Nhật Kí Nữ Pháp Y: Mật Mã Kỳ Án

Chương 97





Ngày 15 tháng 10 năm 2013.

Trời quang.
Tại văn phòng mở bán căn hộ ở Hoa Viên Thịnh Thế.
Bước ngoặt không ngờ lại xuất hiện, khiến tất cả đều không lường trước.

Sau một khoảng thời gian im ắng, những căn hộ ở Hoa Viên Thịnh Thế bỗng dưng sốt trở lại một cách khó hiểu, thời tới cản không kịp.

Những xe sang biển ngoại tỉnh xếp hàng dài trước văn phòng mở bán căn hộ, những đàn ông phụ nữ quần là áo lượt hối hả đi vào, ký lên bản hợp đồng mua nhà mà không cần nghĩ ngợi, có những người ký một phát ba bốn căn hộ.
Vương Ngọc Mãn trước đó bộ dạng còn ủ rũ, héo quắt như quả cà phơi sương lại trở nên xuân phong đắc ý, đứng ở văn phòng mở bán căn hộ khua chân múa tay, ba hoa khoác lác, thần thái như thể ngày mai sẽ vươn lên thành tỷ phú toàn cầu.
Giá nhà Hoa Viên Thịnh Thế tăng vọt từng ngày, như xoay mình trong một thời gian ngắn, vượt xa giá bán của Phúc Mãn Hoa Đình, hơn nữa tình thế này xem chừng vẫn còn tiếp diễn.
Thế nhưng, nguyên nhân của cuộc lội ngược dòng như cá chép hóa rồng của Hoa Viên Thịnh Thế lại chẳng ai hay biết, biển số xe của những khách hàng đến mua nhà đa số là biển tỉnh, bọn họ gần như không giao tiếp với người bản địa, chỉ nhanh chóng xem nhà, ký hợp đồng, như thể đang cùng nhau bảo vệ một bí mật nào đó.
Hoa Viên Thịnh Thế dù có xa hoa đến mấy, thì cũng chỉ là một tòa chung cư ở dưới huyện, sao lại lọt được vào mắt xanh của cư dân tỉnh thành nhỉ? Mấy ngày liền, người dân thị trấn Đào Nguyên từ nhà ra ngõ, đâu đâu cũng bàn về chuyện này.

Mọi người đã quên đi những sự kiện tử vong ở Hoa Viên Thịnh Thế, đặt sự chú ý lên cơn sốt mua bán của nó.

Thậm chí có nhiều người bị cuốn theo sự rầm rộ, dù không hiểu rõ tình hình song vẫn dốc hết vốn liếng để mua lấy một căn, chỉ sợ bỏ lỡ cơ hội tốt.

Trong số những người muốn tham gia còn có cả Trình Giai --- Con bé như một miếng dán siêu dính, dán vào đâu rồi là không gỡ ra được, có mồi ngon mà không bám lấy thì nhất quyết không chịu để yên.

Không ngờ con bé cũng “cướp” lấy một căn hộ ở Hoa Viên Thịnh Thế --- Ở đây dùng từ “cướp”, là bởi Hoa Viên Thịnh Thế bây giờ rất khó mua.
Câu chuyện tiếp sau đây dựa theo lời kể lại của Trình Giai và Tề Đại Chí.
Tề Đại Chí biết tin Trình Giai đến thị trấn Đào Nguyên để mua nhà, vội vàng đến tìm con bé, hỏi: “Bà chị tôi ơi, thế là thế nào? Mấy ngày nay lo đến rộp cả miệng, đi khắp nơi nghe ngóng nhưng vẫn không hiểu gì, sao Hoa Viên Thịnh Thế lại đột nhiên sốt đến vậy?”
Trình Giai cố làm ra vẻ thần bí đáp: “Thông tin nội bộ, chỉ lưu truyền trong một bộ phận nhỏ thôi, cậu không có dự định mua nhà thì đừng nên hỏi.”
Tề Đại Chí vừa khom lưng vừa chắp tay nói: “Sao lại không mua chứ? Nếu quả thực lời lãi, em dù còn cái thắt lưng quần cũng cố mà mua lấy một căn.

Bà chị đừng vòng vo tam quốc nữa mà.”
Trình Giai nghĩ ngợi hồi lâu rồi mới đáp: “Tối nay mời mình đi ăn thì mình sẽ nói cho cậu biết.

