Nhật Kí Nữ Pháp Y: Mật Mã Kỳ Án

Chương 49





Sáng ngày 9 tháng 7 năm 2002.

Mưa bão.
Sở Cảnh sát thành phố Sở Nguyên.
Còn chưa kịp để Phí Nghị Lâm “nghe” đoạn băng ấy, thì toàn Sở thành phố lại bị khuấy động bởi vụ án phân xác thứ ba.
Vụ án phân xác này giống như cơn ác mộng chụp lên đầu toàn thể thành viên của đội trọng án một cách nặng trĩu.

6 giờ sáng, cả đêm qua còn chưa được chợp mắt thì tôi lại nghe được câu chuyện khi đang nằm trên giường: Tương tự với hai vụ án lần trước, nhóm mảnh thi thể thứ ba cũng được tìm thấy ở trên chuyến tàu tuyến Bắc Kinh – Quảng Châu.

11 giờ tối hôm qua, cũng là lúc chúng tôi và Phí Nghị Lâm đang xem đoạn băng ghi hình, một chuyến tàu chậm chở hàng trên tuyến Bắc Kinh – Quảng Châu đến ga cuối cùng, sau khi toàn bộ hành khách đã xuống tàu, nhân viên tàu đi kiểm tra các khoang thì phát hiện ra ở khoang giữa có một bao tải lộm cộm.

Mở ra kiểm tra thì trông thấy một cái đầu người với cặp mắt trợn trừng, tóc tai rũ rượi đã bị phân hủy nặng nề.

Nghe nói nhân viên nữ ấy đã bị dọa cho hồn bay phách lạc, quên mất bỏ lại chiếc bao tải, ôm theo cả cái đầu người mà chạy.

Toa tàu ở ga cuối vô cùng trống trải, cô ta chạy khắp mấy toa mà không gặp được ai, trong cơn hốt hoảng còn tưởng cái đầu đó đang đuổi theo mình, ngã lăn ra sàn ngất, hiện đã được đưa vào viện để kiểm tra.
Chuyến tàu này lại thuộc phạm vi quản lý của cảnh sát khu Thổ Lĩnh.

Cảnh sát trưởng Kiều Bản Sơ lập tức báo cáo vụ án lên Sở Cảnh sát thành phố Sở Nguyên, trước đó ông ta đã biết chuyện tôi và Thẩm Thư đưa Phí Nghị Lâm đi, không biết xuất phát từ tâm lý gì, khi nói chuyện điện thoại với Giám đốc Sở Lưu Bách Phát đã đem chuyện này ra chế nhạo: “Vụ án này trì trệ mãi mà chưa được phá, cảnh sát đường sắt chúng tôi cũng bị vạ lây.

Lời đồn quá nhiều, miệng thiên hạ thì không thể lấp được, nước thải nào cũng trút lên đầu cảnh sát đường sắt chúng tôi, chúng tôi có miệng mà chẳng thể tranh cãi, mong các anh tranh thủ thời gian để phá án, nếu không việc kinh doanh vận tải đường sắt sẽ bị ảnh hưởng, trách nhiệm này tôi không gánh vác được đâu.

Đội trưởng đội trọng án của các anh không phải rất tài giỏi đó ư? Sao lần này lại kém cỏi thế? Hôm qua còn đến thị trấn Cổ Bảo để đưa lão Phí của cảnh sát khu vực chúng tôi đi, nói là nhờ ông ấy điều tra vụ án.

Có người nói cái cậu đội trưởng này có bệnh nên vái tứ phương, đến tôi cũng không hiểu nổi, 10 năm trước lão Phí là một trợ thủ đắc lực để phá án, nhưng giờ ông ấy ngớ ngẩn rồi, sao còn phát huy tác dụng được nữa? Hóa ra 10 năm nay chúng tôi không trọng dụng lão Phí, là phí phạm nhân tài sao?”
Cấp bậc của Kiều Bản Sơ và Lưu Bách Phát tương đương nhau, nhưng không giống như Lưu Bách Phát là chư hầu địa phương, có trận địa của riêng mình, phạm vi quản lý và thực quyền đều rất lớn, môi trường làm việc béo bở.

