Ngày 24 tháng 3 năm 2003.
Phòng thẩm vấn của Sở Cảnh sát huyện Đại Oa.
Lời khai của Trương Phàm vô cùng trùng khớp với những suy luận của Thẩm Thư, trừ một vài chi tiết ra, thì toàn bộ quá trình đều bị Thẩm Thư “bói trúng”.
Khi tôi làm việc, thi thoảng sẽ vì một vài năng lực nghiệp vụ siêu cường của những cảnh sát ưu tú mà cảm thấy kinh ngạc.
Khi tôi đọc sách thường tập trung vào nghiệp vụ của mình, không hiểu mấy về nghiệp vụ của cảnh sát.
Sau khi làm việc và được tiếp xúc sâu, tôi mới ngộ ra rằng thám tử đại tài Sherlock Holmes có thể nhìn thấu chân tơ kẽ tóc, thấy mầm biết cây, học một biết mười, tuyệt đối không phải do tác giả tưởng tượng ra, ở giới cảnh sát này nói không chừng có khối người như vậy.
Con người mà việc nhân đức chẳng nhường ai như Thẩm Thư là một người nổi bật trong số đó.
Ví dụ có một vài cảnh sát trị an có bản lĩnh “Nhìn mặt mà bắt hình dong”.
Khi ngồi chung xe với bọn họ, họ sẽ nói cho bạn biết người này là gái bán dâm, người kia là thằng ăn cắp, người kia từng có tiền án tiền sự, người kia là nhân viên văn phòng, không dám đảm bảo đúng một trăm phần trăm, nhưng mỗi lần đều trúng đến tám chín phần.
Ánh mắt tinh tường ấy, là kết quả chồng lên nhau giữa thời gian, kinh nghiệm, trí tuệ và tinh thần đào sâu nghiên cứu.
Còn cảnh sát hình sự chỉ dựa vào một cọng tóc, một mẩu giấy, một dấu vân tay mà hung thủ để lại hiện trường là có thể phá được những vụ đại kỳ án, nghe có vẻ mang sắc màu tiểu thuyết truyền kỳ.
Trong rất nhiều vụ án mà Thẩm Thư tham dự, luôn đào ra được một con đường thoát khi rơi vào bước đường cùng, như một tia sao sáng giữa bầu trời đêm, như một cuộc tập kích bất ngờ khi đám đông khoanh tay bó gối.
Như trong vụ án giế.t người liên hoàn lần này, từ vụ th.i th.ể trong lò gạch, Thẩm Thư có thể phán đoán chính xá.c nạn nhân là người mạo danh Trương Phương giữa lớp ngụy trang trùng trùng; Sau khi Mạch Dã mất tích, lại có thể dựa vào sự thay đổi nhỏ trên chiếc giường lò nhà anh ta mà phát hiện ra được bí mật được chôn giấu; Và khi kết quả giám định th.i th.ể Mạch Dã được làm sáng tỏ, kết hợp với lời khai của Quan Thượng Võ, Thẩm Thư lại suy một ra ba, xâu chuỗi những vụ án giế.t người phức tạp này lại với nhau, rồi mạch lạc tuyên bố một cách tuần tự rõ ràng, thậm chí đến một vài chi tiết cũng không có sai lệch hay bỏ lọt, xá.c định nghi phạm một cách nhanh chóng và chính xá.c.
Vậy mới nói làm cảnh sát hình sự cũng cần có năng khiếu, kinh nghiệm và tinh thần mày mò nghiên cứu đương nhiên quan trọng, nhưng thứ trực giác huyền diệu không thể nói rõ ấy, luôn luôn tạo ra một tác dụng then chốt.
Tuy nhiên, Thẩm Thư không phải là siêu nhân, không phải chuyện nào cũng biết trước, cậu ta vẫn không thể lý giải được động cơ Trương Phàm giế.t Mạch Dã là gì.
Cậu ta cho rằng, Trương Phàm và Mạch Dã qua lại thân thiết, tuy Mạch Dã đã giế.t chế.t Trương Phương, nhưng Trương Phàm không vì thế mà nảy sinh hiềm khích với Mạch Dã, hơn nữa sau vụ việc hai người lại ngồi chung một chuyến đò, cùng nhau lấp đầy khoảng trống, tình “đồng chí” chỉ càng thêm sâu đậm.
Khi Trương Phàm giế.t hại Mạch Dã, Quan Thượng Võ đã trở thành nghi phạm và bị bắt giam, người dân thôn Đại Oa đều cho rằng ông ta là thủ phạm, người ngoài nhìn vào, vụ án này coi như kết thúc, tương lai của Trương Phàm và Mạch Dã tràn đầy hy vọng.