Quán thịt lừa lâu đời ở thị trấn Đào Nguyên các cậu không phải rất nổi tiếng đó sao? Tối nay mời mình đi ăn sủi cảo thịt lừa đê~”
Tề Đại Chí gật đầu lia lịa: “Đừng nói là ăn thịt lừa, kể cả ăn thịt rồng em cũng mời.”
- -------------------------------
Chiều ngày 15 tháng 10 năm 2013.
Quán thịt lừa ở thị trấn Đào Nguyên.
Hai người ngồi trong quán, Trình Giai uống ực một phát hết cốc bia, nhai hai miếng thịt lừa, ánh mắt lóe lên tia gian xảo, nói: “Muốn biết thật à?”
Tề Đại Chí vuốt vuốt quả đầu bóng lộn, dụi dụi cái sống mũi thẳng tắp, gương mặt đẹp đẽ rải đầy những biểu cảm khẩn cầu, nói như sắp khóc: “Chị à, chị đừng nhử em nữa.”

Lúc này Trình Giai mới chậm rãi nói: “Cậu đã nghe về trường song ngữ thực nghiệm thành phố Sở Nguyên chưa?”
Tề Đại Chí gật đầu lia lịa đáp: “Trường cấp 3 top 1 toàn tỉnh, tỉ lệ lên lớp trên 80%, sao mà chưa nghe qua chứ?”
Trình Giai lại chậm rãi uống một hớp bia rồi nói: “Trường song ngữ thực nghiệm Sở Nguyên lên kế hoạch mở hai cơ sở trường học nội trú trong địa bàn tỉnh, một Nam một Bắc, phía Nam vẫn chưa chọn chỗ xong, còn phía Bắc thì chọn thị trấn Đào Nguyên này.”
Tề Đại Chí vô cùng ngạc nhiên hỏi: “Chuyện lớn như thế, sao mình chưa nghe được một tí phong thanh nào nhỉ?”
Trình Giai cười hi hi rồi nói: “Không có phong thanh? Thế cậu tưởng những con xe sang trong tỉnh đến Đào Nguyên là vì ăn no dửng mỡ à?”
Tề Đại Chí lắc đầu xong lại gật đầu, đáp: “Chả trách, chả trách.” Rồi quay sang nói, “Cứ cho là nhà trường đã hâm nóng thị trường bất động sản, cũng không thể chỉ có mình Hoa Viên Thịnh Thế là sốt giá chứ, sao Phúc Mãn Hoa Đình lại không được hưởng chút hương hoa nào nhỉ?”
Trình Giai hạ thấp giọng nói: “Nói thật cho cậu biết, cái tên Vương Ngọc Mãn chủ dự án Hoa Viên Thịnh Thế, chính là chủ thầu xây dựng dự án mới của trường thực nghiệm.” Cô ấy vừa nói vừa quan sát hai bên, chỉ sợ bị người khác nghe thấy.
Tề Đại Chí ngạc nhiên đáp: “Vương Ngọc Mãn có thể nhận được một công trình lớn đến vậy sao? Dù hắn có bay nhảy cỡ nào, cùng lắm cũng chỉ loanh quanh ở một mẫu ba sào của cái huyện Đào Nguyên này thôi chứ, mình không tin là hắn có thể thầu được công trình của tỉnh.”
Trình Giai bĩu môi nói: “Tuy Vương Ngọc Mãn là “vữa nhão không trát được lên tường”, nhưng bố ông ta từng là Bí thư Huyện ủy, ông ta không chỉ có đàn em dưới huyện, mà trên tỉnh cũng có nhiều mối quan hệ.

Vương Ngọc Mãn thầu dự án mới của trường, báo giá chỉ bằng hai phần ba dự toán của bên đầu tư.

Tuy số người cạnh tranh không ít, nhưng không ai báo giá thấp hơn ông ta, mà phía đầu tư lại không có thù oán gì với tiền bạc, nên bớt được bao nhiêu thì bớt thôi.”
Tề Đại Chí hỏi một cách khó hiểu: “Vương Ngọc Mãn làm thế thì lỗ vốn à?”
Trình Giai cười nhạt: “Thế mà cậu đòi tính kế đầu tư bất động sản, cậu tưởng chỉ cần dùng vài mánh khóe, thủ đoạn nhỏ là được gọi là tính kế sao? Quyền lực mới thực sự là kế sách cao tay nhất, hiểu không? Vương Ngọc Mãn có thể mua đất Đào Nguyên bằng nửa giá, là nhờ cái đó, các cậu dù có cưỡi ngựa cũng không đuổi kịp ông ta, chấp nhận số phận đi.”
Tề Đại Chí nửa hiểu nửa không, đáp: “Muốn chơi bất động sản thì phải có quan hệ, đến điều đó mà không biết thì mình vẫn còn tồn tại trong lĩnh vực này được hay sao.


Nhưng mà cứ cho là Vương Ngọc Mãn có được công trình mới, thì liên quan gì đến Hoa Viên Thịnh Thế?”
Trình Giai chỉ tay vào đầu Tề Đại Chí, bảo: “Cái đồ đầu đất này.

Vương Ngọc Mãn báo giá ưu đãi như thế, đương nhiên là phải có điều kiện kèm theo rồi, hễ là con cái của những cư dân Hoa Viên Thịnh Thế, đều được hưởng quyền ưu tiên học tập ở trường thực nghiệm, dựa vào chiêu thức này, căn hộ ở Hoa Viên Thịnh Thế đã được bán sạch, bây giờ cung không đủ cầu.

