Nhật Kí Cưa Đổ Sếp Tổng

Chương 14: 14: Bỗng Nhiên Muốn Cướp Người




Lấy được quyền phụ trách dự án chính trong tay, Thẩm Thường Hi lại càng làm việc cật lực chỉ mong sớm ngày chứng minh được năng lực của bản thân.



Để không phải đi làm cái việc thư ký khổ sai kia.



Sáng sớm hôm nay, sau khi sửa soạn đâu ra đó, Thẩm Thường Hi đi tìm chìa khóa khởi động Bối Bối lăn lóc trong một chiếc hộp giấy bên cạnh cửa định lái xe đi làm nhưng vừa bước chân ra cửa thì tiếng chuông điện thoại reo lên.



Chiếc điện thoại nghìn đô nắp gập trendy, thứ đồ có giá trị nhất ngoài Bối Bối mà Thẩm Thường Hi có ở thời điểm hiện tại hiện lên một dãy số lạ hoắc màu xanh dễ chịu.



Đây là số mà cô mới thay, để tiện cho việc ẩn dật, ngoài Thành cẩu và Tô Mộng Nhiên biết ra thì là nhân viên tổng đài và chăm sóc khách hàng, Thường Hi cắn răng tranh đấu, lại nhìn thấy kim phút trên tay mình chỉ còn một quãng nữa là tới số mười hai, cô quyết định tắt điện thoại, nhanh chân chạy ra bãi đỗ xe vì sợ muộn giờ làm.



Nếu như là lúc trước, cho dù cô có đi muộn mấy phút hay thậm chí là cả tiếng cũng chẳng có ai dám hé răng nửa lời nhưng bây giờ lại chỉ là một nhân viên nhỏ.



Hôm trước vì thức khuya nên đi muộn một chút, lão quản lý đã nhìn cô bằng nửa con mắt rồi.



Hôm nay còn đi muốn nữa, chắc mắt ông ta có khi rớt xuống sàn chứ không đùa.



Đến công ty đúng giờ dự đoán, nhưng số Thường Hi không may, công ty có ba cái thang máy thì đều chật kín người.



Lúc trong xe, cô nhẩm tính trong đầu, mất tầm hai phút để lên tầng hai lăm, nếu như may mắn không phải đợi thang máy, còn có thể tiết kiệm được thêm hai phút nữa.



Vừa kịp thời gian.





Cô quả là thiên tài.



Nhưng kết quả thì thường ngoại dự đoán, Thường Hi lại bị trễ mất mười phút.



Đến nơi đón nhận cái lườm cháy mặt của quản lý.



Thường Hi muốn chửi lắm, đợi cô lấy được dự án đấu thầu rồi xem.



Chẳng qua chỉ là tính sai một chút, cứ cho là chờ thang máy bị mất thêm thời gian đi, thì vẫn phải tính xác suất đụng phải người nào đó, xác suất quay đầu xin lỗi, còn có xác suất bù đắp tội lỗi, cúi đầu nhặt tài liệu rồi xếp gọn gàng cho người ta.



Mà chuyện chờ thang máy hôm nay, nhắc tới lại làm cô muốn điên tiết.



Thẩm Thường Hi dùng con mắt tinh tường, từ chỗ lối đi vào đã nhìn thấy cánh cửa thang máy số bốn lóe sáng, một người đàn ông ăn mặc bảnh bao, áo vest quần âu bước vào thang máy, cách vị trí của cô tầm hai mươi mét.



Thường Hi lúc đó còn mừng thầm, nhanh trí ra sức ra dấu cho anh ta giữ cửa giúp cô.




“Giám đốc, giúp tôi giữ cửa với… Đợi…” Khi vị trí đã kéo gần xuống còn chỉ khoảng hai mét lúc này Thẩm Thường Hi mới nhận ra khuôn mặt anh tuấn dưới lớp quần áo được là phẳng tắp kia là Lê Cảnh Nghi, cô ôm bụng thở phì phò, hớn hở ra dấu càng mạnh với mong muốn người hai tuần trước chắp cánh ước mơ cho cô sẽ giúp cô thêm một lần nữa, chỉ là không ngờ..



Từ ‘đợi’ vừa rời khỏi miệng, cửa thang máy đã đóng lại không chút chần chừ.



Thường Hi đứng ngẩn người nhìn thang máy một hồi lâu mới kịp định hình lại.



Gì vậy? Anh ta là… cố tình?

Hai giây, chỉ cần hai giây nữa, Thẩm Thường Hi nội tâm gào thét muốn nhào vào cắn người.



Cô nhìn thấy rất rõ ràng, Lê Cảnh Nghi không những nhìn thấy cô, hai người còn chạm mắt nhau mấy giây, thấy cô hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc không giúp cô giữ chỗ thậm chí nếu cô nhìn không nhầm, sau khi hắn đưa cánh tay vừa khảng khái vừa dài miên man ra phía nút bấm, cửa thang máy liền đóng lại.



Rõ ràng là đã bấm đóng cửa.



Vừa tức tối, trong đầu Thẩm Thường Hi lại lóe lên một điều gì tưởng như sắp quên.



Cô nhớ ra cái ánh mắt lạnh lùng đó, trùng hợp thật sự, cái ánh mắt đó không phải là ánh mắt đầy lạnh nhạt mà cô gặp gần một tháng trước trong chiếc xe với biển ngũ số hay sao? Lúc ấy cô còn chưa làm ở Việt Trí.



