Quý Lãng sau một hồi suy nghĩ bèn tạm thời đem ba đứa đến chỗ đám tiểu yêu trong núi đang được Lăng Lăng trông coi. Để tạm đây đi, đợi sở thú của con trai nhỏ xây xong liền cho chúng tới đó.
Sáng sớm hồm sau Quý Lãng dậy sớm đảm nhận nhiệm vụ làm bữa sáng cho hơn mười người. Tối qua cả bọn Đời Thành sướt mướt với Lâm Huyền làm Quý Lãng ghen tuông không ít.
Quý Lâm vẫn chưa tỉnh. Đêm qua Trình Thu Bạch ở cạnh anh cả đêm. Sáng nay có xuống ăn sáng sau đó lại lên trông anh. Nửa đêm qua Quý Lâm dường như có chút khó chịu trong người, Trình Thu Bạch nhìn anh nhắn nhó không đành long muốn đi tìm Quý Lãng. Nhưng lúc đó ông đang ở cùng Lâm Huyền hắn không muốn làm phiền.
Trình Thu Bạch thử đưa linh lực của mình vào xem thử liền thấy linh lực trong người Quý Lâm đang mất khống chế. Giống với lần trước khi hai người tìm thấy vẩy rồng trong cuốn sách cũ.
Trình Thu Bạch vén chắn nằm lên giường cùng Quý Lâm. Bàn tay to lớn ôm lấy lưng anh cần thận vỗ về. Linh lực ẩm áp từ từ xâm nhập chạy dọc trong cơ thế Quý Lâm đem đồng lộn xn kia sắp xếp lại tử tế.
Quý Lâm thấy thoải mái hơn. Lại cảm nhận được hơi thở quen thuộc của Trình Thu Bạch mà chủ động ôm lấy hắn, vùi đầu vào ngực hắn ngủ tiếp.
Sau bữa sáng Trình Thu Bạch trở lại phòng tiếp tục ngồi canh Quý Lâm. Mấy người Đới Thành bên kia đang chuẩn bị trở về. Bọn họ vẫn còn công việc không thể nán lại lâu.
Quý Lãng trở vào dọn dẹp bát đũa. Lâm Huyền thì lên lầu muốn xem Quý Lâm như nào.
Trình Thu Bạch mở cửa thấy người tới là y liền nghiêng người tránh sang cho y. Lâm Huyền nhìn hắn một cái nhẹ cười rồi đi tới ngồi cạnh giường
Nhìn Quý Lâm bây giờ giống Lâm Huyền đến 8 phần từ mái tóc đến gương mặt ngay cả đôi mắt cũng giống y. Cả gương mặt chắc chỉ có cái mũi cao thẳng tắp kia là của Quý Lãng.
Lâm Huyền cầm cổ tay Quý Lâm xem thử, xem xong liền nhìn đến Trình Thu Bạch đang đứng bên kia. Y cảm nhận được linh lực của Trình Thu Bạch trong người Quý Lâm liền hiểu đã sảy ra chuyện gì.
- Cảm ơn Tiểu Bạch nhiều nha.
Lâm Huyền cười cười nhìn hắn. Ánh mắt ấy lúc nào cũng dịu dàng như vậy. Giống lúc y nhìn Đới Thành nhìn Diệp Thanh Trúc nhìn Cẩm Lan.
Trình Thu Bạch cảm thấy con người này luôn nhẹ nhàng như vậy ấm áp như nắng hạ dịu dàng như gió thu chẳng bao giờ biết tức giận là gì. Hắn xảm thấy phần dịu dàng của Quý Lâm có lẽ chính là từ người này mà ra.
Trình Thu Bạch không nói gì Lâm Huyền cũng không bắt hắn phải đáp lại. Y vươn tay gạt nhẹ mấy sợi tóc rối của
Quý Lâm. Y lại nhẹ giọng trò chuyện câu được câu không với Trình Thu Bạch.
Tiều Bạch sống cùng bé con bao lâu vậy?Gần 3 tháng ạ.
- Vậy à, vậy Tiểu Bạch kể cho ta chuyện của bé con được không?
Giọng Lâm Huyền rất nhẹ không khác gì lúc thường nhưng Trình Thu Bạch dường như lại rất nhạy cảm với y, hắn vẫn nghe ra chút giao động nhẹ trong đó. Giống như mong mỏi khao khát điều gì đó.
Trình Thu Bạch kể lại cho Lâm Huyền mọi thứ hai người trải qua. Nói cả từ sở thích tính cách của Quý Lâm. Anh thích gì ghét gì đều nói cả.
Kể y nghe lúc hắn mới gặp Quý Lâm lạnh lùng như nào nhìn hắn ra sao, kể anh chăm sóc hắn chu đáo thế nào. Kể chuyện ở phòng khám, chuyện hắn cùng anh đi tới Tố gia đi bắt thủy yêu, đi mua sắm, đi ăn, đi chơi.
