Mà lúc này một nhà bốn người cuối cùng cũng vào tới địa phận nhà họ Quý. Quản gia Vương làm việc cho Quý gia từ hồi Quý Lãng còn nhỏ đến nay cũng đã lớn tuổi đang đợi họ ở bên ngoài. Thấy xe của nhị gia tiến vào ông lập tức chạy vào báo cho lão gia phu nhân và đại gia.
Quý phu nhân nghe báo liền gấp không chịu nổi mà chạy ra ngoài. Phong thái hàng ngày cũng chẳng màng nữa.
Nhìn con trai lâu ngày không gặp bà liền chạy lại ôm lấy Quý Lãng. Nước mắt đã không kìm nổi mà rơi.
Quý Lãng lặng lẽ ôm lại bà. Chỉ khẽ gọi một tiếng mẹ. Ông nhìn tới người đang chống gậy ở cửa nhìn mình. Một đầu tóc đã bạc trắng.
- Cha.
Quý Lâm không biết mình nên chào hỏi như nào mới phải. Bởi sau khi biết chuyện của hai cha anh cảm giác rất không tự nhiên trước hai người ông bà chưa từng gặp qua này.
Quý phu nhân khóc ướt cả mặt. Vội buông con trai ra giục Quý Lãng vào nhà kẻo nắng. Nhưng ông không đi lấy một bước.
- Mẹ.
Giọng nói như thể đang muốn nhắc nhở bà điều gì đó. Lúc này Quý phu nhân mới nhớ tới nhìn phía sau con trai liền thấy Lâm Huyền và Quý Lâm. Bà đã nghe con trai lớn kể lại. Rằng hai đứa đang sống rất tốt không những vậy còn có một người con trai chạc tuổi Tinh Dương.
- Đều đến cả rồi. Mau vào nhà đi cả Lâm... cả con và Tiểu Lâm nữa. Đã qua trưa rồi có phải còn chưa ăn gì không?
Vào nhà vào nhà đi, để mẹ gọi người dọn cơm lên. Cả nhà đều đang đợi mấy đứa.
Quý phu nhân cười nói rồi đi tới kéo tay Lâm Huyền và Quý Lâm. Dẫn cả ba vào nhà. Ở trước cửa Quý lão gia không nói gì vẻ mặt cũng không nhiều biểu cảm lắm chỉ là bàn tay đang nắm lấy gậy chống kia đã run run không ngừng.
- Ây da mấy người đứng hết đây chặn cửa làn gì? Mau tránh ra xem nào, bọn nhỏ tới rồi còn chưa ăn cơm nữa đó.
Lão Vương, mau xuống dưới kêu người chuẩn bị bữa trưa đi. Nhanh một chút. Chắc đều đói hết rồi.
Quý phu nhân như gặp được chuyện vui nhất đời từ trước đến nay đích thân xuống bếp chỉ đạo người làm.
Mà ở nhà trên Quý Lâm rất thành thật theo đuôi hai cha. Hai người đi đâu anh theo đó không rời nửa bước. Từ nãy đến giờ ngoại trừ Quý phu nhân niềm niềm nở nở ra thì ai trong Quý gia cũng mặt mày nghiêm túc làm Quý Lâm có chút hơi không biết làm sao.
Quý Lãng kéo Lâm Huyền ngồi cạnh mình không nói gì. Quý lão gia chỉ đành lên tiếng trước.
Chịu về là được rồi. Anh con nói muốn chọn ngày để Tiểu Lâm nhận tổ quy tông viết tên nó vào gia phả, cả Lâm Huyền nữa. Việc này hai đứa cứ tự bàn nhau quyết định cha không ý kiến.Biết rồi.
Quý Lãng lạnh giọng đáp lại một câu. Lâm Huyền bên cạnh khẽ giật tay ông nhíu mày. Quả nhiên ông liền sửa lại.
- Con biết rồi.
Quý lão gia không để bụng chỉ gật đầu với ông cái rồi thôi.
- Sau này có thời gian về nhà chính nhiều một chút mẹ con đều nhớ mấy đứa.
Quý Lãng vốn định đáp lại như thói quen liền bị Lâm Huyền lườm một cái đành sửa lại.
- Vâng.
Quý lão gia không tự tìm ngược cho mình nữa chuyển chủ đề sang Quý Lâm.
Ta có nghe anh con nhắc qua đứa nhỏ này chắc chạc tuổi Tiểu Dương nhỉ?Vâng, bé.. Tiều Lâm nhỏ hơn 2 tuổi.Lâm Huyền quyết định không để Quý Lãng lên tiếng nữa. Quý Lâm bị Lâm Huyền nhìn qua hiểu ý mà mở miệng gọi Quý lão gia một tiếng.
- Ông nội.
Quý lão gia dường như đang đợi tiếng gọi này ngay lập tức liền vui vẻ rút ra bao lì xì đỏ dày cộm đứa cho anh.
Tốt, tốt đúng là đứa trẻ ngoan. Nào, cầm lấy ông nội cho con. Giữ cho kĩ mà dùng hết lại về ông lại cho biết không?Vâng, ông nội.Quý Lâm không ngờ một tiếng gọi này liền dỗ Quý lão gia vui vẻ như vậy. Thế thì gọi thêm mấy tiếng nữa cũng không sao.
Lúc Quý lão gia định nói thêm gì đó thì người đàn ông bên cạnh Quý Hoàng lên tiếng.
- Cha à, biết là ngài vui vẻ nhưng cũng nên giới thiệu một chút chứ.
Quý lão gia à à hai tiếng. Sau đó liền giới thiệu mọi người với nhau. Bác cả Quý Hoàng thì Quý Lâm đã biết, nam nhân cao lớn trẻ tuổi kia có lẽ là người anh họ Quý Tinh Dương của anh còn người đàn ông mới lên tiếng và con chó nhỏ....
Khoan! Con chó nhỏ kia, sao quen quá vậy? Chó nhỏ bây giờ mới nhìn rõ Quý Lâm ngay lập tức nhận ra anh. Nó nhảy khỏi tay người đàn ông chạy qua chỗ anh. Phấn khích nhảy lên nhảy xuống còn đứng lên bám hai chân trước vào quần anh. Quý Lâm đang ôm Trình Thu Bạch không tiện bế nó chỉ đành cười cười coi như chào hỏi.
- Chào em nhóc con, lại gặp nhau rồi.
Chó con hiểu anh nói, nó vui vẻ vẫy đuôi sủa hai tiếng đáp lại anh. Cố Tranh còn đang ngơ ngác nhìn con trai mình đột nhiên chạy mất thì ngạc nhiên. Quen biết sao?
Mà Quý Hoàng thì trực tiếp hơn.
- Con từng gặp Miên Miên à?
Quý Lâm cũng khng giu gì mà kể lại.
- Đúng vậy, khi đó tụi con vướng vào một vụ mất tích ở An Thành, là cho... à Miên Miên đã giúp tụi con có thêm
manh mối.