Ngày thứ 35 sau khi xảy ra vụ án.
Phòng pháp y Sở Cảnh sát thành phố.
Đến tận trưa ngày hôm nay, không có vụ án nào cần tôi phải tới hiện trường.
Tôi không muốn đi ăn trưa, cứ ngồi ngẩn ngơ trước cửa sổ, đứng cách tấm kính để quan sát một cây ngô đồng sum suê, một chú chim tôi không rõ tên có bộ lông sặc sỡ đang đậu trên cành, hót líu lo.
Nó giống tôi, đều cảm thấy vô vị.
Tiếng chuông điện thoại vang lên bất chợt khiến tôi giật nảy mình, lại là Trình Giai gọi đến.
Tôi cảm thấy hơi phiền, trong vụ án này cô ấy không có tác dụng gì, hễ hiện trường nào mà cô ấy tham dự vào là y rằng chúng tôi lại gãy cánh quay về.
Tiết mục của cô ấy thì lại gây được sự quan tâm mạnh mẽ từ phía độc giả, trở thành người hưởng lợi nhất trong vụ án của Diêu Lôi và Mã Siêu.
Không bắt máy thì chuông cứ réo mãi không thôi, tôi nhấc điện thoại lên, bực bội nói: “Đến bữa trưa cũng ăn không xong, em có thể để chị yên mười phút được không?”
Trình Giai gần như không bận tâm đ ến thái độ trách móc của tôi, nói theo cách của giới trẻ bây giờ, thì EQ của con bé rất cao, có tố chất của một người thành công.
Con bé phớt lờ lời tôi, tự nói một mình: “Chị Thục Tâm, mau đến nhà tang lễ hồ Cây Liễu đi, có chuyện rồi.”
Tôi uể oải đáp lại: “Em ở nhà tang lễ? Có chuyện gì thế?”
Trình Giai nói: “Ngày mai làm lễ đưa tang Mã Siêu, em đến để chụp mấy tấm ảnh.”
Tôi có chút chán ghét, đáp: “Không chỗ nào là thiếu mặt em nhỉ.”
Trình Giai gấp rút nói: “Mẹ của Mã Siêu sắp đánh chế.t Diêu Bội rồi, chị vẫn bình chân như vại à.”
Tôi ngạc nhiên hỏi: “Sao mẹ của Mã Siêu và Diêu Bội lại ở cùng em?”
Trình Giai đáp: “Vô tình chạm mặt nhau.
Mẹ của Mã Siêu ban đầu khóc như chế.t đi sống lại, nói nếu không bắt được hung thủ thì sẽ không cho hỏa táng th.i th.ể của Mã Siêu, mọi người đang khuyên bà ấy, ai biết được Diêu Bội cũng đến, mẹ Mã Siêu lao lên cào cấu con bé, không ai ngăn lại được.”
Tôi nói: “Đánh hay lắm, đợi đánh chế.t rồi chị sẽ đến hiện trường, bây giờ em gọi cho chị là hơi sớm đấy.
Nhưng mà, cứ cho là sắp đánh chế.t thì em nên gọi cho đồn cảnh sát, gọi cho chị thì có ích gì.”
Trình Giai bắt đều để ý tới ngữ khí của tôi, đáp: “Được, coi như chị nhẫn tâm, nhưng em lo thật đấy.
À mà, quần áo và đồ đạc trên người Mã Siêu khi nhảy xuống vực đều ở chỗ chị à? Ban nãy người nhà Mã Siêu có nói sẽ đến lấy lại để ngày mai thiêu cùng luôn.”
Cúp máy, lòng tôi trở nên trống rỗng, người chế.t sẽ bị thiêu như vậy ư? Vụ án sẽ bị đặt xuống một cách không rõ trắng đen.
Nỗi nhục như một con sâu nhớp nháp, hàm răng sắc nhọn đang gặm nhấm trái tim tôi.
Bộ vest trắng mà Mã Siêu mặc khi nhảy xuống vách núi cùng chiếc nhẫn cưới, chìa khóa, điện thoại và những món đồ khác đều được bỏ vào trong một chiếc túi ni-lông trong suốt.
Tôi lấy chiếc túi đó ra khỏi tủ lưu trữ, đặt lên bàn, đợi người nhà Mã Siêu đến lấy.
Đột nhiên, một vết bẩn màu vàng trên chiếc áo nhuốm đầy má.u đập vào mắt tôi, khiến tôi rùng mình.
2 tiếng sau, người nhà Mã Siêu vẫn chưa xuất hiện, nhưng Diêu Bội lại đến Phòng Kỹ thuật điều tra trước, nói muốn đem chiếc nhẫn của Mã Siêu đi để làm kỷ niệm.