Kiều Bản Sơ vốn đã không ưa gì Giám đốc Sở Cảnh sát, nên nhân cơ hội này liền úp úp mở mở vài câu.


Cơn tức tối kìm nén trong lồng ngực Lưu Bách Phát mà không sao thoát ra ngoài được, lại không dám bực tức với Kiều Bản Sơ, đành dối lòng mà nói qua loa mấy câu cho xong chuyện.
Lúc này những mảnh thi thể đã được đưa đến phòng pháp y của Sở Cảnh sát thành phố Sở Nguyên.

Cách bọc mảnh thi thể, dây thừng, túi ni-lông và bao tải đều giống y hệt hai lần trước, có thể xác định do cùng một người làm.

Kết quả giám định thi thể cho thấy, thời gian nạn nhân bị hại là bốn ngày trước, toàn thân bị tách rời thành đầu, thân, tứ chi.

Công cụ phân xác là máy cưa điện, hung thủ không hề thông thạo kết cấu cơ thể người, rất nhiều khớp xương bị cưa đứt một cách cưỡng chế, ở miệng vết thương còn lưu lại những vụn xương sắc nhọn.

Nạn nhân là nữ giới, độ tuổi từ 20 đến 30 tuổi.

Trong âm đ*o còn sót lại tin.h dịc.h, qua hóa nghiệm xác định là của một đàn ông có nhóm má.u AB để lại.

Do thi thể bị phân hủy nặng nề, không thể xác định được nạn nhân bị cưỡng bước trước hay sau khi chế.t.

Trong dạ dày nạn nhân có thịt kho tàu, hải sản, rau xanh, hoa quả và cồn, dựa vào mức độ tiêu hóa để phán đoán, việc ăn uống được tiến hành 2 tiếng trước khi chế.t.
Các loại dấu vết đã cho thấy, nạn nhân này và Hứa Minh Minh, Miêu Diểu đều làm việc ở trong tụ điểm giải trí.

Tôi cắt mở phần da ở cổ họng cô ta, kiểm tra sụn giáp, quả nhiên, có vết má.u tụ và vết xương gãy, nạn nhân đã bị ghì cổ đến chế.t.
Cắt mở lớp da mặt, mô hạ bì và phần cơ, một sống mũi trắng toát hiện ra.

Không ngoài mong đợi, là mũi nâng nhân tạo, tim tôi đập mạnh, chỉ cần có dấu vết chỉnh hình thì vụ án sẽ không đến mức hoàn toàn không có manh mối.

Kiểm tra tiếp phần xương hàm, từng được phẫu thuật cắt gọt.

Răng, có hai cái được bọc sứ.

Ngực, được độn hai miếng silicon.

Hai chân đã được hút mỡ.


Mông được bơm.

Bàn chân cũng được gọt.

Có hơn mười mấy chỗ trên cơ thể cô ta đã từng động dao kéo.
E rằng đây là điều mà tên hung thủ trăm phương ngàn kế không nghĩ tới.

Ba người phụ nữ mà hắn giế.t hại, bên trong cơ thể đều có dấu vết nhân tạo, nhất là nạn nhân cuối cùng, có đến tận 7 – 8 manh mối để truy ra được danh tính.

Điều này khiến cho việc hắn dùng cách phân xác và vứt lên tàu nhằm che giấu danh tính nạn nhân trở nên tốn công vô ích.

Có lẽ nên nói là, may nhờ có kỹ thuật chỉnh hình hiện đại, may nhờ các chị em phụ nữ ham mê chỉnh hình đã để lại trong cơ thể ba nạn nhân những tấm “danh thiế.p” không dễ bị phá hủy.
Bên trong cơ thể nạn nhân này, manh mối dễ dàng truy ra nhất có lẽ là miếng độn mông.

