Nhật Kí Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 48




Tiêu Mặc tắm xong quay lại thư phòng liền nhìn thấy cuốn sách nằm ngay trên bàn làm việc của anh. Giữa một đóng văn kiện trông nó thật nổi bật với màu sắc bắt mắt trên nền đơn sắc tẻ nhạt của văn kiện, hợp đồng,.. Nhìn thôi cũng đủ biết kiệt tác của ai, Tiêu Mặc không suy nghĩ liền cầm cuốn sách lên liền nhìn thấy tựa sách khiến anh nhíu mày nhưng cũng không vứt đi, mà ngược lại còn mở ra xem. Nếu như ngày thường thì ngay cả nhìn anh cũng sẽ không thèm chứ đừng nói là đọc nhưng khi cầm cuốn sách lên anh lại nghĩ đến Đường Tống, khiến anh không nhịn được mà nhìn.

Trong lúc Tiêu Mặc còn đang bận bịu học tập thì Đường Tống cùng Qủa Táo Nhỏ đang cùng nhau lên thực đơn tiếp đãi khách. Cho dù có tiếp khách ở nhà cũng không thể qua loa được, nhưng cũng phải thật dinh dưỡng. Ngoài những món mà thằng nhóc nhà cô yêu thích như thịt bò, tôm, thịt gà, phải thêm rau, trái cây như vậy vừa ngon miệng không bị ngán mà lại thêm phần dễ tiêu nữa.

Sáng sớm hai mẹ con liền hứng khởi đi siêu thị mua đồ, mà thằng nhóc này miệng vẫn không nghừng nhắc đến anh, nào là khi nào anh mới tới, anh thích ăn món nào hơn, hỏi rất nhiều cái làm cô đau cả đầu liền đưa luôn điện thoại để nhóc chơi game để làm nhóc phân tâm như vậy cô mới có thể chú tâm lựa đồ.

Nào ngờ thằng nhóc này lại tìm được số anh trong danh bạ của cô mà gọi. Trông lúc cô còn đang bận rộn lựa rau thì thằng nhóc này lại ôm máy ngồi trên xe ngoan ngoãn. Tiêu Mặc vừa ăn sáng xong đang làm việc trong thư phòng liền nhận được điện thoại, vừa mở máy liền nghe thấy giọng nói non nớt của trẻ con làm anh giật mình, mình vào điện thoại xác định thật sự là số của cô mới để lại lên tai mà nghe.

- Chú Mặc là cháu Qủa Táo Nhỏ, khi nào chú mới đến nhà cháu ăn cơm, mẹ con cháu đang đi lựa đồ nấu cơm, chú muốn ăn món nào không?

- Lát nữa chú mới tới, hai mẹ con cứ tùy tiện nấu đi chú không kén ăn.

- Dạ vâng chú nhanh đến nhé mẹ con cháu mong chú đến lắm tạm biệt chú.

- Ừ.

Đường Tống quay lại thì thấy nhóc cười hớn hở đưa điện thoại, hỏi thì thằng nhóc chỉ nói chú sắp đến làm cô hết hồn, giờ mới biết nảy giờ thằng nhóc này ngồi ngoan ngoãn hóa ra là vì đang ngồi gọi điện cho anh. Thật sự cô rất ngạc nhiên anh là người đầu tiên mà thằng nhóc này thích tiếp xúc, bất kì người đàn ông nào gặp thì thằng nhóc này cũng bày ra vẻ mặt không hứng thú. Vậy mà bây giờ lại hí ha hí hững gọi điện cho người ta, phải nói sức hút của người kia đúng là mãnh liệt.

Sau khi nhận được cuộc điện thoại của nhóc, Tiêu Mặc cũng không dám chậm trễ mà đứng dậy thay quần áo rồi chọn quà cho nhóc, nhìn một hồi cuối cùng lại nhìn trúng một mô hình xe đua với đường xe đường đua cực lớn, nhiều chi tiết nếu lắp ráp thì sẽ mất một khoảng thời gian, lại lấy thêm một hộp đồ chơi ghép hình cực lớn. Nhìn lại hai món đồ kia, khóe miệng Tiêu Mặc nhếch lên vui vẻ lắp ráp cái mô hình đường đua kia thôi cũng đã tốn không ít thời gian và công phu như vậy anh lại có thể lấy cớ ở lại thêm một chút.

Chuẩn bị đầy đủ liền xuất phát đến nhà Đường Tống, trước khi đi còn bị Từ thúc lôi trở lại nhắc nhở một chút nào là phải luôn tươi cười đừng dọa người ta sợ, nào là phải ga lăng, lịch thiệp để ghi điểm trong mắt đối phương, nào là phải vui vẻ với trẻ nhỏ nên làm thân với nó để dễ tính đường tiếp theo, vân vân và mây mây .... làm anh thật sự có cảm giác như đang chuẩn bị ra chiến trường vậy.

Trên đường lái xe anh liền nhìn thấy Lâm Thư Thư đang cùng hai tên đàn ông tình tứ bên đường, nếu như anh nhớ không nhầm thì ả đàn bà kia luôn gây rối cho mẹ con Đường Tống, nghĩ đến thôi cũng khiến anh bực bội, một kẻ chuyên hầu hạ thân dưới của đàn ông như ả lại dám gây khó dễ cho người mà anh khó khăn lắm mới nhận định được. Kết nối điện thoại gọi cho Từ thúc :

- Từ thúc điều tra một người giúp tôi, là ả đàn bà lần trước làm khó Đường Tống với tên nhà học lý kia, điều tra ả ta kỉ càng một chút. Làm xong phiền chú gửi đến mail cho tôi.

- Vâng cậu chủ.

Bên kia Lâm Thư Thư cùng Cố Thành và Tạ Trác đang chật vật trở về nhà, từ khi bị Tiêu Mặc cho người ném đi xa đến bây giờ hai người bọn họ mới tìm được Lâm Thư Thư. Tuy không bị xâm hại nhưng nhìn vẻ chật vật đói khát của cô ta khiến bọn họ đau lòng không thôi.

Trận mưa mới bắt đầu chỉ là mưa nhỏ lất phất sau đó càng mưa càng to, từ khi Cố Thành và Tạ Trác bị người nhà vứt bỏ, lại phải chạy trốn khỏi con mắt của Vương Húc, dù cả ba kiếm được việc nhưng lại không được bao nhiêu tiền, cuộc sống vô cùng chật vật. Tuy rằng sau khi nhìn thấy Tiêu Mặc khiến cho đầu óc Lâm Thư Thư mất hồn lạc phất nhưng ả lại không chê bai Cố Thành và Tạ trác, mà ngược lại còn động viên, an ủi tâm hồn bị tổn thương của hai người đàn ông kia, người khéo hiểu lòng người như ả, tất nhiên là làm cho Cố Thành và Tạ Trác càng thêm yêu sâu đậm.