Trình Thu Bạch như chìm lại vào khoảng thời gian đó. Chuyên tâm mà kể cho Lâm Huyền nghe lại không để ý dáng vẻ mình mỗi lúc nhắc đến Quý Lâm có bao dịu dàng và tình cảm. Lâm Huyền từng yêu nên tất nhiên y hiểu dáng vẻ ấy.
Y cảm thấy bên cạnh bé con có một người như Trình Thu Bạch thì y và Quý Lãng sẽ không phải lo lắng nữa rồi.
Lâm Huyền im lặng nghe Trình Thu Bạch kể chuyện nhưng vẫn luôn để ý đến bé con nhà mình. Quý Lâm vừa có động tĩnh Lâm Huyền lập tức vươn tay chạm nhẹ lên mặt anh xem xét. Trình Thu Bạch cũng ngừng lại nhìn về phía Quý Lâm.
Hàng mi anh run run, mi mắt bắt đầu động.
Lâm Huyền nắm lấy tay anh, gọi thử. Trong giọng nói đều là lo lắng.
Bé con? Con tỉnh rồi? Cảm thấy cơ thể thế nào?Anh.Quý Lâm lờ mờ tỉnh dậy từ cơn mơ. Anh không nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì. Hình ảnh cuối cùng anh nhớ là Trình Thu Bạch ôm anh từ đống đồ nát.
Quý Lâm đầu đau như búa bồ tấm mắt vẫn còn mờ nhòe không quá rõ ràng. Nhưng anh vẫn nhận ra nơi này không phải nhà mình nhìn lạ vô cùng
Sau đó Quý Lâm nghe thấy một giọng nói rất xa lạ nhưng lại chứa đầy lo lắng. Người nọ gọi anh là "bé con". Đây là lần thứ 2 Quý Lâm nghe thấy từ ngữ xa lạ này. Và cả hai đều là giọng nói của người nọ. Hình ảnh đôi mắt ánh vàng trên núi Nhạn kia xuất hiện trước mắt anh rồi dần dần trùng khớp với đôi mắt của Lâm Huyền trước mặt anh.
Lâm Huyền nhìn bé con đã tỉnh ánh mắt mơ hồ nhìn mình. Không chút cảm xúc chỉ có sự lạ lẫm trong ánh nhìn đấy. Đáy mắt Lâm Huyền liền đỏ trông thấy.
Quý Lâm được Trình Thu Bạch đỡ ngồi dậy, dựa lưng lên gối mềm hắn kê phía sau cho anh. Quý Lâm nhìn hắn cười nhẹ. Nhưng có lẽ vừa tỉnh lại sắc mặt anh vẫn còn tái nhợt nên nhìn nó rất miễn cưỡng.
Quý Lâm chưa kịp lên tiếng với Trình Thu Bạch đã bị Lâm Huyền ôm chầm lấy. Quý Lâm phản ứng muốn thoát ra nhưng cơ thể lại bỗng khựng lại.
Quý Lâm nghe thấy tiếng mức nở của Lâm Huyền. Anh cảm thấy vai mình đã ướt, âm thanh của Lâm Huyền nhẹ và nhỏ vô cùng như thể y chỉ đang tự lẩm bẩm một mình.
Quý Lâm chỉ nghe thấy hai chữ y nói nhiều nhất " bé con" và "xin lỗi". Quý Lâm không hiểu cảm giác bản thân hiện tại là gì. Sự quen thuộc mà anh rất ít khi cảm nhận được, sự ấm áp nhẹ nhàng thoáng vụt qua này đem đến cho Quý Lâm cảm giác quen thuộc từ tận sâu trong tiền thức, cảm giác thoáng qua nhạt nhòa nhưng lại hẵn rất sâu.
Quý Lâm thoáng nhớ lại những giấc mơ vụn vặt khi anh còn nhỏ. Khi ấy mỗi lần ốm Quý Lâm đều phát sốt, thần trí đều mê mang không tỉnh táo. Nhưng khi đó Quý Lâm đều sẽ mơ thấy một người. Anh không nhìn rõ người đó trồng như nào chỉ biết cái ôm ấy rất ấm áp, giọng nói kia nhẹ nhàng trìu mến. Mỗi lần mơ Quý Lâm đều thấy người đó đang ôm mình lặng lẽ thủ thỉ với anh rất nhiều điều, nhưng đến khi tỉnh lại Quý Lâm lại không thể nhớ rõ người đó đã nói gì.
Quý Lâm mê man trong cảm giác kì lạ ập tới bất ngờ mà không biết chính anh đang khóc. Đôi mắt vàng kim giống hệt với Lâm Huyền, ngày cả nước mắt cũng mang theo ánh vàng đặc biệt.
- Ngài...... là ai?