Kỹ thuật bơm mông thường có hai cách, một là tự hút mỡ của bản thân, tức hút mỡ từ những bộ phận khác trên cơ thể, sau đó bơm lại vào mông.

Còn một cách nữa là độn bộ phận giả, tức silicon hoặc những bộ phận giả khác, khiến cho phần mông được độn sẽ căng tròn hơn, đương nhiên, trình độ kỹ thuật của bộ phận giả này rất cao, bởi mông là bộ phận gánh chịu toàn bộ trọng lượng cơ thể người khi ở tư thế ngồi, sản phẩm có một chút khuyết điểm là sẽ bị vỡ ngay.

Trong đó, cách đầu tiên thường gặp nhất, cách thứ hai giá thành không hề rẻ, rất ít người làm.

Nhất là 10 năm trước, toàn bộ thành phố Sở Nguyên chỉ có một bệnh viện chỉnh hình được người Hàn Quốc đầu tư là có thể thực hiện được thủ thuật này.
Quá trình thu thập chứng cứ vô cùng thuận lợi, dựa vào số hiệu của miếng độn mông đã tra ra được danh tính của nạn nhân: Tiền Đông Diễm, thạc sỹ chuyên ngành Lý luận chủ nghĩa Marx khóa 2001 của trường Đại học Chính trị Sở Nguyên.

Trông thấy kết quả điều tra này, Thẩm Thư chế.t đứng, người này cậu ấy đã từng gặp, cô ta là bạn thân của nạn nhân thứ nhất Hứa Minh Minh, cũng làm gái tay vịn ở phòng hát Grammy.

Cách đây không lâu cô ấy còn rất hào nhoáng, nụ cười rạng rỡ, đi lại như con thoi giữa chốn xiêm áo thơm lừng để nghênh đón những vị khách thập phương, ai mà ngờ bây giờ lại biến thành những khúc thịt thối rữa, nghĩ đến thôi là khiến con người ta vô cùng thổn thức.
Vu Ngân Bảo cũng nhớ ra cái tên này, lúc đó cậu ta đã cùng với Thẩm Thư tìm đến Tiền Đông Diễm để điều tra thu thập chứng cứ, lại còn bị cô ta mỉa mai, chê cậu ta ít tiền.


Vu Ngân Bảo thốt lên kinh ngạc: “Sao lại là cô ta? Quan hệ giữa cô ta và Hứa Minh Minh rất tốt, hai người bạn gặp họa cùng nhau, lẽ nào hung thủ thực sự quen biết bọn họ?”
Thẩm Thư không tiếp lời.

Tôi có thể nhìn ra sự phẫn nộ và lăng nhục trong lòng cậu ta.

Hung thủ liên tiếp gây án, hiế.p xác, phân xác, vứt xác, thủ đoạn cực kì tàn nhẫn biến thái, rõ ràng hắn muốn coi thường và sỉ nhục cảnh sát.

Cậu ấy là người phụ trách chính của vụ án lần này, tận tâm tận lực, chạy đôn chạy đáo, khai quật được rất nhiều manh mối trọng đại, nhưng đến bước ngoặt cuối cùng lại gặp phải nút thắt cổ chai.

Tuy không biểu hiện ra ngoài mặt, nhưng tâm trạng sốt sắng của cậu ta không cần nói cũng hiểu.
Nhưng Vu Ngân Bảo lại không biết ý tứ, cứ truy hỏi: “Lão Phí, chuyên gia dấu vết mà chúng ta mời đến thế nào rồi? Có khai thác được gì từ đoạn băng ghi hình không?” Thẩm Thư lắc đầu, đáp: “Thử mấy lần rồi, đều không đọc được, cảm xúc của lão Phí rất bất ổn định, không thể ép ông ấy liên tục, phải để ông ấy được nghỉ ngơi.

