Nhật Kí Nữ Pháp Y: Mật Mã Kỳ Án

Chương 63





Ngày 1 tháng 9 năm 2001.

Mưa bão.
Đại học Giang Hoa.
Tôi trở về nhà sau hai ngày nằm viện.

Dù sao vẫn còn trẻ, lại chỉ bị thương ngoài, nằm ở viện mãi cũng ngại.

Tôi nghỉ ngơi ở nhà thêm hai ngày, sau đó đến Sở để làm việc.
Nguyên nhân hậu quả của việc tôi đến căn nhà cũ kia để tìm tìm quyển nhật ký, chỉ nói với mỗi mình Thẩm Thư, nên các đồng nghiệp chỉ biết chuyện tôi bị tấn công chứ không biết nội tình đằng sau.

Nếu không, tôi chẳng còn mặt mũi mà quay lại làm việc, càng không biết làm sao để đối mặt với Trần Quảng.

Nhưng về lý mà nói, Trần Quảng đã góp công lớn trong quá trình giải cứu tôi, nếu xét bên ngoài thì ông ấy có ơn với tôi.

Bất luận giữa hai chúng tôi có khoảng cách thế nào, tôi vẫn tự tay nướng một chiếc bánh socola mà ông ấy thích, đem đến phòng làm việc cho ông ấy.

Trần Quảng rất vui, lần đầu tiên thấy ông ấy hỏi han ân cần, lại còn dặn dò tôi nhớ phải nghỉ ngơi cho thật tốt, mấy ngày này ông ấy sẽ cố gắng không giao việc cho tôi.
Nếu ông ta biết, tôi đến căn nhà cũ đó để lật tẩy vết sẹo mà ông ta đã cố gắng che dấu, ông ta sẽ nghĩ gì? Đương nhiên, cũng có thể ông ta đã sớm đoán được, nhưng vẫn làm ra vẻ bình thản, khiến người khác không biết được mình đang nghĩ gì.

Đó chính là Trần Quảng, lòng dạ thâm sâu khó lường.
Buổi chiều trước khi tan làm, ngoài trời đổ cơn mưa rả rích, những hạt mưa dày đặc nối đuôi nhau thành những đường thẳng trong suốt, nối liền trời và đất.

Do tối nay sẽ có một trận mưa lớn ập xuống, Trần Quảng thông báo cho anh em trong Phòng Khoa học kỹ thuật tan làm sớm, nếu tối không có việc gì gấp thì hạn chế đi ra ngoài.
Tối đến nằm trên giường, tôi vật lộn mãi mà không sao ngủ được.

Mưa càng lúc càng to, những giọt mưa to như hạt đậu vỗ lộp độp lên ô cửa sổ, như thể có ai đang gõ một cách gấp rút.

Nước bên ngoài giờ đã chảy thành sông, lòng tôi cũng trở nên bấp bênh chìm nổi, không ngừng hồi tưởng về cái đêm mưa mà Tô Nam và Lâm Mỹ Khuyên bị hại, cùng cái đêm mình bị tấn công đến giờ vẫn không muốn nhớ lại ấy.

Lại là đêm mưa, hy vọng đừng có chuyện gì xảy ra.
Tôi lục xục trên giường gần một tiếng đồng hồ mới nhắm được mắt.

Trong cơn mông lung, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên khiến tôi giật bắn, như một phản xạ có điều kiện, tôi vớ lấy chiếc điện thoại, không đợi cho đối phương lên tiếng, tôi liền hỏi một cách không đầu không đuôi: “Xảy ra chuyện à?”
Là tiếng của Vu Ngân Bảo: “Thẩm Thư bảo cô mau chóng đến hiện trường vụ án, vẫn là mảnh đất ở bên cạnh trường Đại học Giang Hoa.” Tay tôi run rẩy, xuýt nữa thì đánh rơi điện thoại xuống đất.


Thật không ngờ! Đúng là ghét của nào trời trao của nấy.

Tên hung thủ khốn kiếp, nhịn được hơn một tháng, cuối cùng cũng lại mở sát giới rồi.
Tôi không còn cảm giác lo lắng và sợ hãi như hai lần trước đến hiện trường, mà thấy vô cùng phẫn nộ.

Sự trắng trợn của tên hung thủ, như muốn thách thức cảnh sát, coi sự tồn tại của 15 nghìn cảnh sát ở thành phố Sở Nguyên này không ra gì.

