Nhật Kí Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 45




Không biết nữ chính có phải mang vận xui chuyên tự mình rước tai họa hay không, cô không cần biết, cũng chẳng quan tâm, dù sao từ khi được tạo ra thì Lâm Thư Thư đã thu hút không ít ong bướm, đủ loại đàn ông vây quanh cô ta. Dù sao nữ chính xảy ra chuyện thì sẽ có nam chính hoặc nam phụ gì gì đó ra mặt giải quyết đâu cần một nhân vật qua đường như cô ra tay. Nhiều khi còn vì cô giúp đỡ mà mang thù vào người như vậy không chỉ cô mà cả Qủa Táo Nhỏ cũng sẽ gặp nguy hiểm.

Người đàn ông giữ chặt cô ta nhìn giống như con heo, nhìn hắn hình như là con trai của thị trưởng ở đây hắn thường xuyên cùng cha hắn lên tivi nên cô cũng dễ nhận ra hắn- lý Đại Châu. Tên này là con trai duy nhất của thị trưởng nên được chiều chuộng từ bé, vậy nên có chút tham lam háo sắc.

Có lẽ vì hắn có chút tiếng tăm mà không ai dám đắc tội với hắn, khiến cho tiếng xấu của hắn càng lan rộng ra. Nhìn thấy cô xoay người rời đi, Lâm Thư Thư khủng hoảng la to:

- Chị gái, chị gái mau cứu em.

- Người đẹp em tên gì, hôm nay cho dù ba em có tới cũng không cứu được em đâu, ngoan ngoãn hầu hạ anh đi, anh sẽ cho em điều mà em muốn, cả cô em ngoài kia nữa cũng xinh xắn đấy, mau lại đây nào.

Vừa nói cánh tay còn lại bắt đầu vuốt ve lên mặt cô ta, chân cũng từ từ tiến lại gần cô. Lâm Thư Thư hai tay ôm ngực, đôi mắt ngập nước, dáng vẻ đáng thương cầu khẩn hắn tha cho cô ta. Qủa nhiên gặp mặt nữ chính không có cái gì tốt, Đường Tống mắng thầm trong bụng, liền ôm lấy Qủa Táo Nhỏ , xoay người bước nhanh về phía trước. Nhìn thấy cô muốn bỏ chạy, Lâm Thư Thư sốt ruột, theo bản năng kêu lên.

- Chị gái, chị từ từ, đại ca anh mau đuổi theo chị ấy đi.

Nói xong câu đó cô ta mới tỉnh táo lại, lấy tay che miệng, nước mắt ngập trong hốc mắt, cuống quýt lắc đầu. Nhưng những lời kia đã truyền vào tai cô, khiến cô chửi ra tiếng, nữ chính thiện lương gì chứ chẳng qua chỉ là kẻ ích kĩ chỉ biết đẩy vấn đề sang cho người khác giải quyết. Cô cười lạnh hai tiếng, chạy trốn càng nhanh hơn, nhưng sức lực của một cô gái như cô còn ôm một đứa bé, thêm một con chó và một đống đồ linh tinh vừa nặng vừa cấn chân làm sao có thể chạy nhanh bằng tên đàn ông kia được.
Loading...


Quay đầu liền thấy tên kia sắp đuổi kịp, Đường Tống chỉ có thể nhắm mắt ôm cahwtj con trai chạy về phía trước, vừa nghe tiếng mẹ ơi đầy sợ hãi của nhóc liền đụng trúng lồng ngực ấm áp, cả người theo quán tính sắp ngả ra sau liền được một bàn tay ấm áp ôm trọn kéo vào lòng ngực người đó.

Mở mắt nhìn thấy gương mặt người đàn ông từng gặp trong nhà vệ sinh, không hiểu sao cô thấy yên tâm lạ thường. Thân hình cứng rắn ấm áp mang theo cổ hương thơm man mát, lỗ tai Đường Tống áp vào ngực người kia nghe thấy nhịp tim vững vàng khiến cô an tâm. Người đàn ông nhìn thấy đống đồ trên tay cô liền lấy tay cầm hết chỉ để lại Qủa Táo Nhỏ vẫn còn vùi chặt vào người cô.

- Cút.

Tiêu Mặc ngẩng đầu nhìn tên đàn ông xấu xí trước mặt, đôi mắt đen lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn. Âm thanh trong trẻo lạnh lùng vang lên, toát ra một cỗ lực lượng vừa lạnh lẻo lại mang sát ý nồng đậm không chỉ dọa hai người trước mặt mà còn làm cho người trong ngực anh rùng mình. Nhẹ lấy tay vuốt ve an ủi người trong lòng, nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm kẻ không có mắt trước mặt.

- Tiêu Tổng, tôi ... tôi không biết cô ấy là...

Giọng nói của Lý Đại Châu run lên, nếu ánh mắt của Tiêu Mặc có thể giết người thì có lẽ trên người tên kia đã lũng cả trăm lỗ rồi. Tính cách của Tiêu Mặc nhìn bên ngoài không thèm để ý nhưng nếu ai dám làm phật lòng anh thì sẽ có kết cục bi thảm. Mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay hắn, hắn không cần phải tức giận nên rất ít khi hắn phải nếm qua mùi lửa giận đùng đùng như thế này.

Vừa thấy tên kia có ý định muốn làm tổn thương đén cô, không hiểu tại sao cả người anh liền nổi lên lửa giận, không sao khắc chế được, vừa rời khỏi nơi kí hợp đồng liền nhìn thấy cảnh này, khiến anh không còn muốn suy nghĩ mà chạy tới giúp mẹ con cô.

- Cho mày một phút biến khỏi mắt tao.

