Nhật Kí Làm Việc Và Chăm Sóc Yêu Quái Của Bác Sĩ Quý

Chương 11: Mộng 2




Quý Lâm không muốn khuyên nhủ nữa, đợi đánh xong thì lúc đấy khẩu cung vẫn chưa muộn.

- Tiểu Bạch để ý cậu ta.

- vâng.

Nói rồi Quý Lâm lao đến chỗ Phù Liên, tay cầm kiếm gỗ đào chém tới một kiếm. Thân kiếm lóe sáng đánh ra một đạo kim quang uy lực 10 phần tia khi nãy. Phù Liên tuy không có mắt nhưng vẫn thành thục mà tránh né, đạo kiếm quang đánh trúng vào giếng nước phía sau nổ tung.

Quý Lâm cau có nhìn từng mảnh vụn của giếng nước vương vãi trên mặt đất mà xung quanh vẫn không có chút biểu hiện gì. Chẳng nhẽ nó không phải mắt trận?

- muốn rời khỏi đây? đợi ngươi chết lão nương sẽ đem ngươi ra!

Phù Liên đánh tới một trảo. Năm ngón tay của ả dài một cách bất thường móng tay đỏ dài ra như vuốt nhìn qua có thể tưởng tượng khi găm vô người ắt hẳn sẽ mất một mảng thịt lớn cho coi. Tay quỷ vừa vươn tới Quý Lâm liền đỡ lại, thân kiếm sắc bén được yểm rất nhiều bùa chú vừa tiếp xúc liền đốt cháy da thịt ả. Tiếng xèo xèo cùng mùi thịt khét nhanh chóng xuất hiện.

Phù Liên nhanh chóng lùi lại, biết bản thân không thể trực tiếp đánh ả liền biến ra đủ dây hồng lăng đánh tới. Quý Lâm vừa né vừa chém rụng cả chục dải nhưng trong lúc anh không chú ý một dải hồng lăng lao đến chỗ Tố Quan đang chốn sau Tiểu Bạch. Lúc Quý Lâm phát hiện thì đã không kịp nhưng ngay khi đó Tiểu Bạch chỉ dậm chân một cái kim quang triển khai lấy nó làm trung tâm mà tỏa ra đánh ngược toàn bộ hồng lăng của Phù Liên.

*Ầm*

Phù Liên bị đánh bật ra sau cả mấy mét. Quý Lâm nhìn mà ngơ ngác luôn. Thôi được anh thừa nhận đạo sĩ nhân loại bình thường sao mà bằng một trong tứ linh trấn thủ một cõi chứ.

Phù Liên cũng nhận ra không ổn. Một mình Quý Lâm ả đã hơi miễn cưỡng giờ lại thêm một con yêu quái (?) pháp lực cũng không phải dạng vừa này ả căn bản không thể đành kéo dài thời gian thôi vậy. Linh hồn sống ở trong ảo mộng của ả ở càng lâu càng yếu đến khi đó còn sợ không giết được sao.

Nghĩ là làm Phù Liên liền lặn luôn. Để lại một mảnh hoang tàn cùng ba người (?) đực mặt ở đó.

- vậy mà chạy rồi?

Tố Quan nhìn nữ quỷ đã rời đi mới lấy lại chút bình tĩnh đi tới cạnh Quý Lâm.

- đa...đạo trưởng. chúng ta làm gì bay giờ?

- còn làm gì nữa, tìm đường thoát khỏi đây thôi chứ sao.

 Nói rồi Quý Lâm đi tới ôm Tiểu Bạch lên xoa đầu nó mấy cái coi như khen ngợi rồi đi thẳng đến căn nhà gần đó. Tố Quan cũng vội vàng chạy theo.



Lúc cả bọn đứng trước cửa căn nhà mới thấy rõ trước cổng đề một tấm bảng ghi hai chữ "Tố gia". Tố Quan quay qua anh hỏi.

- đạo trưởng, chẳng lẽ nữ quỷ kia có thù với Tố gia bọn tôi hả?

Quý Lâm nhìn Tố Quan lúc này đã trở lại dáng vẻ cũ mà như nhìn một thằng ngốc. Không biết sao chứ cậu ta chắc chắn được cả nhà họ Tố phù hộ bằng không sao có thể sống đến giờ chứ. Đúng là kì tích luôn.

Tố Quan thấy ánh mắt của Quý Lâm cũng nhận ra mình hỏi hơi thừa bèn ngoan ngoãn im lặng đi theo anh không lên tiếng nữa.