Hơn nữa những ai đến mua căn hộ, đều là người có quan hệ, có đầu mối, nếu không thì còn lâu mới biết được thông tin nội bộ.

Đương nhiên, những người đến mua căn hộ hiện tại đa phần là những kẻ đầu cơ, nếu tiền nhiều thì sẽ mua liền mấy căn, tiền ít thì mua lấy một hai căn.

Đợi khi cơ sở mới của trường xây dựng xong, giá nhà sẽ tăng lên tận mây xanh.”
Tề Đại Chí đã hiểu ra vấn đề, vừa đấm ngực vừa giậm chân: “Thối nát, những người kiếm cơm bằng thực lực, tuân thủ quy tắc thương nghiệp như chúng ta, mãi mãi không đấu lại được những phần tử thối nát.

Người người đều nói phải chống thối nát, nhưng cái thể loại thối nát được gắn mác thương mại mà mắt thường không thấy này làm sao chống được đây? Ai đứng ra chống đây?”
Trình Giai uống đến đỏ cả mặt, cười hi hi nhìn Tề Đại Chí: “Cậu tuân thủ quy tắc thương mại? Đây là câu chuyện tấu hài nhất ngày hôm nay mà mình được nghe đấy, đừng tưởng mấy cái mánh khóe mà cậu âm thầm làm sau lưng là mình không biết nhé.”
Tề Đại Chí lắc đầu ủ rũ: “[Nhân sinh tại thế bất như ý, Minh triều tán phát lộng biển châu].

Bà chị à, giờ chị cũng hùa theo mua một căn, chả may Hoa Viên Thịnh Thế có ma thật, không phải tiêu rồi sao?”
Ánh mắt hưng phấn của Trình Giai lướt qua một tia ảm đạm, đáp: “Kể ra thì mình sợ nhất cái đó, mấy tay đầu cơ cũng có chút lo lắng.

Nếu như không có mấy sự kiện tử vong kia thì chung cư còn được làm giá cao hơn nữa.


Tuy bây giờ chuyện đó đã qua được một khoảng thời gian, nhưng trong lòng mọi người vẫn cứ thấp thỏm.

Nếu lại xảy ra một vụ tai nạn chế.t người khác, e là mọi người có không muốn tin vào ma quỷ cũng khó, rồi căn hộ sẽ chả có ai mua.”
Tề Đại Chí trầm ngâm một hồi rồi mới nói: “Trước khi mua nhà chắc chắn cậu đã xem qua, rốt cuộc căn hộ ở Hoa Viên Thịnh Thế ra sao?”.

Trình Giai lắc đầu đáp: “Chất lượng kém lắm.

Trang thiết bị thì rởm, đèn hành lang cháy rồi mà chẳng có ai thay, lại không có camera, bảo vệ cổng tiểu khu ngồi trong phòng không xem phim thì cũng đi ngủ, chỉ để làm cảnh, trị an là một vấn đề lớn.

Tức nhất là tối hôm qua khi mình ngủ ở căn hộ mới, suýt chút nữa thì ngộ độc khí gas.

Mấu nối giữa ống khí gas và bếp bị rò rỉ, căn phòng sặc sụa mùi gas, trước khi đi ngủ mình mới ngửi thấy, sợ xém chế.t, thế là xuống phòng quản lý chửi cho một trận, mãi qua nửa đêm thì nhân viên phòng quản lý mới sửa xong đường ống.

Tối nay dù có nói gì mình cũng không về đấy ngủ nữa, thuê tạm khách sạn qua đêm rồi mai về Sở Nguyên vậy.”
Trình Giai than phiền xong, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, Tề Đại Chí ngồi ngây ra một mình.
Một lát sau, Trình Giai quay lại, hai người tiếp tục vừa nói vừa uống, Trình Giai dần cảm thấy mí mắt trũng xuống, hơi tê tê nơi đầu lưỡi, nói năng không lưu loát nữa nhưng vẫn lẩm bà lẩm bẩm: “Hôm nay......!sao thế này, mới uống có vài lon bia đã......!đã say rồi.” Nói xong con bé nằm gục ra bàn ngủ.
Tề Đại Chí vội đứng dậy, đỡ lấy vai Trình Giai rồi lay nhẹ, hỏi: “Này, cậu say rồi à?” Lay mấy lần không thấy Trình Giai phản ứng lại, mặt đỏ gay, hai mắt nhắm nghiền, ngủ say như chế.t.
Tề Đại Chí thở dài một cái, đặt tiền ăn lên mặt bàn, hai tay sốc nách Trình Giai, kéo con bé bỏ lên chiếc xe đang đậu ngoài cửa nhà hàng..