Vừa dứt lời liền nâng tay đang xách đồ lên, nhìn thẳng vào đồng hồ mà đếm, khi giọng nói vừa mới đếm đến số hai ,thì không còn tiếng van xin mà thay vào đó là tiếng bước chân dồn dập, Đường Tống quay đầu liền thấy tên kia cắm đầu cắm cổ mà chạy. Nhìn thân hình toàn mở của hắn chạy thôi cũng là một cực hình, chưa tới mười giây, liền thấy hắn leo vào xe khởi động máy chạy mất.

- Chị gái, vị này là ai vậy? Cảm ơn anh đã cứu em.

Kẻ nảy giờ đứng một bên nhìn hết tất cả mọi việc- Lâm Thư Thư- lập tức lên tiếng thể hiện sự hiện diện của cô ta. Một giọng nói mềm mại đáng yêu vang lên, lúc này khuôn mặt cô ta ửng đỏ, trong mắt còn có sót lại hơi nước khiến đôi mắt trông mềm mại đến tận xương, còn lấp lánh ánh sáng vô cùng hấp dẫn. Không hổ là nữ chính, tuy dung mạo không xinh đẹp nhưng lại có đôi mắt hấp dẫn lòng người. Không hổ là nữ chính, tuy dung mạo không xinh đẹp nhưng lại có đôi mắt hấp dẫn lòng người.

- Xin chào, em là Lâm Thư Thư, có thể để em mời anh ăn cơm để thể hiện sự cảm kích của em đối với anh không.

Tiêu Mặc hoàn toàn không để ý đến cô ta, ôm lấy Đường Tống dẫn cô đến cái ghế bên đường, để cô ngồi xuống, lại đặt gọn gàng đồ đạc của cô ở một bên mới lấy khăn tay trong túi lau mồ hôi trên trán cho cô. Qủa Táo Nhỏ cảm nhận được an toàn liền ló đầu ra. Nhìn thấy người đàn ông mấy ngày trước giúp bé mặc quần liền an tâm mà cười với hắn một cái. Thấy thằng nhóc con đáng yêu nhìn hắn cười làm hắn cũng không chịu được mà cười khổ. Dang hai tay ôm bé vào người, nhỏ giọng nói với bé;

- Mẹ con đang mệt, con ngồi xuống ghế nhé.

Nhận được sự đồng ý của bé mới đặt nhóc xuống bên cạnh cô. Đường Tống nhìn hết hành động của anh nhưng không cất lên được từ nào. Mãi mới rặn ra được mài chữ thì lại nghe thấy tiếng của anh

- Tiêu Mặc.

- Hả.

Đường Tống ngẩn ngơ nhìn người đàn ông đang quỳ một chân trước mặt mình. Qủa Táo Nhỏ thấy mmej như vậy liền ngao ngán thở dài, nhanh tay lay tay cô mà nói.

- Chú đang giới thiệu tên đó mẹ, người cũng phải lịch sự chào hỏi lại chứ.

Nghe con trai nói cô mới sực tỉnh ú ớ nói tên mình.

- Đường Tống, cảm ơn anh đã giúp mẹ con tôi.

- Cháu là Trạch Dương, chú có thể gọi cháu là Qủa Táo Nhỏ.

Nhóc con nhanh mồm làm quen, dù sao trực giác nói cho bé biết chú này không phải người xấu. Đứng một bên nhìn hết mọi việc, Lâm Thư Thư cảm thấy uất ức trong lòng, cô ta không phải chưa từng chủ động đưa ra thiện ý rồi bị từ chối, trước đó khi cô ta muốn kết bạn với Đường Tống nhưng bị từ chối, dù sao Đường Tống cũng là con gái, nhân duyên giữa cô ta với con gái không được tốt lắm, nhưng với đàn ông thì cô ta hoàn toàn tự tin.

Không biết sao cô ta vừa nhìn thấy người đàn ông này thì rất có hảo cảm, bởi vậy áp chế sự e lệ trong lòng, đuổi theo hướng Tiêu Mặc một bên đưa tay ngăn cản hắn rời đi, một bên sắc mặt đỏ bừng, nhỏ giọng nói:

- Anh còn chưa nói tên cho em biết, nghe người kia gọi anh là Tiêu tổng, em có thể gọi anh là Tiêu ca ca không?

Khi Lâm Thư Thư nói, trên mặt lộ ra vẻ hồn nhiên vô tư, dung mạo cô ta không đẹp nhưng ánh mắt lại trong sáng, có cảm giác như cô gái trung học ngây thơ, làm cho người ta có xúc động muốn hung hăng chà đạp. Nhưng Tiêu Mặc một chút cũng không để ý đến cô ta, nhìn thấy cô ta có ý muốn tiến lại gần, hai người đàn ông lực lưỡng không biết từ đâu ngăn cản cô ta lại, cách mấy người bọn cô càng xa càng tốt. Qủa Táo Nhỏ nhìn thấy liền chu miệng cáo trạng với anh:

- Cô kia đúng là phiền phức lần nào gặp cũng mặt dày bám lấy mẹ, lúc nảy còn dám nói chú kia bắt lấy mẹ nữa. Làm mẹ con cháu sợ hết hồn.

Nghe thấy lời cáo trạng của nhóc, anh nhự nhàng nhíu mày, đối với đứa trẻ như nhóc không có khả năng sẽ nói dối, trẻ con như tờ giấy trắng, nhìn thấy cái gì không vừa ý thì sẽ nhớ rất lâu, hơn nữa từ lần đầu gặp anh đã thấy nhóc rất ngoan nên những điều kia chắc chắn là thật, hơn nữa chỉ cần từ sự việc hôm nay cũng đủ chứng minh lời bé nói.