Cứ cho là Trương Phàm căm ghét Mạch Dã, muốn thoát khỏi anh ta, hoặc giữa hai người có vướng mắc ân oán khác, Trương Phàm cũng không nhất thiết phải giế.t hại Mạch Dã vào thời khắc nhạy cảm thế này, thế khác nào rước họa vào thân? Với trí thông minh của Trương Phàm, tại sao lại làm một chuyện không hợp tình hợp lý như vậy?
Động cơ gây án của Trương Phàm, cũng là nghi vấn và kẽ hở lớn nhất trong suốt quá trình lập luận phá án của Thẩm Thư.
Lời khai của Trương Phàm đã khiến cho mọi người phải há hốc kinh ngạc.
Khi kể lại động cơ sát hại Mạch Dã, từ đầu đến cuối, Trương Phàm đều đắm chìm vào thứ cảm xúc sợ hãi, đối lập hoàn toàn với phong độ phóng khoáng thường ngày, anh ta thu mình lại, ngồi dí lưng vào thành ghế, như một đứa trẻ sống lang thang đang tìm kiếm cái ôm ấp của người mẹ.
Ánh mắt anh ta đảo như rang lạc, như chỉ sợ một oan hồn nanh sắc vuốt nhọn đang bay lượn ở góc nào đó trong căn phòng.
Răng anh ta run cầm cập, phát ra những tiếng va đập chói tai một cách không có quy luật, thổi phồng lên không khí đáng sợ trong căn phòng này.
“Sau khi Mạch Dã giế.t chế.t Trương Phương, hai ngày đầu còn đỡ, đột nhiên cậu ta lo lắng sợ hãi, nhưng bốn bề vẫn sóng yên biển lặng, cảnh sát cũng không đến tìm cậu ta, nên cậu ta mới yên tâm trở lại.
Nhưng mà, sau khi cúng tuần đầu, vong hồn em ấy liền trở về tìm cậu ta.”
Thẩm Thư không dám tin, nói: “Làm gì có vong hồn ở đây, các anh thần hồn nát thần tính rồi.”
Trương Phàm co rúm lại, nhìn ngang ngó dọc rồi bảo: “Thẩm đội trưởng, tôi cũng là người đã phiêu bạt khắp nơi, nếu không phải tận mắt chứng kiến, liệu tôi sẽ tin sao? Trương Phương thực sự đã hiện hồn về, em ấy chế.t không cam tâm mà, vào cái đêm cúng tuần đầu cho Trương Phương, Mạch Dã đang ngủ say đột nhiên tỉnh dậy, la lối om sòm, hét đến lạc cả giọng.” Lời này thì không sai, Lý Song Song cũng nghe thấy tiếng hét kinh hãi của Mạch Dã.
“Hôm đó, đúng lúc tôi đang qua đêm ở nhà cậu ta, bị tiếng hét của cậu ta dọa cho tỉnh, toàn thân lạnh toát, mới hỏi cậu ta có chuyện gì? Cậu ta nói mơ thấy thi hài của Trương Phương dính chặt vào lưng cậu ta, khiến cậu ta không thở được, ngứa ngáy khắp lưng.
Cậu ta muốn thoát khỏi, thì thi hài của Trương Phương lại càng dính chặt, làm cách nào cũng không giũ ra được.
Thi hài đó đã bị thiêu không ra hình thù rồi, mà vẫn có thể mở miệng hát, giọng ca vô cùng thê lương, như là tiếng ma gọi trong truyền thuyết.”
Vu Ngân Bảo ngồi bên cạnh Thẩm Thư phụ trách việc ghi chép nghe nhập tâm quá, không nhịn được bèn hỏi: “Bài hát mà thi hài Trương Phương hát là gì?”
Trương Phương đáp: “Em ấy hát, đôi ta chỉ có thể quay lưng vào nhau, chẳng có cách nào để hướng lòng về nhau.
Quay lưng vào nhau, chẳng thể hướng lòng về nhau.”
Tôi không tham gia thẩm vấn, không được tận tai nghe Trương Phàm đổi giọng để hát lại lời ca thương tâm đ ến đứt ruột ấy, nhưng mỗi lần nghĩ đến cảnh th.i th.ể của Trương Phương nằm sấp dưới giường lò, còn Mạch Dã thì nằm cách cô ấy một lớp bê-tông, một người một xá.c quả thực nằm quay lưng vào nhau mà ngủ, cảnh tượng quỷ dị ấy khiến tôi không khỏi rùng mình.