Nếu không thể phá được vụ án lần này, thì cảnh sát thành phố Sở Nguyên sẽ chẳng còn mặt mũi nào nữa.
Sau khi tới được hiện trường, qua nói chuyện với những nhân viên điều tra của đội trọng án, tôi mới nắm được tình hình.
Khoảng 8 giờ tối hôm đó, đúng lúc mưa như xối nước.

Khi Thẩm Thư và cảnh sát trực ban Quản Nguy, Vu Ngân Bảo mỗi người pha cho mình một bát mì tôm, ăn sột soạt, thì tiếng chuông điện thoại vang lên.

Vu Ngân Bảo vừa nhấc máy nói được một câu, mặt lập tức biến sắc, bịt lấy ống nghe điện thoại rồi nói với Thẩm Thư: “Là cái người gọi điện nặc danh ấy, ngữ khí rất căng thẳng.”
Dây thần kinh của Thẩm Thư và Quản Nguy cũng lập tức bị kéo căng.

Đêm mưa điên cuồng, hình như đã trở thành dấu hiệu cho một sự giết chóc đẫm máu, mà cái người có khả năng trở thành nạn nhân tiếp theo kia không hiểu sao lại gọi đến vào đúng lúc này, không nhẽ là một điềm báo? Thẩm Thư ra hiệu cho Quản Nguy ghi lại số điện thoại hiển thị trên máy, lập tức truy vết định vị.

Còn cậu ta thì nhận lấy chiếc ống nghe trong tay Vu Ngân Bảo, cố dùng thanh điệu ôn hòa để nói: “Tôi là Thẩm Thư.”
Một sự yên lặng kéo dài.

Chỉ có tiếng rè của điện thoại để nhắc nhở cho hai bên biết rằng cuộc gọi vẫn chưa gián đoạn.

Thẩm Thư biết đối phương không quản gió mưa để ra ngoài, nhất định cảm xúc đang rất hỗn độn, có một nguyện vọng cuồng liệt được thổ lộ bí mật ở đáy lòng, nên cũng không thúc giục hắn ta, chỉ cầm lấy ống nghe, lặng lẽ chờ đợi người đó chủ động mở miệng.
Đối phương nói rồi, là một giọng đàn ông trung niên nghe không rõ, lần này hắn đã không dùng đến máy đổi giọng.

Mặc dù đối phương cố gắng giả giọng của mình, nhưng Thẩm Thư sau khi nghe được câu đầu tiên, lập tức nhận ra ngay đó chính là Đào Anh của báo chiều Sở Nguyên.

Đó là cái tài của Thẩm Thư, cậu ta có thể nhớ rõ diện mạo và giọng nói của tất cả những người mà cậu thấy hứng thú, đồng thời dựa vào đó để tìm ra đối tượng một cách chính xác ở giữa biển người mênh mông, còn chính xác hơn cả những thiết bị điện tử.

Năng lực ấy là bẩm sinh mà có, hay được tôi rèn trong suốt sự nghiệp làm án, chỉ có bản thân cậu mới biết được.
Giọng của Đào Anh vừa gấp gáp lại bức thiết: “Thì ra là như vậy, kẻ giết hại Tô Nam và Lâm Mỹ Khuyên không ngờ lại chính là…… là hắn, thật là đáng sợ.” Thẩm Thư tuy không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết Đào Anh sắp sửa nói ra tên của hung thủ, cậu ta nín thở, hỏi dồn: “Là ai? Mau nói cho tôi nghe tên của hắn.”
Đào Anh ở đầu dây bên kia thở hổn hển, phát ra tiếng rít, nghe có vẻ đang cực kỳ bất an và sợ hãi: “Là…… đứa bé đó, đứa bé đó……” Chưa nói xong, âm thanh đột nhiên dừng lại, điện thoại truyền đến kêu “tít tít”.
Lúc này, Quản Nguy đã định vị ra nơi Đào Anh gọi điện thoại, là một bốt điện thoại nằm ở bên ngoài cổng phía Nam của Đại học Giang Hoa.
Không ngờ Đào Anh lại đang ở gần Đại học Giang Hoa! Thẩm Thư không kịp suy nghĩ cặn kẽ về câu nói cuối cùng của Đào Anh, lệnh cho Vu Ngân Bảo: “Lập tức liên hệ cho Từ Kiếm Minh, bảo anh ta tự mình hoặc phái người đến bốt điện thoại đó, nếu phát hiện ra hành tung của Đào Anh, nhất định phải giữ ông ta lại, đảm bảo an toàn cho ông ta.


