Lúc Quý Lâm tỉnh lại đã không biết là lúc nào. Chỉ thấy mặt trời lên cao khuất sau áng mây dài. Cả cơ thể đau như vừa bị xe bán tải cán qua. Cử động một chút cũng nghe ra tiếng xuyên cốt kháng nghị. Mà ở địa phương nào đó lại không có cảm giác quá đau đớn mà Quý Lâm nghĩ. Có lẽ tên nào đấy đã bôi thuốc giúp anh.
Nghĩ đến Trình Thu Bạch là lại nhớ tới hôm qua. Từng lời Trình Thu Bạch nói cùng hành động khó tin mà hai người đã làm. Người Quý Lâm mất ba giây để đỏ lên như tôm luộc. Đem chăn trên người trùm kín đầu hơi nóng trên mặt tự anh cũng cảm nhận được. Ngượng chết anh. Giờ nên đối mặt với hắn như nào?
Trình Thu Bạch bưng đồ ăn lên liền thấy Quý Lâm đã tự cuốn mình thành con tôm tẩm bột rồi. Đem đồ ăn nhẹ nhàng đặt xuống bàn sau đó nằm lên giường đem cả người cả chăn đều ôm trọn.
Quý Lâm đang sầu khổ liền chết máy. Mặt đã đỏ ửng vì hơi nóng giờ còn đỏ hơn gấp bội. Anh cảm nhận được
Trình Thu Bạch ôm anh chặt cỡ nào cằm hẳn gác lên vai anh còn dũi đầu vào cổ anh nữa.
- Anh dậy lầu chưa? Còn đau nữa không?
Quý Lâm lí nhí trả lời hắn.
- Đỡ hơn rồi.
Vốn anh đã ngượng muốn chết ai dè trả lời xong liền được tặng thêm tiếng cười khẽ của Trình Thu Bạch ngay bên tai. Không biết có phải dư âm từ hôm qua hay không nhưng giờ chỉ cần nghe tiếng hẳn là Quý Lâm sẽ không bình tinh được.
- Anh dậy ăn chút gì nha? Em có nấu cháo rồi.
- Um.
Quý Lâm đáp nhẹ như không. Cũng may là Trình Thu Bạch không phải người thường dù anh nói bé cỡ nào hắn đều nghe được.
Thế là Trình Thu Bạch mất thêm khoảng 5 phút đào anh ra từ ổ chăn. Trên người Quý Lâm chỉ mặc áo sơ mi trắng nhưng đây không phải áo anh. Bởi nó rộng trùng kín mông anh luôn, cổ áo cũng trễ xuống tập xương quai xanh.
Vậy nên mới nhìn thấy những dấu vết Trình Thu Bạch để lại và từ đó hiểu ra hẳn tận lực "ăn" anh như nào.
Trình Thu Bạch để anh ngồi trong lòng đem chăn đắp lên chân anh cản thận đút từng thìa cho anh. Tay cầm bát còn vòng ra sau đỡ lưng anh để anh dựa vào người mình.
Quý Lâm lần đầu được trải nghiệm cảm giác có người hầu hạ thoải mái như này trong lòng thầm đánh giá cho dịch vụ của kì lân bự 5 sao.
Trình Thu Bạch chỉ chăm chú đút anh ăn tuyệt nhiên không nhắc tới chuyện kia. Trong lòng có hơi kì lạ nhưng
Quý Lâm vẫn không nói ra. Trình Thu Bạch để anh nghỉ ngơi còn mình đem bát xuống nhà.
Hắn đứng như tượng trước bàn ăn một hồi. Luôn cảm thấy bản thân đã quên mất điều gì đó. Sao đột nhiên hắn lại làm vậy với anh? Tại sao lại có suy nghĩ rằng anh sẽ rời xa hắn? Tại sao.....
Ngay lúc Trình Thu Bạch đang bối rối thì bỗng thấy hình ảnh phản chiếu của bản thân trên mặt bàn thay đổi. Bàn ăn là mặt kính vốn nên phản chiếu hình ảnh của hắn giờ phút này lại thay đổi. Hình ảnh trên đấy là một con kì lân giống hắn như đúc nhưng toàn thân nó màu đen tuyền ánh mắt đỏ lừ trong vô cùng tà đạo.
Dường như nó đang nói gì đó nhưng Trình Thu Bạch không nghe thấy. Nhìn hình ảnh kì lân đen kia vặn vẹo rồi biến thành một làn khói đen với khuôn mặt quỷ đang cuốn lấy một con kim long. Ánh sáng kim long đang dần biến mất rồi tắt lịm là lúc Trình Thu Bạch đấm nát mặt bàn. Hình ảnh bị chia cắt thành nhiều phần rồi biến mất như chưa có gì xảy ra.
Trình Thu Bạch không dám nghĩ đến kim long kia, hắn sợ nếu suy nghĩ của hắn là thật hình ảnh kia cũng là thật vậy chẳng phải.
Mà trong lúc hắn đang hoảng loạn thì hình ảnh ban nãy lại lần nữa xuất hiện nhưng không phải trên mặt bàn mà là trên tấm gương lớn ngoài huyền quan. Hình ảnh từ đám sương đen đang cuốn lấy kim long biến thành hắn cùng Quý Lâm. Hắn ôm lấy Quý Lâm trong lòng như đang ngủ ánh mắt đỏ lùi như con kì lân đen. Bên trong đó chứa toàn là dục vọng khao khát và chiếm hữu.
Hình ảnh trong gương xuất hiện chỉ thoáng qua rồi lại vụt mất.
Có lẽ đấy là bản ngã thực sự trong con người hẳn. Là thứ hẳn thực sự mong muốn khao khát đối với anh. Hoá ra một linh thú địa diện cho cái thiện như hẳn cũng không hoàn toàn tốt đẹp.