Phải rồi, chính là tên Lê Cảnh Nghi này, không thể nào sai được.




Trước đây lúc gặp hắn ở trong văn phòng, cô vậy mà lại chao đảo bởi nhan sắc của hắn đến nỗi quên mất luôn chiếc bugatti với biển ngũ số đỗ trước cửa siêu thị và ánh mắt nhìn cô đầy khinh bỉ, một kẻ thèm thuồng chiếc xe của hắn.



Đẹp trai thì giỏi lắm à?

Có tiền thì hay lắm sao?



Cô cũng là đại tiểu thư đó có được không?

Càng nghĩ tới đây, lồng ngực cô lại phập phồng một tiếng gọi.



Tiếng gọi thôi thúc cô phải thành công, sớm ngày lấy được cái dự án đấu thầu kia, bằng không cô sẽ rơi vào hố đao biển lửa, vạn kiếp bất phục, lại còn bị cặp mắt sắc như lưỡi dao kia ngộ sát đến không còn manh giáp.



“Em làm gì vậy, nước sôi rồi kìa.” Mải suy nghĩ, nước trong ấm siêu tốc đã sôi ùng ục từ khi nào.



Thường Hi bị tiếng nhắc nhở làm cho bừng tỉnh, quay mặt ra thì thấy chị Thương Tuyết đang cầm một ly thủy tinh màu lam đứng nhăn mặt bên cạnh.



Cô lập tức phản ứng lại, nhanh chóng nhấc ấm siêu tốc ra khỏi đế, rót một lượng nước vừa đủ vào cốc cà phê của mình sau đó khách sáo quay sang chị Thương Tuyết chào hỏi một tiếng: “Chị Thương Tuyết.”

Chị Thương Tuyết sau đó nhìn cô không nói gì, gật đầu một cái rồi đi đến bên bàn nghỉ lấy ra hai gói cà phê đổ vào ly đó.



“Nước trong ấm vẫn còn, lát chị cứ lấy mà dùng ạ.” Thường Hi nhắc chị.



“Ừ.” Chị ta lại gật đầu thêm một cái.



Thương Tuyết là một người khá trầm tĩnh và ít nói nhưng năng lực làm việc lại hơn người.



Quả nhiên là người có kinh nghiệm lâu năm, cách xử lý công việc rất dứt khoát và gọn gàng.



Điều này Thẩm Thường Hi công nhận.



Không phải Thẩm Thường Hi hỏi xin sự trợ giúp của chị nhưng mấy ngày trước có một nhân viên làm sai báo cáo dự án bị chị nói mấy câu, Thường Hi vô tình nghe thấy, cách chị dạy bảo người đó và tự mình sửa lại khiến cô rất bội phục.



Cô còn nghĩ, nếu như vẫn còn làm ở Thẩm Thị cô nhất định trăm phương nghìn kế lôi kéo được chị ta về Thẩm thị làm việc.



“Về dự án đó, em có cần chị giúp gì không?” Thẩm Thường Hi đang tính cầm ly cà phê của mình rời khỏi phòng nghỉ thì tiếng chị Tuyết gọi lại.





“Dạ? À không cần đâu ạ, em có thể tự xử lý được.” Thường Hi mỉm cười quay đầu nói.



Tưởng chuyện gì chứ chuyện dự án, cô vẫn đang làm rất tốt, hồ sơ thầu đã được chuẩn bị đầy đủ, chỉ cần soát lại nữa là liền có thể nộp đi được.



Hoàn toàn không cần đến sự giúp đỡ của ai, với lại, sự kiêu ngạo bền bỉ của cô cũng chẳng cho phép.



“Dự án này không giống như những dự án bình thường khác, nếu như em cần sự trợ giúp cứ nói với chị bất cứ lúc nào.” Chị ta nói tiếp, vừa nói vừa khuấy khuấy cốc cà phê, tiếng chiếc thìa va vào thành cốc tạo thành tiếng kêu keng keng chói tai.



Nhắc mới nhớ, hai hôm trước, chị Tuyết cũng hỏi cô y như vậy sau đó còn cố ý giảng giải về giá trị doanh nghiệp, cách thức vận hành của những buổi đấu thầu, làm thế nào để chuẩn bị hồ sơ dự thầu cho thật kỹ lưỡng....!Không biết tính chị là thích giúp người khác hay là do lệnh của quản lý là phải hỗ trợ cô nên mới nhiệt tình như vậy.



Dù sao đều là ý tốt nên mỗi lần chị hỏi, Thường Hi cũng đều rất lịch sự mà đáp lại.



“Chị yên tâm, dự án này em nhất định lấy được.”

“Vậy thì được.



Mong là như em nói.”

***

Buổi chiều, Thẩm Thường Hi cuối cùng cũng hoàn thành xong hồ sơ dự thầu, kịp nộp đến trung tâm đánh giá dự án thì ngay buổi tối hôm đó đã nhận được thư mời dự thầu ở phía Tây Giang Thành.



Việc bây giờ cần làm chỉ là ngồi đợi kết quả đấu thầu vào ngày mở phiên cũng chính là ngày mà Thẩm Thường Hi chuyển lên làm nhân viên chính thức của phòng chiến lược và phát triển..