Được ăn đồ ăn ngon tâm tình cũng sẽ vì thế mà tốt hẳn lên. Nhìn thằng nhóc nhà cô tập trung đến mức cả buổi ăn chẳng thèm bố thí cho cô chút ánh mắt nào. Nhìn cách nó bóc vỏ tôm cũng thấy kĩ thuật ăn tôm của nó điêu luyện đến mức nào. Nhìn con trai tâm tình vui vẻ ăn cơm, cô cũng bớt vài phần lo lắng. Trẻ em dễ bị kích động, nếu để lại ảnh hưởng đến tâm lý của bé thì sau này sẽ ảnh hưởng đến cách làm người của bé sau này. Dù sao, từ nay cô phải chú ý bé con cô thêm nữa. Hôm nay, coi như là lời nhắc nhở cô hơn, vì bất cứ khi nào cũng sẽ có người gây ảnh hưởng đến bé.
Cơm nước xong xuôi, nhà cửa cũng đã dọn dẹp. Hai mẹ con liền dành chút thời gian đọc sách, nói chuyện, chủ yếu là cô đọc truyện thiếu nhi cho nó, lại nhẹ nhàng dỗ nhóc đi ngủ .
Sau khi đưa bé đi học, cô lại vùi đầu vào công việc, hiện tại Quả Táo Nhỏ còn nhỏ chi phí nuôi dạy phát sinh vẫn chưa là gì , nhưng càng lớn chi phí sẽ càng ngày mà tăng lên. Còn chưa tính đến tiền cưới vợ cho nó nữa, cô cũng muốn con trai cô cũng được như bao người khác. Hơn nữa, cô cũng không ngại có thêm tiền, có tiền nhiều việc cũng sẽ dễ dàng giải quyết hơn. Mà làm việc giúp cô thấy cuộc sống có ý nghĩa hơn, hoàn thiện hơn, dù mệt nhưng cũng vui vẻ, dù sao tiền mình làm ra cũng xứng đáng.
Ở ngay lúc này, di động của cô bỗng vang lên tiếng chuông. Màn hình hiển thị tên cô giáo của Quả Táo Nhỏ. Hiện tại mới có 2 giờ, giáo viên mầm non sao lại gọi cô vào lúc này chứ ? Đường Tống nhanh chóng bắt máy
- Alo, cô giáo, tôi là mẹ của Đường Trạch Dương đây.
Thanh âm nôn nóng của giáo viên từ đầu bên kia truyền đến:
Loading...
- Mẹ Trạch Dương, hôm nay có rãnh không, có thể tới trường một chuyến hay không?
- Hiện giờ tôi lập tức đến, xin hỏi đã xảy ra chuyện gì?
Vừa nghe thấy giọng cô giáo, một dự cảm không tốt trào lên trong lòng. Vừa nghe điện thoại vừa lấy áo khoác, ví tiền, chìa khoá. Vừa nghe thấy tin động trời.
- Trạch Dương đánh nhau trong lớp học.
- Hiện tại tình huống ra sao, nghiêm trọng không cô giáo?
- Đứa nhỏ bị Trạch Dương đánh đến chảy máu, khoé mắt rách ra, đang nằm trong phòng y tế.
Lời cô giáo còn chưa dứt, tiếng trẻ con khóc liền truyền đến, thanh âm ồn ào đến mức lấn át cả tiếng của cô giáo. Đường Tống nghiêm túc nghe, phát hiện chỉ có một đứa khóc, mà cũng không phải Quả Táo Nhỏ nhà cô. Trong lòng Đường Tống như lửa đốt, vừa đi lại vừa không nhịn được hỏi:
- Cô giáo, Trạch Dương nhà tôi thế nào rồi, có bị thương không?
Dù biết trẻ con đánh nhau không hề có kĩ thuật gì, toàn là dùng chiêu đả thương địch thủ ngàn thì bản thân cũng bị thương tám trăm. Nhưng dựa vào tính tình Quả Táo Nhỏ nhà cô dù bị thương cũng không chịu nói, cô sợ rằng nó bị thương chỗ nào đó mà lại giấu không chịu nói ra, rồi lại chịu thiệt về mình. Đáng tiếc cô giáo chỉ để lại câu kêu cô nhanh chóng tới, rồi cúp điện thoại. Nhanh chóng chạy tới nhà trẻ, lại nhanh chóng lên phòng y tế tầng hai, Đường Tống vừa đi vào cửa liền nghe được nhiều loại âm thanh trộn lẫn nghe thật khó chịu, tiếng trẻ con khóc, tiếng mắng chửi của người lớn, tiếng khuyên can của cô giáo.
Đường Tống bước nhanh lên cầu thang, vừa lấy điện thoại ra ấn ấn vài cái rồi lại thả vào túi. Trong phòng y tế, Lâm Gia đang oa oa khóc, cả khuôn mặt sưng lên, máu mũi sưng đầy mặt, đầy người. Dỗ sao cũng không chịu nín, khiến cả bác sĩ và giáo viên đều vây quanh nó.
Phụ huynh của Lâm Gia nhìn thấy vậy liền đùng đùng đi tới chỗ cô giáo đang đứng cùng Quả Táo Nhỏ nhà cô. Nhìn thấy thằng bé lạnh nhạt đứng đó, cơn tức lại càng dâng cao. Bọn họ liền lập tức vây quanh thằng bé. Mẹ của Lâm Gia lại nhịn không được lôi kéo bé từ sau cô giáo ra phía trước.
Quả Táo Nhỏ chỉ là đứa bé sao bì được sức lực người lớn, bị bà ta lôi một cái cả người mất thăng bằng, bị nắm cổ áo lôi dài đến trước mặt họ. Bị hành động của bà ta doạ sợ, cô giáo liền chạy tới ngăn lại.
- Mọi người bình tĩnh một chút, đừng xúc động như vây, Trạch Dương cũng chỉ là đứa trẻ mà thôi, trên người bé cũng có khả năng bị thương.
- Đừng xúc động, bà đây xúc đồng hồi nào một đứa trẻ mới hơn bốn tuổi nhà trẻ mấy người cũng quản không được. Thằng quỷ nhỏ này đánh Lâm Gia nhà tao thành ra thế này mà bảo tao đừng xúc động.
Mẹ Lâm Gia hét chói tai, một tay nắm chặt cổ áo bé nhấc lên, một tay chọc mạnh vào trán bé.
- Cái thằng nhóc mất dạy này, mới tí tuổi đầu mà đã biết ăn hiếp bạn bè, học không lo học, nếu không ai dạy được mày thì hôm nay để tao dạy mày biết thế nào là lễ độ.
Đường Tống từ xa nhìn thấy cảnh tượng này, cả người bé treo lơ lững trên không,, cái trán của bé bị móng tay nhọn của bà ta dí sưng cả lên, còn in cả dấu móng tay cắm sâu vào đến chảy máu. Nhưng tuyệt nhiên thằng bé lại không khóc, mắt trừng lớn nhìn chằm chằm bà ta. Nhìn thấy bộ dáng của bé càng chọc tức bà ta, một tay kia của bà ta dơ lên định tát vào mặt bé.
- Bà dám.
Đường Tống hét lớn, chạy nhanh đến ôm lấy thằng bé khỏi tay bà ta.