Đồng thời cho giám sát chặt chẽ địa điểm xảy ra hai vụ án lần trước, cũng chính là mảnh đất hoang ở trong khu tường tôn đó, nhất định không được để Đào Anh gặp nạn.” Rồi lại quay sang dặn dò Quản Nguy: “Liên hệ với Tổng biên tập Tần Thư Kỳ của báo chiều Sở Nguyên, hỏi xem ông ta có biết lịch trình tối nay của Đào Anh không.

Liên hệ với cả vợ con của Đào Anh, xem họ có đang ở cùng nhau không.

Nếu có manh mối, lập tức bám theo, một phút cũng không được chậm chễ.” Vu Ngân Bảo và Quản Nguy tuân lệnh rồi chia nhau ra hành động.
Lúc này, điều khiến Thẩm Thư băn khoăn nhất, chính là câu nói cuối cùng của Đào Anh trước khi cúp máy: “Là…… đứa bé đó…… đứa bé đó.” Vụ án có liên quan mật thiết đến một đứa bé? Hung thủ là một đứa bé? Hay các nạn nhân đã gây thù chuốc án với người ta vì đứa bé đó? Nhưng câu hỏi móc nối với nhau, chỉ cần tìm ra điểm cắt chính xác là có thể tháo gỡ được, nhưng cái điểm cắt ấy lại cứ thoắt ẩn thoắt hiện, không chịu hiện ra trước mắt.
Vu Ngân Bảo đã liên hệ được với Từ Kiếm Minh, anh ta đang không ở Đại học Giang Hoa, nhưng đã phái bảo vệ trực ban đến bốt điện thoại đó để quan sát, sẽ có phản hồi sớm thôi.

Một bảo vệ trực ban khác thông qua camera để theo dõi vùng đất trống bên trong tường tôn, trước mắt mọi thứ vẫn bình thường.
Quản Nguy thì tốn công hơn mới liên lạc được với Tần Thư Kỳ, mất hơn nửa tiếng đồng hồ ông ta mới nhấc máy.

Lý do là bởi Tần Thư Kỳ đang cùng mấy người bạn trong giới quan thương ở trong phòng hát karaoke, mấy cô em ngồi bên cạnh hờn dỗi không cho nghe điện thoại.

Tần Thư Kỳ lại được biết đến là một người không bao giờ làm phụ lòng người đẹp, nên ông đã đồng ý chỉ bàn chuyện trăng sao chứ không bàn chuyện chính sự.

Mãi đến khi điện thoại cứ réo mãi khiến cho Tần Thư Kỳ và người đẹp đều cảm thấy bực bội thì ông ta mới chịu bắt máy.
Nghe Quản Nguy kể lại về tình hình đột phát vào tối nay, Tần Thư Kỳ lập tức trở nên lo lắng.

Dù sao Đào Anh cũng là nhân viên biên chế của tòa soạn, hơn nữa trước đây phía cảnh sát cũng đã nhiều lần hợp tác với toàn soạn nhằm ngăn án mạng xảy ra.

Nếu như Đào Anh quả thật xảy ra chuyện thì ông ta cũng ít nhiều chịu trách nhiệm, mà cứ cho là không có trách nhiệm, riêng việc xử lý người nhà làm loạn rồi cấp trên tra hỏi cũng đủ khiến ông ta ứng phó mệt.
Tần Thư Kỳ một tay đặt lên vòng eo thon thả của người đẹp, một tay gọi vào máy của Giám đốc biên tập, bảo anh ta hợp tác với phía cảnh sát, nhanh chóng liên hệ với Đào Anh hoặc người nhà ông ta, tra xem ông ta đã đi đâu.
Lúc này, bảo vệ trực ban của trường Đại học Giang Hoa đã đến kiểm tra bốt điện thoại mà Đào Anh thực hiện cuộc gọi, cũng giống như lần trước, chiếc ống nghe treo lơ lửng giữa không trung, trong bốt không một bóng người.

