Nhật Kí Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 13




Quả Táo Nhỏ được bốn tháng, năng lực các mặt cũng tiến bộ thấy rõ. Về năng lực hành động, nó hiện tại đã lật người thuần thục. Lúc nằm sấp, nó bắt đầu không an phận tay chân mũm mĩm bắt đầu đạp đạp, mông thì vểnh lên, thỉnh thoảng sẽ nhích thêm một chút xíu.

Nhưng phần lớn thời gian nhóc con đều nằm rạp ra đó, có lúc miệng dẫu lên rất tội nghiệp, nước mắt chảy ròng ròng, nhìn đáng thương vô cùng. Thường những lúc thế này, Đường Tống sẽ an ủi tinh thần nhóc nào là ôm hôn, hay nựng nựng nhóc, dỗ nhóc. Như vậy nhóc con này lại ngay lập tức vui vẻ.

Hai tay nó từ sớm đã biết vồ chụp đồ, nếu có thứ gì đó lượn tới lượn lui trước mặt nó, nó sẽ bất chấp mà vồ lấy cho bằng được. Nhưng hiện tại chỉ có những đồ nó thích nó mới cầm lâu, những cái nó không thích thì chỉ cầm một xíu lại quẳng xuống đất. Những thứ nó thích cầm nhất như tóc của mẹ nè, những cái đồ vật nhỏ nhỏ vừa tay nhưng lại sặc sỡ màu sắc này,...

Mặt khác thị lực và thính lực của nhóc cũng phát triển rất tốt. Chỉ cần Đường Tống đứng xa xa một chút, cầm trên tay món đồ nó thích rồi gọi nó, thì nó sẽ ngẩng đầu nhìn quanh đến khi tìm ra mẹ thì mới thôi. Nhiều lần vừa ngẩng đầu là thấy mẹ liền tặng cho cô một cái nhếch miệng thật tươi.

Nhiều lúc đặt nó ở ban công phơi nắng, chiếc cần nghe tiếng gió thổi lá xào xạc, thì nó lại nhìn chằm chằm một lúc lâu mới chịu buông tha. Nhiều lúc nghe tiếng chó sủa đâu đây nó cũng phải ngẩng đầu lên kiếm cho bằng được.

Hơn nữa, nhóc con này còn rất thích nói chuyện, nhiều lúc giao con cho dì Chương, còn cô đi tắm hay gội đầu, ở tròng phòng tắm cũng có thể nghe tiếng nói chuyện cười đùa của hai bà cháu. Quả Táo Nhỏ cũng rất tích cự đáo lại dì, nhiều khi nói ê a gì đó mà dài đến mấy phút. Miệng lúc nào cũng toe toét cười, làm người khác yêu thích không buông.

Nước miếng vẫn nhễu nhão như trước, lại rất thèm ăn. Cứ vơ được cái gì thì lại nhét vào miệng, nhiều khi không vơ được thì liền nhét luôn mấy ngón tay vào miệng mút. Nhiều lúc, lấy được tay nó ra thì nước miếng cũng dính tùm lum từ tay miệng, thậm chí ướt xuống cả áo.

Lúc được cô đút nước sẽ chuyển từ bị động sang tự động, tự mở miệng ra chờ, nhiều lúc còn chờ không kịp mà bắt đầu ê a, tay chân thì quơ loạn xạ cả lên.

Tâm tình càng thêm rõ rệt, vui buồn giận thích đều thể hiện rất rõ. Chỉ cần thức dậy thấy mẹ bên cạnh thì anh chàng sẽ bắt đầu chân tay quơ loạn xạ lên, miệng thì cười khanh khách tỏ vẻ hoan nghênh mẹ.

Trời chuyển đông nên không khí bắt đầu lạnh lẽo hơn nhiều. Những ngày trước, ngày nào Đường Tống cũng mang Quả Táo Nhỏ đi dạo vài vòng dưới sân nhà, chào hỏi với mấy gia đình cô quen khi đến đây sống. Nhưng bây giờ trời trở lạnh, cô chỉ có thể ôm bé đi lòng vòng trong nhà. Vừa đi cô vừa nói chuyện, vừa ôm hôn nhóc, làm nhóc cười toe toét hợp tác với mẹ. Quả Táo Nhỏ càng lớn càng ngoan. Nhiều lần ôm bé nhóc con tham ăn này vơ được tóc cô thì liền nhét miệng. Đường Tống vội vàng rút ra, thấy cái miệng dẫu lên không vui của nó cô liền vội vàng ôm hôn để nó không cất tiếng khóc oanh vàng của nó.

Đi vòng vòng một lát nhóc con này liền nhắm mắt mơ màng ngủ. Dì Chương thấy vậy liền vội vàng ôm bé để cô uống canh mà bà mới nấu. Nào ngờ vừa cô vừa ôm cái tô còn chưa kịp húp thì nhóc con này lại oa oa cái miệng lên. Dì Chương ôm bé đi vài vòng, dùng đủ mọi thứ gây tiếng vang hấp dẫn sự chú ý của nhóc, khó khắn lắm thằng nhóc này mới nể mặt mà nín khóc. Dì Chương liền ôm nó đi hẳn vào phòng, đây là biện pháp mà cô và dì ngộ ra được. Chỉ cần ôm nhóc ra một nơi không thấy mẹ nó thì nó lại ngoan ngoãn không la không khóc. Vì vậy, mà cô mới có thể yên tâm uống hết bát canh thơm ngon.

Ở biệt thự của Hàn Thiên Hạo, Lâm Thư Thư đang khổ sở vật lộn với các triệu chứng ốm nghén. Cả ngày không ăn được gì, cả người đều đều gầy đi một vòng. Hàn Thiên Hạo thuê nhiều người chăm sóc cô chu đáo. Nhìn thấy cô ta ốm nghén hắn bất chợt nghĩ đến Đường Tống, có phải cô cũng từng vật vã như vậy hay không? Bây giờ nghĩ lại hắn hoàn toàn không có chút kí ức nào cả. Cũng đúng hắn chưa bao giờ đặt tình cảm vào cô thì lấy đâu ra tâm trí mà quan tâm cô chứ.

Lâm Thư Thư bắt đầu ốm nghén thì lại dỡ chứng tiểu thư bắt người khác chăm như chăm sóc nữ hoàng. Cả ngày õng ẹo, bám hắn khiến hắn thêm phần mệt mỏi. Tất cả mọi người từ trên xuống dưới trong căn biệt thự bị cô ta hành cho xanh mặt. Lúc không có Hàn Thiên Hạo ở nhà, cô ta luôn dùng giọng điệu nữ chủ nhân để sai khiến tất cả mọi người. Nhưng họ cũng chỉ có thể ngậm ngùi vì dù sao cô ta cũng đang mang thai con của chủ nhân họ. Đúng là có hào quang nữ chính, dù cô ta có gây phiền như thế nào thì Hàn Thiên Hạo cũng không cảm thấy quá khó chấp nhận. Dù vẫn chưa chấp nhận cái thai thì vẫn đều đặn trở về nhà xem xét tình hình. Chính cô ta cũng nhận ra điều đó thì càng vui vẻ và thỏa mãn hơn.