ nhân cùng giọng nói khàn đục an ủi của nam nhân kia vang lên, ông ta vừa an ủi vừa thương xót nhìn gương mặt xanh xao do làm việc nhiều nhưng lại không được nghĩ ngơi tốt của cô ta, nhưng tên đàn ông cặn bả kia miệng thì an ủi, nhưng tay thì sờ mó trên da thịt cô ta khiến cô ta rên lên một tiếng. Chỉ một lúc cả hai liền dính chặt lấy nhau, Lâm Thư Thư miệng thì kêu đừng nhưng thân thể lại dính chặt lên người ông ta, thân thể uốn éo, chà xát lên người khiến ông ta càng thêm hăng hái. Thân thể nữ nhân như rắn quấn chặt lấy nam nhận kia, miệng phát ra những âm thanh rên rỉ kích tình, còn nam nhân kia tay không nhừng xoa bóp cơ thể cô ta, miệng thì dính chặt lấy da thịt, thân dưới động không ngừng.
Tiếng thút thít cầu xin xin yếu ớt của Lâm Thư Thư tiếng nức nở của cô ta không những không làm cho người đàn ông đụng chạm vào cô ta dừng tay mà ngược lại càng khiến ông ta thêm hăng hái. Đã lâu lắm rồi ông ta không được sung sướng như thế này, quả là cực phẩm, dù làm bao nhiêu lần vẫn khiến ông ta sướng đến lên trời. Tiếng rên rỉ của cô ta chính là liều thuốc kích thích mạnh mẽ nhât, Bạch Thư Vân xoay người ép cô ta xuống dường, thân dưới lại càng mạnh bạo, càng làm càng hăng, càng làm càng điên cuồng mạnh mẽ.
Đang trong thời khắc then chốt, rầm một tiếng cửa phòng mở ra đập mạnh vào tường khiến hai kẻ đang phóng túng trên giường trở tay không kịp. Bạch Thư Vân tức giận quay đầu tính sổ cùng với kẻ không biết tốt xấu phá hỏng chuyện tốt của ông ta. Nhưng chưa kịp làm gì thì đã bị một gậy đánh thẳng vào người khiến ông ta đau điếng ngã lăn ra đất. Cả Lâm Thư Thư cũng sợ hãi mà hét lớn, Bạch Thưu Vân mwor mắt nhịn sang liền nhìn thấy vợ mình đang đứng cùng một đám côn đồ, một tên vừa đánh ông ta còn đang cầm cây gậy bóng chày trên tay.
Bà Bạch nhìn hai kẻ mèo mã gà đồng kia một lượt máu nóng nổi lên, bà ta xông lên giường một tay túm lấy tóc Lâm Thư Thư một tay tát mạnh khiến ả ta choáng váng, từng tát từng tát nện lên gương mặt xinh đẹp kia, chỉ chốc lát mặt cô ta sưng lên như đầu heo, trông cực kì ghê rợn. Vừa đáng bà ta vừa hét lơn:
- Tiện nhân, đồ đàn bà lẳng lơ dám quyến rũ chồng bà, dám quyến rũ chồng bà bà cho mày biết thế nào là lễ độ. Thứ đàn bà đê tiện, chỉ biết nằm dưới háng đàn ông như mày có tư cách gì mà dám léng phéng với chồng bà hả.