Kỳ lạ là, ông ta có thể đọc được phim truyền hình và cuộc trò chuyện thường ngày của chúng ta, nhưng một đoạn băng ghi hình nhỏ ấy lại không đọc ra được, nhẽ nào ngôn ngữ của tài xế ta-xi đó không giống với chúng ta?”
- ----------------------------
Chiều hoàng hôn ngày 9 tháng 7 năm 2002.

Mưa vừa tạnh.
Đại đội trọng án Sở Cảnh sát thành phố Sở Nguyên.
Ánh chiều tà đỏ như má.u.

Thẩm Thư và Phí Nghị Lâm ngồi đối diện với nhau, cúi đầu ăn hộp cơm được mua từ nhà ăn.

Phí Nghị Lâm ăn rất ngon miệng, bất luận là thức ăn vị gì đều ăn một cách ngon lành, ăn như gió cuốn mây tan.

Sức ăn của Thẩm Thư thì yếu, tướng ăn cũng nho nhã hơn nhiều, nhai một cách từ tốn, nhưng tôi nghi bộ óc của cậu ta lúc ăn vẫn quay như chong chóng.
Tôi mở cửa bước vào, Phí Nghị Lâm dường như không hề hay biết mà cứ tiếp tục cắm đầu mà ăn, Thẩm Thư ngẩng đầu nhìn tôi, hỏi: “Sao cô lại đến đây?” Tôi đặt một hộp cơm lên bàn, đáp: “Lão Phí ở đây, tôi sợ ông ấy không quen đồ nhà ăn nên đã làm ít lòng thập cẩm hầm mang đến, khẩu vị hơi nhạt, hai người đều ăn một chút đi.” Phí Nghị Lâm tuy không ngẩng đầu, nhưng lại “nghe” ra lời tôi nói, thích thú mở hộp cơm, gắp một đống thức ăn bỏ vào bát của mình, nhai ngấu nghiến.
Không khí mới có chút vui tươi thì Vu Ngân Bảo hồng hộc chạy đến, nói: “Lưu Bách Phát đến rồi.”
Thẩm Thư đặt đũa xuống rồi đứng dậy, ngạc nhiên hỏi: “Ông ta chưa từng đến đội trọng án, hôm nay có việc gì gấp chăng?”
Lưu Bách Phát phăm phăm đi tới.
Nói đến đây rồi thì phải giải thích một chút cho bạn đọc hiểu, 3 năm trước khi tôi bắt đầu viết cuốn sách này, Lưu Bách Phát đã bị tống vào tù vì tội tha hóa, biến chất, tham ô, nếu không dù tôi có gan lớn đến đâu cũng không dám để một từ ngữ mạo phạm cấp trên nào xuất hiện trong sách.

Tôi là một người bề ngoài mạnh mẽ nhưng bên trong lại rất nhát gan, không dám đắc tội với những quan chức đương quyền đắc thế, nhưng đánh rắn dập đầu lại là nghề của tôi.


Tôi không có khả năng phán đoán, đa số mọi người cho là đúng, thì tôi cũng cho là đúng, làm việc theo đám đông, không dám đi ngược dòng, chỉ sợ bị người khác chèn ép, cô lập ra bên ngoài.

Thẩm Thư thì lại hoàn toàn trái ngược với tôi, tỏ ra ba phải với những chuyện nhỏ, ai mà không hiểu sẽ nghĩ cậu ấy là một người vô nguyên tắc, nhưng với những chuyện phải trái rõ ràng, cậu ấy tuyệt đối không mập mờ, bất luận có khó khăn thế nào, trở ngại đến đâu thì cậu ta cũng dám xông lên đến cùng.

Cậu ta không sợ chỉ trích, không sợ bị cô lập, có chút “Tự phản nhi súc, tuy thiên vạn nhân, ngô vãng hĩ” (Công Tôn Sửu – Mạnh Tử, nghĩa là: Tự ta phản tỉnh, nếu như không có đạo lý, dù là Lê dân bách tính, ta có thể không sợ sao? Ngược lại, nếu sau khi tự ta phản tỉnh mà có thể lẽ thẳng khí hùng, không hổ thẹn với lương tâm đạo lý, dù có là thiên quân vạn mã, ta vẫn có thể dũng cảm tiến tới, quyết không chùn bước).

