Vui sướng chưa được bao lâu, Đường Tống lại nhận được điện thoại của mẹ nguyên chủ - Nhậm Tư Oanh. Đúng là ông trời không để người khác dễ dàng thoải mái. Vừa nhận điện thoại ngữ khi bên kia đã không chút kiên nhẫn mà nói chuyện.
- Tống Tống mẹ nghe cha con nói, Hàn thiếu đề nghị ly hôn với con chuyện này là sao.
- Mẹ là thật, Thiên Hạo vì người phụ nữ khác mà ly hôn với con.
- Cái gì, tao còn tưởng cha mày nói giỡn ai dè là thật à, mày đúng là một đứa vô dụng, không phải mày đang mang thai sao, sao mày không dùng cái thai để ép buộc người Hàn gia. Mày đúng là ngu hết thuốc chữa, sao tao lại sinh ra một đứa ngu muội như mày chứ.
Giọng Nhậm Tư Oanh đột nhiên tăng lớn. Đường Tống phải để điện thoại xa lỗ tai mới có thể giản bớt đau đớn mà bà ta làm ra.
- Mẹ, người có biết Hàn Thiên Hạo nói gì với con không, hắn nói hắn sẽ không chịu trách nhiệm với đứa trẻ này. Nếu con không ly hôn mẹ nghĩ hắn sẽ để yên cho nhà mình sao.
- Vậy nếu đã ly hôn thì phí nuôi nấng thì sao, còn tiền trợ cấp bên kia cho bao nhiêu ? Mặc dù là lý hôn nhưng ít nhất phải có tiền trợ cấp chứ, dù gì mày cũng mang thai con của nó mà.
Loading...
Đường Tống cảm thấy bà ta thật hết thuốc chữa con gái lý hôn không an ủi thì thôi mở miệng đóng miệng đều là tiền. Bà ta xem nguyên chủ là cái cây ATM hay gì.
- Không có, hắn ta đã nói sẽ không chịu trách nhiệm vì vậy làm gì có việc cho nó đồng nào kia chứ. Nhưng ít ra hắn vẫn tiếp tục đầu tư cho công ty của ba đồng thời sẽ tằng vài cái hợp đồng làm ăn mà ba muốn từ lâu.
- Cái gì không có một đồng, mày nghĩ mày lừa ai vậy hả.
- Mẹ không tin thì cứ hỏi cha đó. Không phải ông ta biết rất rõ hay sao. Từ khi còn gả cho Hàn Thiên Hạo, số tiền còn gửi cho mẹ còn ít hay sao, tính ra cả ngàn vạn đấy, tình cảnh con bây giờ một đồng cũng không có.
Nhậm Tư Oanh hoàn toàn bị kích động rồi.
- Tao còn không phải nghĩ cho mày hay sao, tao tìm đủ mọi cách để mày làm Hàn phu nhân còn không phải để mày sau này sống sung sướng hay sao. Tao vất vả sinh mày ra, nuôi mày khôn lớn để bây giờ mày trả treo với mẹ mày vậy đó hả.
Đường Tống cười khẽ một tiếng
- Bà rốt cuộc vì tôi hay vì nữa đó sau của bà hả? Tôi không cần bà xem lại cái lương tâm rách nát của bà, chỉ muốn bà tính toán thử xem, mấy năm nay tôi ở Hàn gia đã vớt cho bà bao nhiêu tiền? Mấy đồng tiền đó tôi đều phải dùng hạnh phúc của tôi mà đổi lấy, chừng ấy tiền còn chưa thỏa mãn bà hay sao, tiền số với hạnh phúc của con gái bà quan trọng hơn sao?
- Mày ở Hàn gia ăn được uống được, hưởng cuộc sống của bà chủ nhà giàu, rốt cuộc mày không hạnh phúc ở chỗ nào, hả? Tao mang thai mười tháng sinh ra mày, nuôi nấng mày mười mấy năm trời, chẳng lẽ mày hiếu thuận với tao cũng là sai sao?
- Không sai, nhưng mấy năm qua số tiền tôi gửi cho bà đủ cho bà sống cả mấy đời rồi đấy, như vậy còn không phải đang hiếu thuận với bà hay sao? Cho nên từ bây giờ tôi sẽ kết thúc trách nhiệm chăm sóc bà. Bây giờ tôi sẽ chuyển ra ngoài kiếm việc, dù sao trở về Đường gia thì các người cũng sẽ bắt tôi phải lấy kẻ giàu có khác để thoả mãn cái ham muốn của các người thôi.