Bảo vệ trực ban tuân theo chỉ dẫn của Vu Ngân Bảo, cố tình kiểm tra khe cắm thẻ nhưng không phát hiện được gì bên trong.

Có vẻ Đào Anh chưa gặp phải tình huống khẩn cấp, không hề vội vã bỏ chạy.
Thông tin thu được từ người nhà Đào Anh lại thật đáng lo ngại.

Theo lời bà vợ Tổ Gia của Đào Anh nói, ông ta và cô con gái Đào Thuận Tử đang xem kịch nói ở giảng đường lớn của Đại học Giang Hoa, vẫn chưa về nhà.

Tối nay nhà trường có buổi diễn kịch, Đào Thuận Tử được tặng hai vé xem, nhưng lại sợ kịch hết muộn, không dám về nhà một mình nên đã dẫn bố đi cùng để làm vệ sĩ.

Điện thoại của Đào Thuận Tử đổ chuông liên tục mười mấy hồi mới bắt máy, giọng của cô ta nghe có vẻ rất lo lắng: “Bố tôi đang xem dở buổi kịch thì đi ra ngoài, bảo là đi vệ sinh mà chưa thấy ông ấy quay lại, gọi điện cũng không nghe.


Mọi người về hết rồi, tôi vẫn đang đứng ở giảng đường đợi ông ấy.”
Vu Ngân Bảo báo cáo lại tình hình cho Thẩm Thư.

Thẩm Thư nhíu mày, không biết có phải đang lo lắng cho Đào Anh lành ít dữ nhiều hay không.

Cậu ta nói với Vu Ngân Bảo: “Báo cho Đào Thuận Tử, lập tức về nhà, bố cô ấy cứ để chúng ta tìm.

Bất luận thế nào, tình hình trước mắt chưa rõ, Đào Thuận Tử không được ở lại nơi nguy hiểm đó.” Vu Ngân Bảo tuân lệnh, Thẩm Thư lại nhớ ra một chuyện: “Cậu tìm cách kiếm cho tôi cốt truyện của vở kịch mà Đào Thuận Tử vừa xem, bao gồm danh sách đạo diễn và diễn viên, càng chi tiết càng tốt.”
Sau một hồi bận rộn, quay ra nhìn thời gian, đã một giờ kể từ khi mất liên lạc với Đào Anh mà vẫn chưa có một tin tức gì khiến người khác yên tâm.

Mưa ngoài trời càng lúc càng to, nước trên mặt đường chảy thành sông, giọt mưa rơi xuống bắn tung tóe.

Thẩm Thư sốt ruột chờ đợi, lại lo lắng cho công tác của ban bảo vệ của trường Đại học Giang Hoa có sơ sót gì, nên lại gọi điện qua, hỏi về tình hình giám sát camera.

Ngữ khí của bảo vệ trực ban vẫn tỏ ra cung kính, nhưng thái độ thì thờ ơ: “Yên tâm đi, Thẩm đội trưởng, mọi thứ trên mặt đất đều nằm trong phạm vi camera, đến hòn đá to bằng đầu ngón tay còn nhìn rõ nữa là.

Đừng nói người, chim cũng không thoát khỏi tầm mắt của tôi đâu.”
Thẩm Thư bất mãn đáp: “Mưa to như thế, mặt đất đều thành sông cả rồi, nước ở chỗ trũng sâu ít nhất đến ba đốt ngón tay, lấy đâu ra đá mà nhìn, anh đừng có qua mặt tôi.” Bảo vệ trực ban tức giận: “Thẩm đội trưởng, từ lúc anh gọi cho tôi lần đầu tiên, mắt tôi lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào camera không rời, anh lại nói tôi qua mặt.

Nước trên mặt đất còn không nhấn chìm nổi hòn đá, lấy đâu ra mà sâu ba đốt ngón tay?” Thẩm Thư cầm lấy ống nghe đơ ra mất mấy giây, đột nhiên hiểu ra chuyện, vội cúp máy, nói với Vu Ngân Bảo: “Có chuyện rồi, cậu đi cùng tôi đến hiện trường.” Rồi lại dặn dò Quản Nguy: “Anh ở lại đây, có thể chúng tôi sẽ cần chi viện bất cứ lúc nào.”
Thẩm Thư và Vu Ngân Bảo lái một con xe của hãng địa phương, phi nước đại đến trường Đại học Giang Hoa, làm cho nước trên đường bắn tung tóe sang hai bên.