Trên mặt và cổ con bé có mấy vết bầm thấy rõ, tóc tai bù xù, quần áo xộc xệch, xem ra bị đánh cho không hề nhẹ.
Tôi thấy hơi ngạc nhiên trước sự xuất hiện của con bé, định thần lại nói: “Đồ của Mã Siêu chỉ có thể trả lại cho người nhà em ấy, không thể đưa cho em được.”
Diêu Bội đáp: “Chiếc nhẫn đó là tín vật bọn em trao nhau khi ở trên cầu tình yêu, là em mua tặng bạn ấy, em có quyền được giữ lại.” Con bé tuy không tỏ ra yếu thế, song biểu cảm và ngữ khí lại gần như van nài.
Tôi lắc đầu bảo: “Diêu Bội, em đã đạo diễn thành công một màn kịch lớn, đã thắng rồi, đến cuối cùng lại muốn diễn thêm một màn kịch tình thâm ý thiết, còn nghĩa lý gì chăng?”
Diêu Bội sững sờ, miệng hơi há hốc, đơ ra một lát rồi nói: “Em không hiểu chị đang nói gì cả.
Mã Siêu là người đầu tiên mà em thề non hẹn biển, em đến tiễn bạn ấy một đoạn đường cuối, giữ lại kỷ vật của bạn ấy là sai sao?”
Tôi nghĩ một hồi rồi đáp: “Có thể lần này em thật lòng.
Tuy em đã giế.t Mã Siêu, nhưng dù sao thì em cũng từng yêu bạn ấy, thậm chí vào khoảnh khắc ngay trước khi Mã Siêu chế.t, em vẫn còn yêu bạn ấy.
Dù là diễn y như thật, thì người con gái cũng sẽ mãi mãi khắc ghi người con trai đầu tiên mà cô ấy gửi gắm thể xá.c lẫn tinh thần.”
Diêu Bội òa khóc, nước mắt lăn tròn, đôi môi run rẩy, muốn nói nhưng lại không nói được.
Là kích động, tủi thân hay sợ hãi đây?
Thẩm Thư và Khả Hân bước ra từ phòng vật chứng ở phía trong cùng.
Bọn họ nhận được “tin vui” của tôi cách đây 2 tiếng liền tới vội, cứ núp ở trong phòng vật chứng để thảo luận về tình hình vụ án.
Đột nhiên trông thấy Diêu Bội, dường như đều cảm thấy bất ngờ.
Thẩm Thư khẽ gật đầu, như muốn nói “tự chui đầu vào rọ”.
Ánh mắt Khả Hân nhìn về phía Diêu Bội dường như lại lộ ra chút cảm thông, dù sao cậu ta vẫn còn trẻ, chưa luyện tới cảnh giới trái tim sắt đá.
Hai Lượng đang điều tra một vụ án khác, không được tận mắt nhìn thấy tên hung thủ đã dày vò anh ta suốt hơn một tháng này sa lưới, nhất định sẽ tiếc lắm đây.
Khả Hân bước lên trước, nhấn Diêu Bội ngồi xuống ghế, còng tay con bé lại.
Đương nhiên đây chỉ là trình tự thủ tục, với vóc dáng của Diêu Bội, không có lực công kích tới Sở Cảnh sát tàng long ngọa hổ này.
Nước mắt của Diêu Bội rơi lã chã trên gò má, run rẩy nói: “Các người......!các người sỉ nhục tôi.”
Chưa dứt lời, Trình Giai dẫn theo mẹ của Mã Siêu và hai người họ hàng của bà ấy bước vào, đến để nhận lại di vật.
Bỗng nhiên trông thấy Diêu Bội bị tra tay vào còng, cảm xúc của mẹ Mã Siêu đột nhiên mất kiểm soát, vừa khóc vừa cười, lao đến đánh Diêu Bội, miệng nói: “Con đ ĩ này, cuối cùng cũng bị tóm, ngày mai người ta sẽ bắn chế.t mày.
Mày trả con trai lại cho tao......!hu hu hu.....”
Mấy người họ hàng vội kéo bà ta ra.
Hai tay của Diêu Bội không thể cử động, nhưng cũng không tỏ ra yếu thế, phỉ nhổ về phía mẹ Mã Siêu, nói lớn: “Mụ già đanh đá.”
Trình Giai trông thấy tình hình lại thay đổi, không hiểu vì lý do gì mà cảnh sát lại còng tay Diêu Bội lại, thế là lập tức mở nắp ống kính ra để quay.
