Nhật Kí Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 50




Tuy rằng những món mà Đường Tống nấu không phải là cao lương mỹ vị gì nhưng lại mang đến cho Tiêu Mặc cảm giác của bữa cơm gia đình, lâu lắm rồi anh mới cảm nhận lại. Từ khi tiếp quản công việc của gia tộc, cha mẹ anh cũng đưa nhau đi trốn bỏ anh một mình trong căn nhà rộng lớn làm cho anh cũng quên mất rằng bản thân cũng từng cảm nhận được hạnh phúc. Có lẽ cô đơn lâu rồi bây giờ được cảm nhận lại khiến anh càng thêm quý trọng phút giây này.

Nhìn nhóc con đang tập trung ăn cũng đủ thấy được nó thỏa mãn đến mức nào, ngay cả Lucky chú chó nhỏ cô đang nuôi cả buổi sang anh tới nó chỉ nằm trong giường của nó mà ngủ bây giờ cũng bị mùi đồ ăn hấp dẫn mà chạy tới quấn quýt dưới chân xin ăn.

Từ nhỏ đến lớn, Tiêu Mặc gặp không ít phụ nữ, nhìn những người từ trẻ tuổi đến lớn tuổi khiến anh luôn cảm thấy phụ nữ xinh đẹp đều giống như gốm sứ tinh xảo, phải mặc quần áo lụa là, trang điểm tinh xảo, trang sức, phụ kiện luôn đính trên người thì mới thể hiện được nét đẹp của họ. Nhưng bây giờ khi nhìn thấy Đường Tống bận rộn trong phòng bếp, quần áo giản dị, mặt không trang điểm, không mặc lễ phục lộng lẫy hay trang sức đắt tiền nhưng lại khiến anh không thể rời mắt khỏi cô.

Cô chỉ ở đó, để lại cho anh một cái bóng dáng nhưng lại sáng bừng trong mắt anh, khiến anh bị thu hút, không thể rời mắt khỏi cô. ngay cả những món ăn trên bàn tuy rằng không thể sánh bằng những món ngoài nhà hàng năm sao nhưng lại khiến anh không thể ngừng đũa, từng món từng món hợp khẩu vị đến mức anh ăn đến căng cả bụng mà vẫn muốn ăn thêm. Nhìn một lớn một nhỏ ăn đến hăng say, cô thật sự có cảm giác như hai người này bị bỏ đói lâu ngày vậy. Sợ cả hai ăn đến bội thực, Đường Tống chỉ có thể cưỡng ép dọn hết đi mà thôi. Nhìn ánh mắt tiếc nuối kia của hai người làm cô bật cười.

- Ăn nữa sẽ bội thực đấy.

Đuổi hai người ra bên ngoài lại cho Lucky ăn thức ăn của nó, cô lại bắt đầu dọn dẹp chiến trường. Tiêu Mặc bị đuổi ra bên ngoài phòng khách, thật kì lạ lúc còn ngồi ăn anh chẳng cảm thấy no chút nào, nhưng đứng dậy đi thì lại no đến mức anh phải lén lấy tay xoa xoa bụng cho dễ chịu, cũng đâu trách anh được, Đường Tống nấu ăn quá ngon làm anh không dừng đũa được, nhìn sang nhóc con bên cạnh cũng đang lấy tay xoa xoa mắt híp híp thỏa mãn.

Đường Tống mang hai ly trà hoa cúc giúp dễ tiêu cho hai con người đang ngồi ngoài kia, vừa bưng ra lại thấy cả hai đang vuốt bụng nhắm mắt thỏa mãn, nhìn lười biếng như hai con mèo vậy. Như cảm nhận được ánh mắt, Tiêu Mặc giật mình ngồi dậy lại thấy cô đang cười nhìn hai người, nhìn ánh mắt dịu dàng đó khiến anh lại thổn thức một cách kì lạ. dường Tống đi tới lại đưa trà cho cả hai ngồi xuống bên cạnh Qủa Táo Nhỏ vừa nói.

- Hai người uống trà đi, sẽ thoải mái hơn đấy.

Khác với không khí hòa hợp ở đây, ở thành phố M cuộc chiến giữa Vương Húc và Hàn Thiên Hạo đang rơi vào thời điểm gay gắt nhất, nhưng lợi thế lại nghiêng về phía Hàn Thiên Hạo làm cho Vương Húc như phát điên lên. Dồn hết cả tiền bạc cùng nhân lực vào đối phó Hàn Thiên Hạo, nhưng ông trời lại không tạo cơ hội cho hắn, nhưng kẻ mà hắn lấy lòng phản bội hắn, nhưng thông tin lấy được cũng không giúp được gì, thời gian càng dài càng khiến hắn bị ép vào đường cùng, bị Hàn Thiên Hạo chèn ép đến không có đường lui.

Trong căn phòng Vương Húc nổi điên đập cả đám thuộc hạ của hắn sợ đến co rúm, nhìn những tên bị hắn ra tay đánh đến không nhận ra mặt mũi, đồ đạc vỡ nát nằm tứ tung trong phòng cũng đủ để thấy được cơn giận của hắn. Hắn lên kế hoạch lâu như vậy lại không làm gì được Hàn Thiên Hạo. Ngay cả một ả đàn bà là Lâm Thư Thư cũng không tìm được thì nuôi lũ phế vật này làm gì, không bằng giết hết đi, làm nguôi cơn giận của hắn.

Nhìn hắn điên cuồng, một tên thuộc hạ thân tính liền lên tiếng đưa ra ý kiến cho hắn:

- Chủ Nhân, bây giờ tuy Hàn Thiên Hạo đang nắm được lợi thế nhưng hắn cũng chỉ là con người cũng sẽ có điểm yếu. Hắn cực kì yêu thương đứa con gái nhỏ của hắn, nên cũng cho người bảo vệ kỉcàng nhưng có kĩ nhưu thế nào cũng sẽ có lỗ hỏng, hơn nữa hắn còn có một đứa con nữa không phải sao, chỉ cần mình bắt được cả hai đứa nó, uy hiếp hắn ta, chắc chắn sẽ có được cơ hội lật ngược tình thế. Hơn nữa, có tin tức báo về Lâm Thư Thư cũng đang ở cùng thành phố với vợ cũ của hắn ta. Như vậy cho người vừa đi bắt tất cả về chẳng lẽ không có chỗ dùng.

- Nói cũng có lý, bây giờ dù chỉ có một phần trăm cũng phải dùng tới, ra lệnh đi bắt bọn chúng về đây cho ta.

- Tuân lệnh.

Cả đám thuộc hạ nhận lệnh nhanh chóng rời đi, để lại Vương Húc ngồi lại một mình, suy nghĩ nước đi tiếp theo, cho dù cá chết lưới rách hắn cũng phải kéo Hàn Thiên Hạo theo cùng.