Bề ngoài cậu ta mỏng manh, nhưng lại giấu kim trong bọc, ai mà nghĩ cậu ta dễ bắt nạt thì thử động vào xem, nhất định sẽ bị đâm cho đau tay, càng dùng lực thì lại càng đau.
Hơi lan man rồi, lại nói về Lưu Bách Phát.

Ông ta vác bộ mặt tái mét bước vào phòng làm việc, vừa nhìn là biết có điều chẳng lành.

Sau này tôi mới hay, trước khi ông ta đến đã bị Phó Bí thư Thành ủy phụ trách chính pháp chửi cho một trận, nên đang ôm cục tức trong lòng.

Giai đoạn này, công tác bề mặt của Sở Cảnh sát làm rất tốt.

Chi đội trị an đã mở cuộc hành động “Trừ gian diệt ác vào từng khu phố”, cùng với các bà bác trong tổ dân phố lập ra khẩu hiệu tuyên truyền “Năm dự phòng, bốn giám sát, ba khai thông”, dán đỏ rực hai bên đường; Chi đội phòng chống tội phạm ma túy không muốn theo gót vào các khu phố, nên đã bắt tay cùng Đoàn ủy thành phố tiến vào khuôn viên trường học, nhà máy và vùng nông thôn, không ngừng tuyên truyền cho thanh niên về tác hại của ma túy, khơi dậy lòng hiếu kỳ mãnh liệt của những bạn trẻ vốn không biết ma túy là gì; Thành tích của Chi đội giao thông cũng không tệ, trừ số lượng lập biên bản phạt tăng lên, còn kêu gọi được mấy chục mỹ nhân các trường Đại học, thành lập đội kỵ binh, nghe báo cáo thì những đội mỹ nữ kỵ binh này đã trở thành biểu tượng của thành phố Sở Nguyên.

Chỉ có Chi đội cảnh sát hình sự là khiến cho Lưu Bách Phát không được nở mày nở mặt, ba vụ án phân xác liên tiếp này, chỉ dựa vào những khẩu hiệu và mỹ nhân thì không thể che đậy được, mà đội trọng án thì vẫn trì trệ không phá được án, Lưu Bách Phát bị Kiều Bản Sơ ở cảnh sát khu Thổ Lĩnh xem thường, lại bị lãnh đạo cấp trên chửi cho đẹp mặt, trong lòng ấm ức, hùng hổ tìm tới Thẩm Thư để trút giận.
Tiến vào trong, ông ta không lập tức nổi giận ngay, dù sao thì cấp bậc của Thẩm Thư cũng thấp hơn ông ta nhiều, tuổi lại nhỏ hơn một nửa, nếu chửi trực tiếp thì sẽ mất tôn nghiêm.