Cả bọn bước quan đại môn tiến vào trong liền thấy bên trong đâu đâu cũng là người, cả căn nhà còn được trang hoàng như có hỷ sự. Lồng đèn đỏ, chữ hỷ, lăng hoa, bàn ghế đồ đạc đều được nhuộm một màu đỏ. Nhìn người người qua lại tất bật chuẩn nhưng tuyệt nhiên không ai để ý đến họ, đến khi có người đi xuyên qua người Tố Quan khiến cậu chàng há hốc mồm kinh hãi.

- đây là mộng cảnh chúng ta chỉ quan sát được thôi không thể tác động.

Quý Lâm tốt bụng giải thích cho tên ngốc bên cạnh hiểu. Lúc này một nam nhân khoảng hơn 30 vận hỷ phục cho tân lang bước ra bắt đầu chỉ đạo nốt công việc sau đó lại cùng một đoàn người kèn trống khiêng kiệu cùng từng hòm đồ vật ra ngoài.

- bọn họ đi đâu vậy?

- đón dâu.

- vậy tân nương là ai?

- sao tôi biết được. đây là Tố gia các người.

Tố Quan ngoan ngoãn ngậm miệng không hỏi nữa. Cuộc trò chuyện cảm lạnh cứ vậy kết thúc. Quý Lâm nhìn đoàn người dời đi trong nhà họ Tố chỉ còn lại mấy người đang chuẩn bị đồ ăn đãi khách. Lại liếc qua hai người bên cạnh đang vừa làm vừa buôn chuyện.

- này, ngày vui như vậy sao không thấy tam tiểu tử nhà Tố lão tứ nhỉ?

- ngươi không biết gì sao?

- hả? bộ còn có chuyện gì sao?

- tất nhiên! tân nương tử mới của Tố Hoành cùng tam tiểu tử đó là người yêu a. Nhưng cha mẹ của tiểu nương tử không thích hắn nên nhất quyết gả nàng cho Tố Hoành. Mấy hôm trước hắn còn làm loạn trước mặt cả nhà Tố gia sau đó bị nhốt vô phòng củi rồi không hết hôm nay chắc sẽ không được thả đâu.

Quý Lâm nhíu mày cũng không nghe mấy người kia bàn tán tiếp nữa quay qua hỏi Tố Quan.



- Tố Hoành là ai?

Tố Quan nghe câu hỏi không đầu không đuôi của Quý Lâm cũng ngơ vài giây sau đó vãn thành thật trả lời.

- Là lão thái gia của nhà bọn tôi cách tôi tận ba đời lận.

Lão thái gia? chẳng phải chính là chồng của lão phu nhân đó sao. Chẳng lẽ tân nương tử bọn họ nói là lão phu nhân? Vậy Phù nương thì sao? Dòng chữ trên tường trong căn phòng kia là sao? Chẳng lẽ tình tay bốn? Yêu mà không được rồi sinh hận? Kịch tích như vậy luôn à?

- Đạo trưởng, giờ chúng ta làm gì đây?

Quý Lâm suy tư một chút rồi đáp.

- đi tới phòng chứa củi.

- hả? tới đó làm gì?

- cậu hỏi nhiều làm gì? tới là biết thôi.

Thôi được hỏi mấy lần cậu cũng quen cách trả lời khó ở của Quý Lâm rồi. Thế là Tố Quan liền nhanh chân chạy theo anh cũng không để ý thái độ của Quý Lâm nữa.

Hai người đi vòng vòng cuối cùng cũng thấy được dung mạo phòng chứa củi. Là một căn phòng nhỏ nằm phía sau nhà bếp. Lúc họ còn chưa tới gần đã nghe giọng nói của hán tử, rất hùng hồn mắng ai đó.

- Tố Quân, ta nói cho ngươi biết. hôn sự lần này của biểu ca người là tổ mẫu ngươi sắp xếp ngươi đừng cứ không biết điều mà làm loạn. nếu ngươi muốn Phù gia vẫn còn một nữ nhi nữa khi đó ta sang hỏi cho ngươi. còn giờ thành thật mà ở đó cho ta qua ngày mai sẽ thả ngươi ra.

Mắng xong một tràng dài hán tử liền bỏ đi còn không quên khóa cửa phòng chứa củi lại. Đợi người đi rồi Quý Lâm cùng Tố quan mới lại gần ngó vô trong. Ngó xong một cái kinh hãi cả đôi luôn. Người ngồi trong là Tố Quan sao? Giống dữ vậy?

- đạo... đạo trưởng, đó... đó là tôi hả?

Quý Lâm lạnh lùng đáp 1 tiếng

- ờ là cậu đấy.

Vẻ mặt Tố Quan chết lặng.