Mỗi cái tát của bà ta khiến ả ta choáng váng, chỉ biết lấy tay chặn lại trong vô vọng, sức lực của cô ta làm sao có thể sánh bằng sức lực của người phụ nữ buôn ba ngày đêm làm nhiều việc như bà ta kia chứ. Tuy không còn trẻ nhưng bà ta vẫn có thể kiến cho cô ta hoàn toàn không thể chống trả. Bạch Thư Vân nhịn thấy vwoj mình ra tay liền xông tới can ngăn, nhưng vừa đứng lên liền bị hai tên côn đồ ấn trở lại, đè mạnh xuống sàn. Bà Bạch nhìn thấy hành động của ông ta lại càng thêm tức giận đến gân xanh nổi lên, tay nắm tóc cô ta càng giật mạnh kéo lên khiến cô ta đau đớn ôm lấy đầu. Bà ta chỉ vào Bạch Thư Vân mà nói:
- Bà đây hi sinh cả thanh xuân hóa ra chỉ là để nuôi một con bạch nhãn lang, một kẻ còn không bằng một con chó, chó còn biết trung thành, còn ông một kẻ ăn cháo đá bát, một kẻ vong ân phụ nghĩa. Nuôi ông thành bộ dáng học thức để rồi lại làm ra mấy việc bôi tro trát trấu vào mặt tôi à. Chỉ vì con tiện nhân này mà dám chống đối lại tôi, được nếu đã có gan ngoại tình thì cũng có gan mà nhận hậu quả đi. Thương hại con tiện nhân này chứ gì, được bà đây toại nguyện cho hai kẻ khốn nạn này, tôi cho thêm các người tiền đánh cho ông ta bỏ cái tật đi lăng nhăng kia đi, để cho cha mẹ ông ta khỏi nhận ra luôn, như vậy ông ta mới không dùng gương mặt kia đi làm những việc ghê tởm kia nữa.
Vừa nghe đến tiền cả đám côn đồ lại thêm hăng hái, Bạch Thư Vân hoảng sợ kêu gào xin tha, thề thốt sẽ không tái diễn nữa, xin bà ta tha mạng cho ông ta. Nhưng bà ta đâu thể mềm lòng, mà chính ông ta cũng không xứng đáng được tha thứ. Cả đám côn đồ xông lến đánh cho ông ta đau điếng, từng đòn giáng lên người tạo ra những vết thương ghê rợn, khiến cho người khác phải sợ hãi, Lâm Thư Thư vùng vẫy muốn chạy trốn nhưng làm sao thoát được bà ta, cô ta vừa vùng vẫy thì bà ta liền ra tay đánh cho không nhìn rõ mặt mũi, máu mẹ tèm lem, nhìn ghê rợn. Nhìn hai kẻ đau đến không nhúc nhích được kia cũng không thể làm nguôi đi cơn giận của bà ta, người bà ta hết lòng tin tưởng lại phản bội đâm bà ta một nhát đau đớn, làm sao bà ta tha thứ nổi đây. Mấy tên côn đồ kia nhìn thân thể của Lâm Thư Thư lại nổi lên thú tính, một kẻ nhìn bà ta với nụ cười nham nhở:
- Bà chị còn chưa hết giận sao, hay là để bọn này chơi chết ả ta như vậy ả ta sẽ chẳng thể nào đi câu dẫn đàn ông nữa.
- Cũng tốt, cũng nên chăm sóc luôn chồng tôi đi, cũng do tôi không quan tâm làm ông ta không kiềm chế được, cũng nên giúp ông ta giải quyết chứ, tốt nhất là chơi hỏng luôn đi, như vậy sẽ không còn phiền phức như vậy nữa.
Vừa nghe thấy cả hai kẻ kia đều lạnh cả người nhìn đám côn đồ chia ra vây quanh bọn họ làm cho cả hai lâm vào sợ hãi tột cùng. Bà ta lạnh lùng nhìn hai kẻ khóc lóc van xin kia mà thấy ghê tởm. Đây cũng không phải lần đầu ông ta ngoại tình, nhiều lần bà ta bắt gặp ông ta cùng với đám sinh viên trong trường, nhưng loaanf nào ông ta cũng chối, bảo rằng bản thân bị oan, toàn là do đám sinh viên kia quyến rũ ông ta. Vì con bà ta nhiều lần mắt nhắm mắt mở bỏ qua, nhưng bây giờ làm sao bà ta coi như không thấy được, một kẻ là giáo sư được nhiều người tôn trọng lại làm ra việc ghê tởm như vậy, sau này sẽ ảnh hưởng đến tương lai con bà ta như thế nào kia chứ, hơn nữa bà ta cũng thấy ghê tởm loại người nhân cách bẩn thỉu như vậy.