Trình Thu Bạch bảo Quý Lâm hãy leo lên lưng mình ngồi. Hắn sẽ đưa anh đi. Quý Lâm đoán có lẽ Trình Thu Bạch muốn dẫn anh đến nơi nào đó rất đặc biệt nha.
Đợi anh ngồi vững con kì lân to lớn nào đó khẽ gõ gõ móng xuống đất ngay sau đó bốn chân như được gió bao bọc. Trình Thu Bạch đem Quý Lâm phi lên trời.
Màn đêm ở An Thành đặc biệt đẹp. Trình Thu Bạch đưa anh xuyên qua tầng mây đến khoảng không bên trên nơi mà không phải ai cũng tới được.
Xuyên qua lớp mây mù trắng ngà trước mắt Quý Lâm là cả một trời sao tuyệt đẹp. Đêm tối huyền ảo như tấm màn lớn bao phủ cả thành phố từng điểm sáng nhỏ kết thành cả bầu trời sao rực rỡ. Quý Lâm nhìn mặt trăng to bất ngờ khác hẳn lúc nhìn từ dưới mặt đất.
Ánh sáng của nó tươi mát nhẹ nhàng đem theo chút hơi lạnh của đêm tối. Thứ ánh sáng bàng bạc kì diệu ấy hóa thành từng sợi tinh nguyệt mỏng như tơ tiến về phía anh và Trình Thu Bạch.
Lúc những sợi tơ ấy tiến vào Quý Lâm liền cảm nhận được một cổ nhiệt ấm áp thoải mái như suối nước chảy theo kinh mạch khắp cơ thể anh.
Bộ lông mượt mà của kì lân bự cũng được ánh trăng bao bọc như đang khoác lên một tầng ánh sáng mờ ảo. Càng khiến nó thêm lung linh kì ảo hơn.
- ánh trăng là một trong số những thứ có thể giúp yêu quái tu luyện rất tốt. với những người tu luyện như anh cũng thế chẳng qua hiệu quả kém hơn chút.
Trình Thu Bạch nhẹ giọng lên tiếng lý giải cho anh. Cước bộ dưới chân đều đều ổn định.
- em muốn đưa anh đi đâu vậy?
Quý Lâm vuốt ve phần lông xù ở bờm kì lân hỏi hắn. Trình Thu Bạch tăng tốc mãi sau mới đáp lại anh.
- dẫn anh đến nơi em ở.
Sau chuyến dạo chơi nhẹ nhàng trên tầng mây thứ bảy Trình Thu Bạch đáp xuống một sườn núi cao ngất. Xung quanh được bao phủ bởi lớp mây mỏng như đang quấn khăn cho núi. Cây cối thực vật thưa thớt chỉ có vài ngọn cỏ vật vờ cùng sỏi đá.
Không khí ở trên cao tương đối lạnh. Lúc Quý Lâm bước xuống không khỏi rùng mình. Ngay sau đó một tầng ánh sáng vàng nhạt phủ lên người anh. Linh khí ấm áp khiến anh thoải mái hơn rất nhiều. Anh quay lại hỏi Trình Thu Bạch.
- trước đây em sống ở nơi này? cũng quá lạnh rồi đi.
Trình Thu Bạch đã biến lại về hình người hắn không nói gì chỉ âm thầm vận thêm linh lực chuyên tâm làm ấm cho anh.
- đi thôi. càng tối sẽ càng lạnh hơn.
Trình Thu Bạch nắm tay anh dẫn đi. Cả hai dường như đã đi rất sâu vài trong. Nhưng cả một đường Quý Lâm tuyệt nhiên vẫn không thấy chút cây cối nào. Chỉ có đá và đất tẻ nhạt vô cùng.
nơi này quá vắng vẻ em ở đây không buồn chán sao?cũng tạm ạ.Quý Lâm đầu hỏi chấm. Chỗ hoang vu chim không thèm ỉa này thì có gì mà cũng tạm? Chơi xây lâu đài đá à?
Trình Thu Bạch không giải đáp thắc mắc của anh chỉ chuyên tâm dẫn đường phía trước. Cuối cùng cả hai dừng lại ở trước một hang động lớn. Cửa động đâu đó cao khoảng hơn hai mét. Xung quanh cũng chỉ toàn đất đá cát sỏi.
Hắn dẫn anh vào trong. Linh khí tự mình tụ tập lại với nhau chụm đầu thành một quả cầu ánh sáng nho nhỏ. Trình Thu Bạch đưa nó cho anh ôm. Quý Lâm ngạc nhiên khi ánh sáng của nó có thể chiếu xa tới mấy mét liền đã vậy còn rất ấm áp nữa.
Trình Thu Bạch dẫn anh đi sâu vào bên trong đến một ngã rẽ hắn không do dự mà đi bên trái tiếp sau lại xuất hiện thêm ba lối rẽ khác thì chọn bên phải. Sau đó lại thêm một loạt ngã rẽ trái phải đi thẳng khiến Quý Lâm đầu quay như chong chóng phía trên còn có mấy ngôi sao.
sắp tới rồi anh đợi thêm một chút. trước đây vì đề phòng có kẻ trộm nên mới làm lối đi như vậy còn thiết lập cả mê trận.mê trận?Quý Lâm ngạc nhiên nhưng sau đó cũng cảm thấy hợp lý. Trình Thu Bạch là kì lân quý hiếm nơi hắn ở tuyệt đối không thể dễ dàng xông vào. Một hai cái mê trận là điều có thể hiểu được.
- đến rồi.
Trình Thu Bạch cắt ngang dòng suy nghĩ của anh. Quý Lâm nhìn đến trước mặt. Không nhìn thì thôi nhìn tới một phát đúng là hù chết người mà. Nơi cuối cùng của lôi đi là một căn phòng dát đầy vàng từng núi vàng cứ thế xếp trồng lên nhau xung quang bồi thêm vô vàn đá quý ngọc ngà. Nhìn muốn lóa con mắt. Quý Lâm lướt sơ qua còn thấy bao nhiêu là pháp khí, pháp bảo, thần khí uy lực cứ phải gọi là không cần bàn luôn. Không hiểu sao Quý Lâm nhìn Trình Thu Bạch lại thấy trên đầu hắn to tướng hai chữ " Thổ hào" đã vậy người còn phát ra kim quang chói lọi muốn mù mắt anh luôn. Hóa ra Trình Thu Bạch lúc nhỏ không phải xây lâu đài đá mà mà lâu đài vàng.