Quay lại chiến trường bên kia Tố Quan được bảo vệ bên trong lá chắn mà an toàn phần nào xong cũng đối diện trực tiếp với trận chiến.
Nhìn ảo anh kim quang kì lân kia cậu ta liền ngớ người tại chỗ. Hóa ra Tiểu Bạch lại có lai lịch lớn như vậy.
Nữ quỷ chật vật nhìn về phía Tiểu Bạch đối diện. Ả không nghĩ mình sẽ gặp phải linh thú mạnh như vậy. Nữ quỷ toan tính muốn chạy trốn nhưng kết quả còn chưa được bước nào đã bị Tiểu Bạch chế trụ.
Dưới chân nữ quỷ nổi lên từng vòng sáng vàng kim chói lọi, ánh sáng như thái dương đem theo linh khí nồng đậm bao phủ người ả. Từng sợi xích vàng kim phóng ra trói lấy ả. Nơi bị xích trói truyền đến luồng nhiệt nóng bỏng thiêu đốt tận linh hồn ả. Nữ quỷ gào thét chật vật lăn lộn giãy giụa không thôi.
Ánh mắt Tiểu Bạch nhìn nàng ta hả hê và đắc ý. Thực sự rất đáng đời.
Đúng lúc này Quý Lâm cuối cùng cũng tìm thấy họ. Từ xa anh đã trông thấy nữ quỷ bị nhốt trong pháp trận, bị linh khí hóa thực thể trói chặt mà thiêu đốt.
- Tiểu Bạch! Tố Quan!
Tố Quan mừng rỡ nhưng lại không thể ra ngoài chỉ đứng bên trong vẫy gọi anh.
- đạo trưởng! cuối cùng cũng đợi được anh rồi ಥ_ಥ
- anh chủ!
Tiểu Bạch cũng vui mừng không kém chạy tới nhảy vào lòng anh. Nó nhớ anh lắm a.
Quý Lâm nhìn nó, tuy trên người toàn lông đen thui nhưng vẫn có thể thấy được đất cát bụi bặm trên người Tiểu Bạch. Xem ra lúc không có anh cả hai ăn không ít khổ. Có điều Tiểu Bạch cũng không ăn chay đi. Nhìn nữ quỷ kia là biết.
Quý Lâm nhìn đến nữ quỷ đang thoi thóp nằm bệt trên đất. Không cần anh ra tay ả cũng bị Tiểu Bạch bón hành ngập mồm rồi.
- Tiểu Bạch, mở trận pháp chúng ta thu ả lại tìm đường rời khỏi đây.
Nói rồi anh lấy ra 1 sợi xích khóa hồn. Khác với cái của Tiểu Bạc, thứ anh dùng giống đồ của Hắc Bạch Vô Thường dùng để bắt hồ hơn.
Nhưng ai có dè trận pháp vừa được mở ra một sợi xích bắt hồn khác đã lao tới quấn lấy nữ quỷ kéo đi mất.
- chết tiệt! nơi này còn có kẻ khác sao?
Quý Lâm cau có vẻ mặt chính là không vui rõ ràng. Tố Quan một bên vẫn im lặng. Cậu đã ra ngoài được và cũng biết thời điểm này không nên lên tiếng.
- vậy chúng ta phá mắt trận đi.
Tiểu Bạch lên tiếng nhìn về phía anh.
- em biết mắt trận ở đâu?
Quý Lâm ngạc nhiên hỏi lại nó. Biết sao không nói sớm, làm bọn họ lăn lộn như điên trong này suốt một hồi. Quý Lâm không kìm được cốc Tiểu Bạch một cái.
- sao em không nói sớm hả? hại cả đám nãy giờ mất thời gian vô ích.
Tiểu Bạch tủi thân ôm đầu, ánh mắt đáng thương nhìn anh. Nó biết được chắc với cả anh cũng đâu có hỏi.
Sau đó Tiểu Bạch liền dẫn anh tới mắt trận. Ngoài dự đoán đó lại là gốc liễu già cạnh giếng nước.
- em có chắc là đây không?
- chắc chắn ạ.
Nhận được câu trả lời Quý Lâm không do dự đánh một đòn về phía thân cây. Ngay sau đó một dòng máu đỏ tươi chảy ra mà không gian xung quanh cũng vỡ nát theo.
Tố Quan tỉnh lại thấy bản thân trở về phía sau tổ trạch tối đen quen thuộc trước mặt là gốc liễu già và giếng nước phủ rêu quen thuộc.
