Nhật Kí Dõi Theo Một Người

Chương 11




Ba tháng mười lăm ngày...

Cậu ấy chia tay người yêu.

Chị ta đã cắm sừng cậu ấy.

Tôi không vui như tôi tưởng.

Thực tế là tôi đã mong chờ ngày này rất lâu.

Nhưng thấy cậu ấy ủ rũ, tôi lại đau lòng.

Tôi không hiểu tại sao chị ta lại phụ lòng một người tốt như cậu ấy?

Nếu đã không yêu, ngay từ đầu còn hẹn hò với cậu ấy làm gì??

Dịu dàng, hiền thục, tốt bụng? Xin lỗi, tôi đây không thể tưởng tượng được mấy chữ này trên người chị ta.

Bên ngoài đẹp mà tâm hồn mục nát cũng chẳng để làm gì.

Tự nhiên tôi thấy mình thế này còn tốt chán.

Nếu tôi cũng xinh đẹp như chị ta, được nhiều người tài giỏi như cậu ấy vây quanh, phải chăng tôi cũng sẽ trở nên như thế?

Tôi không biết nữa...

Nhưng chắc ngoài kia vẫn còn đầy người đẹp mà tốt chứ, nhỉ?

Trước đây tôi mong cậu ấy độc thân bao nhiêu, bây giờ tôi mong cậu ấy mau có người yêu mới bấy nhiêu.

Nhìn cậu ấy khổ sở như thế, tôi không đành lòng.

Giá mà giờ có cô gái đẹp nết nào đến an ủi cậu ấy thì tốt quá.

Cậu ấy sẽ vui vẻ trở lại, sẽ không phải trải nghiệm nỗi đau thế này một lần nữa.

Còn tôi thì sao á?

Tôi chỉ đứng nhìn thôi.

Trông tôi có vẻ như là tôi sẽ đến an ủi cậu ấy à?

Tôi chẳng thân thiết gì với cậu ấy, tự nhiên chạy ra chỉ làm rối thêm.

Ừ, tôi biết tôi nhút nhát rồi.

Cứ chê trách tôi đi, tôi cũng hay tự mắng mình thế mà.

Cậu ấy vẫn đang úp mặt xuống bàn.

Tôi không biết là cậu ấy có đang khóc không nữa.

Ai hỏi cũng chẳng thấy cậu ấy trả lời.

Chị ta thì có gì đáng để cậu ấy yêu cơ chứ?