Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy Quý Lâm mới nhận ra bản thân quên Tiểu Cửu ở Thanh Sơn tự. Vội giao lại phòng khám cho Tô Doanh còn mình thì tới đón Tiếu Cửu.
Nhưng Quý Lâm chưa đi được mấy bước cửa phòng khám đã bị mở ra. Một cô bé ôm trên tay một con chó nhỏ hớt hải chạy vào.
- bác sĩ ơi, anh cứu nó với.
Cô bé này là khách quen của phòng khám. Nhà cô bé có nuôi một bé mèo nhỏ nên rất hay đến chỗ anh.
Cả người cô bé đã đẫm mồ hôi tay áo cũng vì ôm con chó nhỏ mà lấm lem. Con chó nhỏ cô bé mang tới cả người đầy bụi đất bộ lông xơ cứng ướt sương đêm. Đôi mắt nhắm chặt cả người gầy dơ.
được rồi em bình tĩnh đã anh sẽ cứu nó mà. Doanh Doanh chuẩn bị đồ đi em.vâng ạ.Tô Doanh quay vào phòng khám chuẩn bị đồ. Quý Lâm bế lấy chó nhỏ từ tay cô bé. Dặn cô bé cứ ngồi ngoài này đợi một chút.
Trình Thu Bạch vừa xuống dưới để đi cùng anh thì lại thấy Quý Lâm bế chó con vào phòng khám đeo găng tay bắt đầu làm việc.
Không hiểu sao tầm mắt vừa rơi vào con chó nhỏ liền có chút khó chịu. Mày kiếm khẽ cau hắn lại nhìn sang cô bé đang ngồi đợi ở ngoài đang được Tư Nhiên trấn an.
Quanh người u tối mi tâm còn tỏa ra khí đen. Đã vậy hắn còn ngửi thấy một mùi tanh tưởi khó ngửi giống mùi cá chết còn đem theo cả mùi nước biển.
Trình Thu Bạch đi xuống thấy Tư Nhiên an ủi cô bé nhưng không có tác dụng lắm. Hắn liền tiến lên.
- đừng lo quá phải tin tưởng bác sĩ Quý của chúng ta chứ.
Trình Thu Bạch vừa nói vừa xoa đầu cô bé. Quả nhiên thấy sắc mặt cô bé tốt hơn hẳn. Tư Nhiên nhìn một màn này mà không khỏi đau nhiều chút trong tim. Cùng là an ủi nhưng trai đẹp lúc nào cũng được chào đón hơn cả.
Những có chuyện Tư Nhiên không biết. Sắc mặt cô bé tốt lên không phải do được Trình Thu Bạch an ủi mà do hắn đã xua đuổi khí đen kia đi tránh để cô bé bị nhập thể.
Trình Thu Bạch ngồi xuống cạnh cô bé bộ dạng giống như thân quen hỏi chuyện. Tư Nhiên nghĩ hắn muốn đánh lạc hướng để cô bé không lo lâng nữa nhưng thực ra Trình Thu Bạch thực sự đang muốn biết vì sao cô bé lại bị oán khí bám lấy và cả con chó nhỏ kia nữa.
chó con kia là của em sao?không phải ạ. hôm qua em nhặt được nó lúc sang nhà dì chơi. em đem về định hôm nay sẽ mang tới phòng khám nhưng sáng tình dậy thì lại không thấy nó đâu.
Nói đến đây giọng cô bé nhỏ dần bắt đầu nức nở
em chạy đi tìm thì thấy nó nằm hấp hối gần con đường nhà dì. nên em vội mang nó đến đâylúc em tìm thấy nó có gì lạ xung quanh không?lạ ạ?Cô bé mịt mờ nhìn Trình Thu Bạch nhưng xong vẫn thành thực ngẫm lại mà đáp hắn.
- hình như có ạ. có mấy sợi tóc dài thì phải ướt ướt còn có cả rong biển. nhưng lúc đấy em không nghĩ gì nhiều lắm chỉ lo cho nó
Trình Thu Bạch nghe thế liền nhìn đến canh tay cô bé vẫn còn dính vài sợi tóc ướt mà cô bé nói. Hắn lặng lẽ lấy xuống nhưng khi vừa tiếp xúc với hắn sợi tóc ấy liền vỡ vụn tan biến.
Xem ra tối qua chó nhỏ ấy đã nhìn thấy thứ không nên thấy rồi.
anh có thể hỏi chỗ em tìm thấy nó sáng nay cụ thể là khu nào không?gần nhà dì em. Trên con đường ven biển gần chùa Thanh Sơn ạ.Trình Thu Bạch nghe ba chữ "chùa Thanh Sơn" chân mày càng nhíu sâu hơn. Lại là chùa Thanh Sơn. Mà nơi đó hiện đang có gì hắn và Quý Lâm đều biết rõ. Nói vậy con chó nhỏ kia gặp là thứ đã bắt cóc lũ trẻ?
- nhà dì em có trẻ con không?
Đến đây thì cô bé bắt đầu cảm thấy kì lạ. Sao anh đẹp trai này cứ hỏi mấy câu kì kì vậy? Nhưng xong vẫn trả lời.
- có ạ. em họ em năm nay 8 tuổi. mà anh biết vụ mất tích hàng loạt ở khu chùa Thanh Sơn không? đám trẻ bị mất tích chính là nhóm bạn hay chơi cùng với em họ em đó. đến giờ vẫn không tìm được. hơn chục đứa trẻ vậy mà lại không có manh mối gì.
Tiếp sai đó cô bé nói gì Trình Thu Bạch không để ý vì hắn đang chìm trong suy nghĩ của mình. Đúng lúc này Quý Lâm mở cửa phòng bế chó nhỏ đã được chăm sóc băng bó cẩn thận ra. Cô bé vui vẻ vội đón lấy chó nhỏ từ tay anh.
Quý Lâm dặn dò mấy câu về vết thương của chó con còn lại giao cho Tư Nhiên xử lí. Trình Thu Bạch đứng bên lặng lẽ kéo tay áo anh. Quý Lâm nhìn vẻ nghiêm túc của hắn đoán có lẽ hắn cũng nhận ra điều kì lạ giống anh.
Hai người quay lại văn phòng đóng cửa.
Tiểu Bạch, em từng nghe đến Thiên Khuyển nhất tộc chưa?Thiên Khuyến?