Nhật Kí Mất Ngủ

Chương 3: Phiên Ngoại 1




1.

Tôi hay tin mình bị bệnh vào kỷ niệm ngày cưới năm năm của tôi với tiên sinh.

Hôm ấy tiết trời đẹp lắm, tiên sinh bằng lòng cùng tôi đi mua đồ ăn.

Mỗi khi tiên sinh ra ngoài thường hay dùng xe, nhưng tôi thấy thế chẳng lãng mạn tí nào, hơn nữa chợ cũng có xa mấy đâu…

Thế nên khi tiên sinh bảo lái xe đi, tôi khẽ khàng nài nỉ, tôi biết anh không nghe được những lời tôi nói. “Em chỉ muốn đi bộ với anh thôi.”, tôi bảo thế.

Sau đó…

Sau đó tôi giữ luôn chìa khóa xe.

2.

Tôi đến chợ với tiên sinh.

Tôi chào dì bán rau thân quen, tiên sinh chỉ đứng một bên nhìn, thật ra anh không quen những nơi thế này.

Nhưng anh bằng lòng cùng tôi đi.

3.

Tôi mua chút hải sản.

Tiên sinh nhíu mày. Anh bị dị ứng với hải sản.

Tôi cười đáp lại, lòng dự định thú thật với anh vào đêm nay. Hóa ra hôm trước anh nổi dị ứng vì tôi lén uống rượu trong nhà, đến tối lại lén hôn anh.

Tiên sinh ngốc ơi là ngốc, trông đáng yêu lắm.

4.

Thôi rút lại câu vừa nãy, tiên sinh chả đáng yêu gì hết!

Hừ, giấu rượu trong nhà rành rành thế mà gạt tôi bảo không có.

Lờ anh luôn!

5.

Chao ôi, thế mà chỉ lơ tiên sinh được ba phút.

Vì trời chợt đổ mưa rồi!

Ban nãy còn nắng mà…

6.

Tiên sinh làm gì cũng đều vội vã. Bè bạn xung quanh bảo anh chỉ kiên nhẫn với mỗi mình tôi.

Đầu tôi núp dưới áo khoác tiên sinh, tuy mưa giăng ướt ống quần nhưng lòng tôi vẫn vui lắm.

7.

Ơ, sao tôi toàn viết về tiên sinh thế này…

Rõ là tôi muốn viết về bệnh mình mà.

8.

Tôi mắc bệnh rồi. Cũng không mấy nghiêm trọng.

Tôi không nói với tiên sinh.

9.

Tôi không khác gì bao người bình thường cả.

Chẳng qua có những lúc tôi buồn ngủ lắm, đôi lần còn vô thức ngủ gục.

10.

Đêm nào tôi cũng bắt tiên sinh ngủ lúc chín giờ để anh không phát hiện.

Chín giờ anh ngủ, còn tôi thao thức đến tận hừng đông.

11.

Tôi không dám ngủ.

Tôi sợ ngủ rồi lại chẳng thể tỉnh được.

Lòng tiên sinh sẽ đau buồn xiết bao.

12.

Mệt mỏi quá.

13.

Tôi thật sự rất mệt.

14.

Dường như tiên sinh phát hiện được gì đấy, nhưng tôi ngậm miệng chẳng hé nửa lời.

May mà anh không căn vặn, tôi sợ nhỡ đâu tôi mềm lòng.

15.

Hôm nay tiên sinh tăng ca, tôi chán muốn chết nên bảo người làm dọn sơ nhà cửa.

Tìm thấy lưu bút hồi trung học!

16.

Tiên sinh viết lời tỏ tình với tôi trong đấy.

Nét chữ ngả nghiêng, nào có đẹp như bây giờ.

Câu cuối cùng, anh viết… Anh yêu Lâm Miên.

17.

Tôi nhìn vài lần, vẫn thấy chưa thỏa lòng.

Thật ra tôi cũng tỏ tình với tiên sinh trong lưu bút.

Nhưng tiên sinh ngốc lắm, anh không hay biết gì.

18.

Tìm được quỹ đen của tiên sinh!

Anh giấu hẳn ở ngăn kéo trên cùng sát vách trái phòng khách để tôi không phát hiện…

Tôi bắt ghế với lấy rồi cất ở hộc tủ thấp nhất.

Tiên sinh đáng yêu quá.

19.

Tìm được giấy kết quả khám bệnh.

Bảo sao… Bảo sao mấy tháng trước tiên sinh không về nhà, còn gạt tôi phải ra nước ngoài công tác.

Sao anh không cho tôi hay?

Anh xem anh có ngốc không…

20.

Tôi muốn khóc.

21.

Không biết bao giờ mình chết.

Đau đớn quá.

Ước sao khi hai tôi đến ngưỡng tám mươi, tiên sinh vẫn sẽ cùng tôi dạo mua đồ ăn. Tiên sinh đã hứa với tôi thế rồi.

22.

Gần đây tôi cứ hay âu lo.

Thanh âm lớn một chút liền chịu không được, tôi cũng chẳng dám đón tia sáng nào.

Trông có khác gì kẻ lập dị đâu, nếu tiên sinh biết liệu anh có chê tôi không?

23.

Hôm nay tôi hỏi tiên sinh, lỡ đâu tôi giống người đẹp say ngủ, an giấc rồi không tỉnh lại nữa, anh sẽ làm gì đây?

Tiên sinh đáp, anh sẽ đến ngủ chung với tôi, hoặc hôn tôi đến khi tôi tỉnh.

Sao tôi nỡ bắt anh say giấc nồng theo bước tôi được.

Tôi đành bảo, chỉ được hôn một chút thôi đó.

24.

Tôi mua một quyển nhật ký mới, viết cho tiên sinh.

Tôi nói với anh, tôi lén uống rượu còn trộm hôn anh nữa.

Quỹ đen của anh tôi giữ kĩ lắm, cất ở… cất ở…

Thôi vậy, nếu tiên sinh không tìm thấy thì tôi đành lấy luôn.

25.

Nếu tôi mất, hẳn tiên sinh sẽ nhớ tôi chứ?

Lâu lâu nhớ một chút thôi là được rồi.

Một đời dài đến thế… Tôi sợ tiên sinh quên tôi, mà cũng sợ lòng anh đau đớn.

26.

Tôi nói với tiên sinh, tên tôi là Lâm Miên.

Tôi viết nhiều lần lắm, hình như còn một lần viết dở.

27.

Tôi nói với tiên sinh, tôi thương anh.

Tôi viết mười hai ngàn bốn trăm bảy mươi chín lần.

28.

Mệt mỏi quá, tôi không muốn viết nữa.