Nhật Kí Dõi Theo Một Người

Chương 19




Năm tháng hai chín ngày...

Qua cái ngày đầy "gay cấn" ấy thì cuộc sống của tôi cũng chẳng còn gì đáng nhắc đến.

Mấy cô nàng kia đã đem chuyện của tôi ném ra sau đầu từ lâu rồi.

Tôi mờ nhạt quá mà.

Tôi biết thế.

Đến cả tình địch của người ta tôi cũng chẳng đủ tư cách, họ chỉ xem tôi như một con tôm con tép ngáng đường thôi, nếu biết điều thì nhanh chạy, nếu không thì họ cũng dễ dàng dẫm nát tôi.

À, có lẽ là cũng có một số thứ đặc biệt, nhưng không phải chuyện của tôi.

Đấy là trường tổ chức đi tham quan.

Năm nào cũng có, và chẳng năm nào tôi đi.

Một phần vì không thích, phần còn lại vì tiết kiệm tiền.

Có đi cũng chẳng có gì thú vị cả, lại chẳng phải là nơi có cậu ấy.

Cậu ấy giống tôi, chẳng đi tham quan bao giờ cả.

Điều này làm tôi thấy được an ủi chút ít, mặc dù tôi chẳng hiểu sao lại thế.

Rõ ràng là không phải vấn đề về tiền, nhà cậu ấy đầy ra đấy.

Mà cậu ấy còn là lớp trưởng nữa chứ, việc cậu ấy không tham gia đã khiến cô giáo khó chịu một thời gian.

Nhiều lúc nghĩ đến, tôi cảm thấy có lẽ cậu ấy bị ấm đầu.

Hoặc là say xe.

Nói cậu ấy bị ấm đầu đã không hợp lí lắm, nói cậu ấy bị say xe còn vô lí hơn.

Cậu ấy ngày ngày đến trường đều là bằng ô tô đó!

Loại người ở tầng lớp trên như cậu ấy làm sao mà bị say xe được? Đùa à?

Nhưng mấy đợt liền rồi cậu ấy đều không đi tham quan, thái độ kiên quyết cực kì luôn.

Tôi nghĩ, chắc có lẽ cậu ấy thật sự bị say xe, chỉ là không phải kiểu say xe ô tô thông thường.

Với cái tính của cậu ấy, khả năng cao là không chịu nổi ngồi xe ca rồi.

Đi cả lớp mà, tất nhiên là phải ngồi xe ca mới đủ.

Mà cậu ấy thì có bao giờ nhận đãi ngộ như thế đâu...

Đột nhiên tôi nhận ra, cậu "chảnh" dữ.