Vu Ngân Bảo hỏi: “Chỉ là một giấc mơ thôi, không tới mức khiến hai người sợ hãi đến vậy chứ?”
Trương Phàm đắm chìm trong những hồi ức về chuyện đã qua, trong lòng vẫn còn sợ hãi: “Cơn ác mộng dù có đáng sợ đến đâu, khi tỉnh dậy cũng sẽ tan thành mây khói, huống chi người nằm mơ là Mạch Dã, tôi có gì mà phải sợ.
Cái đáng sợ là dấu vết mà Trương Phương để lại trên người Mạch Dã kìa, trên lưng cậu ta có một vết đỏ to bằng bàn tay, đỏ như má.u vậy, nằm ở chính giữa lưng cậu ta.
Sau cái chế.t của Trương Phương, Mạch Dã cứ nằm bẹp trên giường, không cả ra khỏi cửa, vậy vết đỏ đó từ đâu mà ra?”
Vu Ngân Bảo đáp: “Cơ thể người xuất hiện những vết đỏ như vậy cũng không có gì là quái dị, có nhiều người trên da họ hay nổi những vết đỏ mà chẳng rõ nguyên nhân, có thể là do bị dị ứng mà ra.”
Câu nói đó của Vu Ngân Bảo nghe còn có lý, nhưng câu nói tiếp theo của Trương Phàm lại khiến cậu ta cảm thấy mơ hồ: “Mạch Dã sinh ra và lớn lên ở thôn Đại Oa, hai mươi mấy năm nay chưa từng có hiện tượng này, nhưng sau khi cúng tuần đầu cho Trương Phương xong thì lưng cậu ta lập tức xuất hiện vết đỏ, hơn nữa màu sắc còn tươi đến độ bất thường.
Ngày hôm sau Mạch Dã ra sân đi dạo, tắm nắng hít thở, sau khi trở về phòng thì thấy vết đỏ ấy đã mờ đi nhiều.
Không phải người ta vẫn bảo ma quỷ thì sợ ánh nắng sao.”
Thẩm Thư lắc đầu, không tin vào chuyện quỷ thần mà Trương Phàm thổi phồng lên.
Trương Phàm tiếp tục nói: “Đến tối, Mạch Dã lại nằm mơ thấy ác mộng tương tự, cái thứ đó cứ dính vào lưng cậu ta mà cất tiếng hát bi ai, làm cách nào cũng không giũ ra được.
Sau khi cậu ta tỉnh dậy, kiểm tra sau lưng, vết đỏ ấy còn đỏ hơn và to hơn lúc trước, chính tại chỗ thi hài của Trương Phương dính vào cậu ta trong giấc mơ.
Về sau, giấc mơ ấy cứ đeo bám lấy cậu ta, mỗi đêm lại đến hẹn, vết đỏ sau lưng cậu ta ngày sau to hơn ngày trước, đến cuối cùng, cả lưng cậu ta đều đỏ, như thể bị nhuốm má.u vậy.
Sau đó nó lan ra đến ngực và bụng.
Sau này, Mạch Dã gần như không đêm nào ngủ ngon, đến đêm cứ ngồi cuộn tròn trong chăn, cố gắng mở to mắt, sợ không may ngủ thiế.p đi, vong hồn Trương Phương lại đến tìm.”
Thẩm Thư đáp: “Tinh thần của Mạch Dã bị kích động, có phải anh ta đã nghĩ đến chuyện ra đầu thú, vì thế mà anh đã giế.t anh ta?”
Trương Phàm đơ ra nhìn Thẩm Thư, ánh mắt vừa kinh ngạc lại bái phục, mãi lâu sau mới nói: “Cảm xúc của Mạch Dã đứng trên bờ vực sụp đổ, cả ngày cứ thần hồn nát thần tính, nói là bị hồn ma của Trương Phương ám rồi, nhất định cậu ta sẽ chế.t không yên.
Sau đó cậu ta cứ gào khóc đòi đi đầu thú, tôi có khuyên thế nào cũng vô dụng.
Sau này, tinh thần cậu ta có chút hoảng loạn, ánh mắt đẫn đờ, cả ngày cứ lẩm bẩm không rõ nói gì, tôi sợ có ngày cậu ta sẽ đem bí mật kể ra bên ngoài, đành phải nhẫn tâm giế.t chế.t cậu ấy.” Nói đến đây, ánh mắt của Trương Phàm long lanh ngấn lệ, như thể tỏ ra đau đớn và hối hận vô hạn trước việc tự tay giế.t chế.t người mình yêu.”
Kết..