Thẩm Thư đạp mạnh chân ga, chiếc xe nội địa cùi bắp này phóng tới 120km/h, cả xe như lơ lửng, lắc trái lắc phải.

Vu Ngân Bảo ngồi ở ghế phụ, cảm thấy buồn nôn pha lẫn hoảng sợ, tuy không muốn tỏ ra sợ hãi nhưng mặt anh ta lại trắng bệch như tờ giấy, tim nhảy loạn xạ trong lồng ngực, như thể muốn nôn hết đống mì tôm ăn hai tiếng trước ra ngoài.
Thẩm Thư lái xe nguy hiểm đến thế, bởi anh ta có dự cảm rằng hung thủ vẫn còn ở hiện trường, tranh thủ thêm một phút, có thể sẽ được giáp lá cà với hắn.
Tiếc là bọn họ vẫn đến chậm một bước.

Cơ thể đẫm máu, trần truồng của Đào Anh nằm song soài bên trong bức tường tôn, hai mắt trợn ngược, máo trào ra từ miệng, người hơi ấm, vẫn chưa chết hẳn.

Nhưng không thấy tung tích của hung thủ đâu.

Mưa tuôn xối xả, gột rửa vết máu đỏ thẫm, cũng gột rửa cả dấu vết của tội ác nơi trần gian.
Thẩm Thư nhìn thấy bộ dạng thê thảm của Đào Anh, không thốt nên lời, đấm mạnh một phát vào bức tường tôn, phát ra một tiếng kêu kinh thiên động địa.

Vu Ngân Bảo tròn mắt kinh ngạc, hỏi lia lịa: “Không phải có camera hay sao? Tại sao lại không phát hiện ra được gì chứ? Tại sao có thể?”
Thẩm Thư nói với cậu ta: “Báo với Quản Nguy, bên ngoài bức tường phía Đông của Đại học Giang Hoa lại xảy ra án mạng.

Mau chóng gọi xe cứu thương, gọi toàn bộ nhân viên điều tra Phòng khoa học kỹ thuật và đội trọng án tới hiện trường.

À, gọi cho cả Thục Tâm, hỏi xem cô ấy đã hồi phục chưa, có thể đến hiện trường được không.” Dù biết Đào Anh bị thương nặng không thể cứu chữa nhưng cậu ấy vẫn phải gọi xe cứu thương, vừa là yêu cầu về thủ tục, cũng là sự tôn trọng đối với sinh mạng.


Cảnh sát hình sự không có quyền nhận định nạn nhân còn sống hay đã chết, bắt buộc phải do bác sĩ giám định.

Ra lệnh xong, Thẩm Thư đi thẳng về phía máy quay ở góc tường, đứng ngây ra nhìn nó.
40 phút sau, khi tất cả nhân viên có mặt tại hiện trường, mưa đã ngớt, những hạt mưa lác đác rơi một cách bất lực xuống mặt đất.

Cơ thể của Đào Anh đã cương cứng, máu trong người gần như đã rút cạn, làn da trở nên xám xịt đáng sợ.

Hai mắt trợn ngược, răng bật khỏi môi, như thể vừa trải qua một cơn khiếp sợ và dày vò trước khi chết.
Tôi và Trần Quảng gần như tiến vào hiện trường cùng lúc.

Trần Quảng hình như không ngờ rằng tôi sẽ đến, lúc trông thấy tôi thì hơi ngơ ngác, sau đó khẽ gật đầu, coi như lời chào, nhưng không nói gì cả.

Khi tôi đeo găng tay vào và chuẩn bị tiếp cận với thi thể, Trần Quảng đưa tay ra ngăn tôi lại, nói một cách chân thật: “Cơ thể em vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, để thầy.” Dưới ánh mắt kinh ngạc của tôi, Trần Quảng nhanh chóng bước về phía thi thể của Đào Anh, đồng thời nói với Thẩm Thư: “Bảo người các cậu lùi hết về sau, đảm bảo không làm phá hỏng hiện trường.” Bác sĩ pháp y trong bước giám định thi thể có quyền lực tuyệt đối, chức vụ của ông ấy lại cao nên tất cả mọi người đều tuân lệnh mà lùi lại đằng sau.
Trần Quảng quay lưng lại, ngồi xổm xuống để kiểm tra thi thể của Đào Anh.