Thẩm Thư bước lại gần, tắt máy quay đi rồi nói: “Cô không được tùy tiện ghi hình.” Ngữ khí của Thẩm Thư tuy không cứng rắn, nhưng lại mang một sự uy nghiêm không cho phép kháng cự.
Trình Giai liếc nhìn cậu ta một cái, lẩm bẩm rồi cất máy quay đi.
Thẩm Thư bước đến trước mặt Diêu Bội, nói: “Do em có liên quan đến việc sát hại Diêu Lôi và Mã Siêu, nên bây giờ Sở Cảnh sát sẽ tiến hành bắt giữ em, em vẫn được giữ nguyên quyền bào chữa.”
Diêu Bội tiếp tục khóc thút thít: “Tại sao? Các người vu khống tôi.”
Thẩm Thư nhìn chằm chằm vào gương mặt tỏ ra vô tội của Diêu Bội, như thể muốn nhìn thấu bí mật đang được cất giấu ở sâu thẳm nội tâm con bé.
“Em là người nham hiểm nhất, thủ đoạn tàn nhẫn nhất trong số những nghi phạm thanh thiếu niên mà anh từng gặp.
Em là một thiên tài tội phạm bẩm sinh, thiết kế từng chi tiết phạm tội, che giấu toàn bộ chứng cứ.
Cho nên dù bọn anh đã sớm nghi ngờ em, nhưng do thiếu bằng chứng nên vẫn chưa thể trừng trị em theo đúng pháp luật, cũng vì thế mà khiến Mã Siêu chế.t oan.”
Câu nói cuối cùng đã kích động đến mẹ của Mã Siêu, bà ta bật dậy khỏi ghế, gào lên xé ruột xé gan: “Quả nhiên là mày, tao sẽ xé xá.c mày ra con đ ĩ!”
Mấy người chân tay luống cuống giữ bà ta lại, khuyên bà ta sang phòng bên cạnh để ngồi.
Diêu Bội gục đầu, lấy vai để quệt nước mắt, tủi hờn nói: “Các người bất tài không phá được án, nên mới bắt một người vô can về chịu tội, tôi đã sớm nhìn thấu mánh khóe của mấy người rồi.”.
Thẩm Thư cười đáp: “Anh hiểu sự không phục của em.
Trước khi gây án quả thực em đã chuẩn bị hết sức kỹ lưỡng, thậm chí còn tự học lấy kiến thức pháp y, biết được vụ án rơi từ trên cao là một câu hỏi khó trong Pháp y học.
Em tưởng rằng dụ Mã Siêu đến nơi rừng hoang hẻo lánh, tránh bị người khác trông thấy, tránh được camera, rồi nhân lúc Mã Siêu không đề phòng liền đẩy cậu ta xuống vực là có thể không lưu lại dấu vết ở hiện trường.
Tình tiết vụ án thế nào, hoàn toàn dựa vào lời kể lại của em, có đúng như thế không?”
Trình Giai há hốc ngạc nhiên, hẳn là không ngờ tới hung thủ lại chính là Diêu Bội.
Diêu Bội không nói gì, hằn học nhìn Thẩm Thư, ánh mắt đong đầy sự thù hận.
Thẩm Thư phớt lờ con bé, nói tiếp: “Đáng tiếc là trăm kín khó tránh một hở, tuy dấu vân tay của em không lưu lại trên quần áo Mã Siêu, nhưng lại lưu lại một dấu vết khác mà lau không đi, giặt không sạch.
Bằng chứng rành rành, em có chối cãi cũng vô ích.”
Diêu Bội khẽ ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Thẩm Thư.
Tôi tin, khoảnh khắc đó Diêu Bội đã quên đi nỗi sợ hãi, mà đong đầy sự nghi hoặc lẫn hiếu kì, muốn biết kế hoạch mà mình đã dày công dựng nên rốt cuộc đã bị sơ hở ở điểm nào.
Tôi lấy từ trong tủ ra một chiếc túi vật chứng trong suốt, đặt trước mặt Diêu Bội.
Bên trong là chiếc áo vest mà Mã Siêu mặc khi rơi xuống núi, giờ đã bị thủng lỗ chỗ, be bét má.u.
Phần lưng áo vest bất ngờ xuất hiện một vết bàn tay màu vàng tơ, vô cùng rõ rệt, thậm chí có thể nhìn ra đường cong mềm mại và thon thả của những ngón tay trên bàn tay.
Sắc mặt của Diêu Bội đột nhiên trắng dã, lắc đầu lẩm bẩm: “Không thể nào, đó là giả.”
“Khó tin lắm hả? Chị hiểu tâm trạng của em, đây đúng là ý trời sắp đặt.