Lưu Bách Phát tìm kiếm một vòng trong phòng làm việc, ánh mắt dừng lại trên người Phí Nghị Lâm đang ăn uống hăng say: “Đây là ai?” Thẩm Thư đáp: “Vẫn chưa giới thiệu cho sếp biết, đây là Phí Nghị Lâm, chuyên gia dấu vết của cảnh sát khu Thổ Lĩnh, tôi đã mời ông ấy đến để giúp điều tra phá án.” Lưu Bách Phát đã tìm ra cái cớ, lập tức nổi đóa: “Không hỏi ý kiến không báo cáo, tự ý mời người ngoài tới, ai cho cậu cái quyền đó hả?”
Thẩm Thư đáp: “Theo quy tắc thì những quá trình làm án cụ thể này không cần phải báo cáo lên cho Giám đốc Lưu, trước khi mời tôi đã thông qua Giám đốc Sở Cao Đại Hùng, ông ấy đã đồng ý.” Câu trả lời của Thẩm Thư không thể bắt bẻ được, Lưu Bách Phát kéo Thẩm Thư sang một bên, cố ý hạ giọng nói: “Cậu có biết cậu đã làm ra cái trò cười gì không hả? Đây là một tên ngốc,” Lưu Bách Phát chỉ tay vào đầu mình: “Chỗ này của ông ta đã bị thương, trở nên ngớ ngẩn rồi, người mà cảnh sát khu Thổ Lĩnh không cần đến, cậu lại coi như bảo bối rồi mời về, cậu cố tình gây chuyện đúng không? Người thông minh như cậu, sao lại làm ra cái việc ngu ngốc này cơ chứ?”
Lời của Lưu Bách Phát, Phí Nghị Lâm “nghe” rất rõ ràng, ông ta nhìn về phía khuôn mặt phốp pháp của Lưu Bách Phát, cười “hi hi” một tiếng, sau đó lại cắm đầu vào ăn.
Thẩm Thư tỏ ra bất mãn với thái độ khinh miệt của Lưu Bách Phát, phản bác nói: “Sau khi lão Phí bị thương, ông ấy chỉ mất đi khả năng tự lo liệu cuộc sống, còn sở trường vốn có thì vẫn ở đấy.

Tài năng của ông ấy, một nửa là bẩm sinh, một nửa là do luyện tập mà thành, gần như là bản năng, không dễ gì đoạt mất.”
Tuy ngữ khí của Thẩm Thư không hùng hổ hăm dọa, nhưng trong lời nói không có một chút nhượng bộ, Lưu Bách Phát tức lên tận óc, buột miệng nói ra ngôn ngữ địa phương mà người dân quê ông ấy thường dùng để chửi nhau: “Gơ cha, mi mới ăn có mấy hột cơm mà đã dám lên mặt dày đời ông già này ư? Ta nói cho mi hay, mi mau tống cổ tên đần này đi, đừng để ta phải mất mặt thêm nữa.”
Lưu Bách Phát còn chưa dứt lời, Phí Nghị Lâm đã lớn tiếng khà khà rồi lao về phía ông ta, Lưu Bách Phát trông thấy bộ dạng râu tóc xồm xoàm của ông ấy, vội né ra đằng sau, nói: “Gơ cha, mi làm gì vậy?” Tôi sợ Phí Nghị Lâm sẽ làm Lưu Bách Phát bị thương, sợ gặp bất lợi, vội nói: “Lão Phí, Giám đốc Lưu đang trêu đùa với ông đó mà, ông đừng tưởng thật, mau về chỗ đi.”
Nghe lời khuyên, Phí Nghị Lâm đứng lại không nhúc nhích, nhưng vẫn khua chân múa tay, lớn tiếng khà khà, mặt đỏ gay, bộ dạng rất kích động.

Thẩm Thư dường như nhận ra điều gì: “Không đúng, phản ứng của lão Phí rất bất thường, vụ việc này thật khó hiểu, Giám đốc Lưu, phiền sếp hãy chửi lại lần nữa.” Lưu Bách Phát vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ, chửi Thẩm Thư: “Gơ cha nhà mi, có ý chi rứa?” Phí Nghị Lâm khua chân múa tay, miệng lẩm nhẩm nghe chẳng rõ: “Gơ cha, gơ cha.”
Giống như tia sét xé ngang trời, khoảnh khắc đó trong đầu tôi lóe lên một tia sáng, buột miệng nói: “Đoạn băng đó, tài xế ta-xi trong đoạn băng đó nói giọng Tứ Xuyên.” Thẩm Thư gật đầu tỏ ý tán đồng, ánh mắt ánh lên tia hưng phấn.
Lưu Bách Phát ngơ ngác không hiểu chuyện gì, vẫn tiếp tục chửi: “Gơ cha, ăn nói hàm hồ, có ý chi rứa?”.