Các nhân viên khám định kỹ thuật khác và điều tra viên của đội trọng án thì thử tìm kiếm những manh mối còn sót lại ở hiện trường.

Đương nhiên, đây cũng chỉ là một bước trong thủ tục, chứ trong lòng ai cũng rõ, sau một trận mưa lớn, trừ phi hung thủ cố ý để lại hung khí hoặc vật chứng ở hiện trường, tất cả những dấu vết vi lượng khác đều không còn tồn tại.
Thủ pháp giám định thi thể của Trần Quảng rất nhanh nhẹn, chính xác mà toàn diện, từ nhiệt độ thi thể, biểu cảm khuôn mặt, tư thế đến Vết sẹo ngoài, độ cương cứng đều vô cùng chặt chẽ.

Tôi đứng bên ngoài tầm 3 mét cẩn thận quan sát quá trình giám định thi thể của Trần Quảng, lúc này trời tối đen như mực, hiện trường tuy có vài ngọn đèn chiếu sáng, nhưng tầm nhìn vẫn rất thấp, tôi dựa vào cảm giác và kiến thức chuyên ngành dẫn dắt mới có thể phân biệt được động tác của Trần Quảng, tôi tin là những người khác hoàn toàn không hiểu ông ta đang làm gì.

Đương nhiên, hiện Trần Quảng chỉ đang tiến hành kiểm tra Vết sẹo bên ngoài, việc giải phẫu tử thi phải được đưa về phòng giám định thi thể và được hoàn thành bởi nhân viên điều tra những vụ chết bất thường (Coroner).
Trần Quảng nhanh chóng đưa ra kết quả giám định sơ bộ: “Có 39 Vết sẹo gây ra do vết dao cắt, độ sâu trung bình từ 3 đến 4 cm, lưỡi của thi thể bị cắt bỏ, gân tay gân chân bị cứa đứt dẫn đến tê liệt toàn thân.

Nhưng tất cả Vết sẹo đều không chí mạng, bước đầu nhận định nạn nhân chết vì mất quá nhiều máu.

Nhiệt độ thi thể giảm rất nhanh, có thể do trời mưa to và độ ẩm trong không khí lớn, thời gian tử vong không quá 2 tiếng đồng hồ.

Thi thể không có dấu vết bị trói buộc, cũng không có dấu vết chống cự, nhưng lại có rất nhiều Vết sẹo do bị cắt, phân tích sơ bộ nạn nhân khi bị cắt đang trong trạng thái hôn mê, tỉnh dậy trong quá trình hung thủ tra tấn, nhưng do đã bị cứa đứt gân nên không thể chống cự được, nhưng vẫn có thể cảm nhận được nỗi đau và sự sợ hãi, cho nên trên khuôn mặt mới xuất hiện biểu cảm vô cùng phức tạp.

Ngoài ra, nạn nhân ở trạng thái khỏa thân, nhưng ở hiện trường không phát hiện bất kỳ quần áo và phụ kiện nào, hiển nhiên đã bị hung thủ đem đi, nhằm tránh việc lưu lại da, tóc và những dấu vết khác của hắn bám lên quần áo nạn nhân.

Tâm lý của hung thủ hết sức ổn định, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn.

Vụ án này tuy có hơi khác so với hai vụ trước, nhưng thời gian, địa điểm và thủ pháp gây án đều giống nhau, kiến nghị gộp lại để điều tra.”
Trần Quảng không hổ là một bác sĩ pháp y có thâm niên, không chỉ bình tĩnh, chu toàn trong quá trình giám định thi thể, miêu tả và phân tích còn rất rõ ràng khiến người khác bị thuyết phục.

Thẩm Thư tỏ ra đồng ý với kết quả giám định, nói: “Về cơ bản là đúng như dự đoán, chúng ta đã làm rất nhiều công tác đối với Đào Anh khi còn sống, kết quả ông ta vẫn không thoát khỏi cái chết.

Kỳ lạ là, lần này hung thủ không để lại lời nhắn tử thần của hắn.” Trần Quảng “ồ” một tiếng: “Không để lại lời nhắn, có thể hắn chuẩn bị dừng tay rồi.” Thẩm Thư khẽ thở dài một tiếng: “Mong là như vậy”..