Không nghĩ được vết bàn tay này từ đâu mà ra đúng không? Chính là vết phấn hoa bách hợp mà em cầm trước khi gây án.
Em và chị có chút giống nhau, tuy là phụ nữ, nhưng lại không thích hoa, nên không hiểu đặc tính của hoa.
Phấn hoa bách hợp bám lên quần áo sẽ tạo thành vệt vàng, hơn nữa còn rất khó giặt sạch, đây là một kiến thức cơ bản trong cuộc sống.
Nhưng hiển nhiên là em không biết điều này, nếu không với trí thông minh của mình, em sẽ thay bó hoa khác.
Khi em cầm hoa bách hợp rồi leo núi cùng Mã Siêu, phấn hoa đã bám vào găng tay.
Em nhân lúc Mã Siêu quay lưng về phía mình, liền đẩy cậu ta xuống vực, phấn hoa trên găng tay lại bám lên quần áo cậu ấy.
Ngày đầu tiên phấn hoa bám lên quần áo không có bất cứ sự biến đổi nào, nên bọn chị đều không để ý tới.
Nhưng sau 24 giờ, phấn hoa bám trên quần áo bắt đầu ngả vàng, hơn nữa màu sắc còn càng lúc càng đậm.
Chị đã cho tiến hành giám định vết phấn hoa, phù hợp với vết tay được hình thành khi dùng lực xô vào lưng người khác.
Đương nhiên, để chắc chắn, chị còn lấy dấu vân tay của em và vết phấn hoa trên người nạn nhân để tiến hành kiểm chứng.” Tôi bỗng nhiên thấy đồng cảm với cô bé lắm mưu nhiều kế này.
Tôi không nói cho Diêu Bội, thực ra chỉ 2 tiếng trước khi con bé đến Sở Cảnh sát để chui đầu vào rọ, chúng tôi mới phát hiện ra dấu phấn hoa trên quần áo nạn nhân.
Sai lầm này là do chủ nghĩa duy nghiệm của tôi mà ra, gây nên một sai lầm lớn.
Với sự thông minh của Diêu Bội, đương nhiên đã biết bản thân đã đi vào đường cùng, giải thích và chối cãi là vô nghĩa.
Phòng tuyến của con bé bị sụp đổ hoàn toàn, thế là gục mặt khóc: “Em không nên hại chế.t Mã Siêu, nhưng em không còn cách nào khác, tất cả là lỗi của Diêu Lôi, là lỗi của Diêu Lôi......”
Động cơ giế.t hại Diêu Lôi của Diêu Bội khiến chúng tôi không khỏi kinh ngạc, không ngờ lại bắt nguồn từ lòng đố kị.
Diêu Bội và Diêu Lôi đều từng là những cô gái xuất sắc, thành tích ưu tú, nhưng dung mạo lại chênh lệch rất nhiều.
Diêu Lôi tuy mới lên lớp 9, nhưng đã trổ mã trở nên xinh xắn yêu kiều, dung nhan tú lệ, lại cộng với tính tình cởi mở, biết ca biết múa, dù đi đến đâu cũng tỏa sáng như một vì sao, là tâm điểm của mọi ánh nhìn.
Còn diện mạo của Diêu Bội lại không được xuất chúng, chỉ như một giọt nước giữa đại dương, không dậy nổi một cơn sóng.
Hai đứa tuy là chị em cùng mẹ khác cha, nhưng lại sống chung với nhau rất hòa hợp.
Diêu Lôi dù thế nào cũng không thể nghĩ đến, dưới bề ngoài tĩnh lặng của Diêu Bội, ngọn lửa của sự đố kị đang bốc cháy hừng hực.
Diêu Lôi không một chút cảnh giác với Diêu Bội, thường xuyên tâm sự cho chị nghe về những bí mật ở sâu trong lòng cũng như tâm sự của một thiếu nữ mới chớm yêu.
Cô bé không thể biết rằng, Diêu Bội coi những lời tâm sự ấy như một sự khoe khoang, ngọn lửa đố kị trong lòng ngày càng cháy rực.
Không hề có một sự mâu thuẫn ghê gớm nào, chỉ là những chuyện vụn vặt thường ngày được tích lũy dần qua năm tháng, không ngờ lại khiến cho Diêu Bội càng ngày càng căm hận Diêu Lôi, cuối cùng đã lên kế hoạch giế.t người.
Diêu Bội che giấu rất kĩ, ngoài mặt vẫn tỏ ra là một người chị thân thiết, nhưng bên trong lại âm thầm lập ra kế hoạch giế.t cô em gái của mình.
Diêu Bội chủ động dụ dỗ Mã Siêu.