- Đồ ngu, mày nghĩ một con đàn bà có con như mày thì có thể làm được cái gì? Ngoan ngoãn đi làm vợ người ta không làm, chườn mặt ra ngoài làm mệt chết thì được bao nhiêu đồng ? Đúng là đủ lông đủ cánh rồi muốn làm gì thì làm đúng không, khổ thèm xem tao ra gì nữa đúng không?
Đúng như những gì cô đoán, nếu trở về Đường gia chắc chắn Đường Vinh và Nhậm Tư Oanh sẽ bán cô cho một kẻ lắm tiền háo sắc nào đó, thậm chí bắt cô đi làm vợ lẽ cũng nên.
- Mẹ hoá ra trong mắt mấy người tôi chỉ là một thứ đổi ra tiền cho mấy người thôi hay sao. Sao các người lại nhẫn tâm đến như vậy.
Nhậm Tư Oanh cảm thấy cô trở nên bướng bỉnh rồi, nói cách nào cũng không thông, tức giận đến mức mặt mày trở nên dữ tợn.
- Đúng là nghiệp chướng, sao tao lại đẻ ra một đứa vô ơn như mày kia chứ, nếu mày đã muốn vác mặt ra bên ngoài vậy thì đừng bao giờ gọi tao là mẹ nữa tao không cần đứa con gái ngu muội như mày. Sau này dù có sống hay chết thì cũng đừng có mà tìm đến tao ăn vạ.
- Sao bà có thể độc ác đến như vậy. Nếu bà đã không đã không chấp nhận được vậy từ nay tôi sẽ đoạn tuyệt qua hệ với Đường gia các người, dù cho có chết đói thì mẹ con tôi cũng tuyệt đối không đến xin bà một đồng nào đâu.
Đúng là ác độc không lợi dụng được thì lập tức vứt bỏ, có người mẹ nào lại nhẫn tâm như vậy không. Đến cả hổ dữ không ăn thịt con, vậy mà bà ta lại nhẫn tâm vứt bỏ đứa con của mình như vậy. Đúng là một người mẹ cực phẩm đến nỗi làm cho tâm Đường Tống càng thêm lạnh lẽo.
- Vậy thì mày sứ sống với cái tính cố chấp của mày đi. Từ nay về sau dù có gặp trên đường cũng đừng gọi tao là mẹ thật mất mặt tao mà.
Nói xong liền cúp điện thoại cũng chẳng thèm để ý đến tâm tình của chính con gái bà ta. Nhậm Tư Oanh sống trong nhung lụa từ nhỏ vậy nên bà ta luôn luôn muốn tất cả mọi thứ phải xoay quanh bà ta, và phải theo ý muốn của bà. Vậy nên với những thứ không còn giá trị lợi dụng bà ta sẳn sàng vứt bỏ để lợi dụng sang thứ mang lại cho bà ta nhiều lợi ích hơn.
Nhưng dù sao đây cũng đều đúng ý của Đường Tống, nếu không nhanh chóng cắt đứt với bọn họ thì không sợ thịt muộn cô cũng bị hút hết máu cho xem. Cũng đã đến lúc cô nên rời khỏi đây, ròi đi càng sớm thì lại càng ít phát sinh nhiều chuyện không hay.
Nghĩ là làm hiện giờ căn biệt thự này cô cũng không ở nữa vậy thì bán đi kiếm một khoản tiền. Căn biệt thự này nằm ở vị trí trung tâm của thành phố M , vị trí cực kì đắt giá, vì vậy giá thành cũng rất cao. Liên hệ với bên môi giới để tiến hành bán căn biệt thự này. Đồng thời kiếm một nơi ở mới cho hai mẹ con. Theo như tìm hiểu trên mạng cô biết được thành phố K là một thành phố phát triển không kém thành phố M nhưng lại là nơi có môi trường sống an ninh nhất cũng là một thành phố xinh đẹp, lại gần biển vậy nên cô quyết định đến đó để bắt đầu cuộc sống sau này.
Vừa lúc trong nhà đang hết đồ ăn cô liền xuống nhà đi dạo một chút. Căn biệt thự của cô nằm trong khu đất có đầy đủ cả nhà hàng, siêu thị, bệnh viện một nơi đầy đủ tiện nghi dành cho giới nhà giàu.
Mua đồ ăn xong, lại mua một cái thẻ sim mới, nếu đã quyết tâm ra đi vậy thì cũng nên cắt đứt mọi liên lạc luôn, nếu không muốn rắc rối lại tới.
Bên môi giới rất nhanh đã tìm được người muốn mua và bán nó với giá mà cô cảm thấy cực kì hài lòng. Sau khi hoàn thành các thủ tục cuối cùng thì cô cũng nên rời đi.