Cậu ta sờ soạng khắp người một lượt không bị gì mới yên tâm thở phào. Lúc này cậu ta mới để ý đến bóng người nho nhỏ đang đứng cạnh giếng nước lên.
- ngươi tỉnh rồi?
Âm thanh già nua đầu dấu ấn của thời gian. Trong Tố gia chỉ có duy nhất một người mà thôi. Tố Quan nhìn lão phu nhân từ trong bóng tối bước ra. Dáng vẻ bà vẫn không chút thay đổi, vẫn một dạng hiền từ khi lần đầu gặp cậu.
- lão... lão phu nhân? sao ngài lại ở đây? nơi này nguy hiểm lắm có qu...
Trong lòng Tố Quan lão phu nhân là một trưởng bối hiền hậu bà đối xử với bọn họ đều rất tốt. Trước giờ Tố gia một nhà lớn bé chưa từng có ý kiến gì với bà. Tố Quan cũng như vậy.
Nhưng ngay khi cậu đứng dậy đinh tiến tới thì một lá bùa bay tới ngăn cậu ta lại. Tố Quan nhìn sang thì thấy Quý Lâm cùng Tiểu Bạch.
- đạo trưởng!
Trái với dáng vẻ niềm nở của Tố Quan, Quý Lâm lại vô cùng nặng nề. Anh bước tới trước Tố Quan nhìn lão phu nhân vẫn bình chân như vại đối diện lên tiếng.
- lão phu nhân, ngài có phải nên giải thích rồi không?
Lão phu nhân trầm ngâm nhìn hai người rồi lại liếc nhìn đến bóng dáng mờ ảo phía sau giếng nước kia. Bà thở dài.
- nếu ta nói cậu có thể giúp chúng ta không?
Giọng bà nhè nhẹ lại trầm lắng đem theo chút đượm buồn khó tả.
- đạo sĩ trẻ, cậu... từng yêu bao giờ chưa?
Thời gian trở về hơn 70 măm trước. Phù Tang là trẻ mồ coi được phụ mẫu Phù gia nhận nuôi. Phù Liên - con gái lớn của Phù gia đặc biệt thân thiết với nàng.
Hai người cùng nhau lớn lên là tỷ muội thân thiết. Nhưng không biết từ bao giờ Phù Tang lại mang một tình cảm khác niệt với tỷ tỷ mình. Nhưng nàng dấu nhẹm tình cảm ấy đi cam tâm mà đứng ngoài.
Thế rồi Phù Liên gặp Tố Quân liền yêu say đắm chuyện này Phù Tang cũng biết, nàng lặng lẽ chúc phúc cho tỷ tỷ mình hạnh phúc. Tố Quân vốn muốn đợi Phù Liên thêm 1-2 năm sẽ đến nhà hỏi cưới Phù Liên.
Nhưng chuyện lại không được như ý. Tổ mẫu của Tố gia bấy giờ nhìn trúng Phù Liên liền mời bà mối hỏi cưới Phù Liên cho trưởng tô của mình - Tố Hoành cũng chính là biểu ca của Tố Quân.
Thời ấy đạo hiếu vẫn đứng đầu nên Phù Liên không thể từ chối. Cô tâm sự với Phù Tang. Nàng vì không nỡ nhìn người mình yêu đau khổ nên giúp cô nghĩ cách.
Ngày hôm ấy đoàn đón dâu của Tố gia tới đón tân nương nhưng người được đón đi lại không phải Phù Liên mà là Phù Tang.
Bọn họ chọn cách trộm long tráo phụng để Phù Tang gả đến Tố gia thay tỷ tỷ. Còn Phù Liên đến tối nhân lúc không ai chú ý liền tới phòng củi sau Tố gia cứu Tố Quân ra ngoài.
Phù Tang đã chuẩn bị cho họ ngân lượng để chạy trốn chỉ cần rời khỏi nơi này cả hai có thể bên nhau.
Đêm ấy, Phù Liên sau khi cứu được Tố Quân ra liền cùng nhau chạy trốn. Mà khi ấy Tố Hoành ở phòng tân hôn đã phát hiện ra người hắn bái đường không phải Phù Liên.
Liền dẫn người đuổi theo. Chuyện khi ấy rầm rộ nhốn nháo ai cũng biết. Phù Tang không yên tâm theo đường nhỏ tìm hai người. Nành muốn yểm trợ Phù Liên chạy trốn.
Nhưng khi nàng tới nơi lại chỉ thấy Phù Liên cùng Tố Quân nằm trong vũng máu. Tố Hoành trên người vẫn vận một thân giá y đỏ sẫm đứng trên vũng máu tay run rẩy đang cầm trâm ngọc nhuốm máu.