Mã Siêu vốn là một trong số những chàng trai theo đuổi Diêu Lôi, nhưng Diêu Bội đã dùng tài quyến rũ bẩm sinh để cướp Mã Siêu về tay mình, thế là trong lòng con bé cảm thấy sung sướng khi được trả thù.
Đương nhiên, tác dụng quan trọng hơn của Mã Siêu đó là tạo nên bằng chứng ngoại phạm cho Diêu Bội.
Mọi thứ đều đúng như kế hoạch, vào cái buổi chiều trước khi cơn mưa ập đến, con bé và Mã Siêu đến khách sạn thuê phòng, chọn một căn phòng nằm ở điểm mù của camera anh ninh, rồi lựa thời cơ để chuốc thuốc mê Mã Siêu, nhân lúc cậu ta hôn mê liền cải trang, dùng cầu thang đi ra khỏi khách sạn.
Trên con đường lát gạch ở công viên hồ Cây Liễu mà ngày nào Diêu Lôi cũng đi qua để về nhà, Diêu Bội đã chặn cô bé lại, lừa dẫn đến chân núi Thương Mãng.
Diêu Bội sớm đã biết ở đó có chó hoang ẩn hiện, hy vọng bọn chúng có thể xé xá.c Diêu Lôi đến bộ xương cũng không chừa.
Con bé đã ra tay từ sau lưng Diêu Lôi, một tay bóp cổ Diêu Lôi, một tay dùng dao đâm vào bụng Diêu Lôi, như vậy sẽ tránh không để má.u bắn lên người.
Sau khi con bé đâm dao vào bụng Diêu Lôi, còn ngoáy dao một cách hả dạ, đến khi Diêu Lôi không còn vùng vẫy nữa, cơ thể dần gục ngã xuống mặt đất, con bé mới buông tay.
Diêu Lôi nằm trên mặt đất, nhưng không chế.t ngay, mà nhìn Diêu Bội một cách đau đớn và không thể lý giải.
Hẳn là cô bé muốn hỏi Diêu Bội, tại sao lại muốn giế.t em? Tại sao lại ra tay đàn độc với em? Nhưng cô bé đã vĩnh viễn không thể nói được nữa rồi.
Diêu Bội nhổ một bãi nước bọt lên mặt cô bé, nhưng vẫn không hết hận.
Diêu Lôi tuy đã chế.t, nhưng khuôn mặt mỹ miều ấy vẫn khiến Diêu Bội cảm thấy vô cùng ghen ghét.
Diêu Bội như phát điên, dùng dao rạch mười mấy nhát lên mặt Diêu Lôi, đến khi cô bé xấu như ma chê quỷ hờn mới chịu dừng tay.
Sau đó, con bé vội vàng quay lại khách sạn, trên đường đi đã vứt con dao nhuốm má.u vào trong khe núi Thương Mãng lởm chởm, cỏ cây um tùm, con dao vứt ở đó, giống như một cây kim rơi xuống biển, vĩnh viễn không còn nhìn thấy ánh mặt trời.
Cơn mưa lớn đã gột sạch mọi dấu vết phạm tội, chó hoang giúp con bé hủy hoại cái xá.c của Diêu Lôi, mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của con bé.
Khi điều tra viên hướng sự nghi ngờ lên người con bé, thì vẫn còn một bằng chứng ngoại phạm hoàn hảo giúp con bé có thể thoát khỏi sự nghi ngờ.
Cô bé học sinh cấp ba trăm phương ngàn kế này, khiến cho những cảnh sát giàu kinh nghiệm cũng phải bó tay.
Khi vụ án rơi vào bế tắc, con bé tưởng mình đã hạ cánh an toàn, nhưng Thẩm Thư thông minh lại tìm ra được lỗ hổng trong đoạn băng.
Khi cảnh sát đánh giáp lá cà với con bé, con bé biết mình đã bị dồn đến thời khắc quyết chiến cuối cùng, ngoài cách trừ khử Mã Siêu thì không còn lựa chọn nào khác.
Đến cả bước cuối cùng này, cũng nằm trong kế hoạch giế.t hại Diêu Lôi của con bé, con bé ung dung thong thả, ra tay điêu luyện.
Cái gì con bé cũng đã tính đến, chỉ không ngờ rằng phấn hoa bách hợp lại phản bội mình, khiến vết bàn tay của con bé mãi in hằn trên chiếc áo vest của Mã Siêu, bằng chứng rành rành, không thể chối cãi.
Có thể, đó là vì sự kỳ vọng của Mã Siêu dưới địa ngục muốn được cùng con bé “BÁCH niên hảo HỢP”..