Nhật Kí Cô Quý Cưng Chồng

Chương 87




Lúc Quý Nhan mơ mơ màng màng thức dậy, vén chăn lên liền cảm thấy lạnh lẽo, vội vàng ôm lấy cánh tay, tuỳ tiện nhặt quần áo ở bên cạnh gối rồi mặc vào.

Giờ phút này miệng lưỡi của cô khô ran, nóng lòng muốn tìm nước uống.

Trong tủ kính có để đồ uống ở nhiệt độ phòng nên cô liền lấy ra một chai, vất vả vặn nắp chai ra rồi ngửa đầu uống gần hết.

Nước suối mát lạnh làm ướt cổ họng Quý Nhan, làm cô tỉnh táo lại.

Đây là phòng khách sạn dành cho khác ở địa điểm cử hành hôn lễ, lúc cô giúp anh cả thu xếp hôn lễ cũng đã từng kiểm tra qua những căn phòng này, vì vậy vừa nhìn đã biết vị trí và hoàn cảnh của mình.

Cô nghĩ: Chắc là đêm qua uống say liền đi thẳng vào khách sạn ngủ lại.

Quý Nhan day day trán, dùng tay cầm chai đồ uống, nhàn nhã xoay người lại, đột nhiên phát hiện trong phòng còn có một người nữa.

Người đàn ông đang dựa vào cửa sổ, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng trời sinh, cảm giác thản nhiên, không nhìn thấy biểu cảm ấm áp lúc bình thường.

Quý Nhan bị doạ nhảy dựng: “Tần, Tần Tứ?”

So với sự ngạc nhiên của cô thì người đàn ông lại tỏ ra hết sức bình tĩnh.

Anh hơi nghiêng người lại, mắt anh chạm vào mắt cô, qua quít nói chuyện với cô như bình thường: “Tỉnh rồi?”

Quý Nhan khẽ nhếch môi, chớp chớp mắt, thả lỏng hỏi: “Anh làm gì ở đây vậy?”

“Hóng gió.”

Anh thong thả nói hai chữ, biểu cảm cũng không hề có gì khác lạ, giống như tình cờ gặp bạn bè nên thuận tiện tán gẫu mà thôi.

Nhưng mà! Mới sáng ra đứng bên cửa sổ hóng gió cái gì?

Có điên mới tin anh á!

Quý Nhan căng thẳng đến mức giữ chặt lấy chai nước giải khát bằng cả hai tay, ngón tay vuốt ve chai nhựa, đồng thời cũng quan sát trạng thái của Tần Tứ.

Một nửa cánh tay của người đàn ông kia chống trên bệ cửa sổ, tư thế lười biếng, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm màu trắng, tương đương với, anh không mặc đồ.

Cô kinh hãi hỏi: “Sao anh không mặc quần áo vậy hả!”

“Em nói xem?”

Anh không đáp mà hỏi lại, trên mặt còn lộ ra nụ cười bí hiểm.

Nụ cười tuyệt mỹ này trái lại khiến nội tâm Quý Nhan thấp thỏm không yên.

Cô theo bản năng nhìn về phía giường lớn, vừa vén chăn mỏng lên liền thấp thoáng thấy một vết màu đỏ ở bên dưới.

Ban nãy lúc cô tỉnh dậy cũng không mặc đồ, cộng thêm cảm giác nhức mỏi trên người, cô bỗng nhiên hiểu ra gì đó, chai nước giải khát trong tay rơi xuống đất nghe ‘bịch’ một tiếng.

Loại chuyện say rượu làm loạn này?

Cái chuyện máu chó như vậy?

Thế mà lại xảy ra trên người cô?

Mà còn là với Tần Tứ nữa?

Răng môi Quý Nhan run lên bần bật, cô vẫn không từ bỏ mà hỏi lại: “Anh, anh anh anh, tôi, tôi với anh, không xảy ra chuyện gì kì lạ đấy chứ?”

“Cũng chỉ là ngủ một đêm thôi mà.”

Anh nhẹ nhàng bâng quơ.

Ngủ một đêm…

Ngủ một đêm…

Tiếng nói này không ngừng vang lên trong đầu cô.

Tần Tứ từng bước đi về phía cô, nhặt chai nước giải khát rơi trên mặt đất lên cho cô, bình tĩnh đưa ra: “Cũng không phải là chưa từng ngủ chung.”

Tay Quý Nhan khẽ run lên, không dám nhận, luống cuống bị ép lùi về phía sau.

Nụ cười trên mặt người đàn ông không giảm đi chút nào, anh cực kì kiên nhẫn rút tay về, tùy ý đặt chai nước sang một bên.

Anh khẽ rũ mắt xuống, bầu không khí trong phòng im ắng được vài giây, anh đột nhiên quay đầu nhìn về phía cô: “Lần trước cũng từng ngủ cùng khách sạn lúc đi du lịch bên bờ biển còn gì.”

“Một lần lạ, hai lần quen, em sợ gì chứ?”

Không ngờ anh còn có thể không thèm để ý chút nào mà nói ra những lời trắng trợn như này nữa! Cô suýt chút nữa phun ra một ngụm máu rồi đấy.

Quý Nhan lập tức phản bác: “Chuyện đó có giống nhau đâu chứ!”

Lần trước cô còn xử nữ chưa chồng mà!

Câu nào của Tần Tứ cũng ‘ngủ rồi’ ‘ngủ rồi’, cô tức đến nghiến răng: “Chẳng phải anh giữ mình trong sạch hay sao?”

“Tôi là một người đàn ông.”

Ý ở ngoài lời, làm gì có người đàn ông nào có thể từ chối được sự quyến rũ chứ?

Quý Nhan vò vò đầu, lại nghe thấy anh bổ sung thêm: “Hơn nữa còn là do em chủ động.”

“Tôi chủ động cái gì?”

Vẻ mặt cô kinh ngạc.

“Em quên rồi à?”

“Tôi…”

“Cũng đúng, em uống say mà.”

Tần Tứ nhìn về phía cô, trong đôi mắt đen nhánh thâm thuý kia vậy mà lại lộ ra chút mất mát: “Quay lưng không nhận người cũng có thể hiểu được.”

Anh cư xử như mình gặp phải một cô gái ‘hư’ vậy, còn nuốt hết tủi thân xuống nữa chứ.

Quý Nhan: “Tôi á?”

Cô cảm thấy ngực mình như bị mắc kẹt: “Dù tôi có say rượu đi chăng nữa cũng sẽ không chủ động làm ra loại chuyện đó đâu, được không!”

Tần Tứ nhướng mày, thong thả ném lại một câu phản bác lời của cô: “Em cũng đã say rồi, sao biết rằng mình sẽ không như vậy?”

“Thế anh nói xem, tôi làm những gì? Hả? Tôi đã chủ động làm những gì? Một cô gái như tôi còn có thể cưỡng ép anh hay sao?”

“Em cởi áo tôi.”

“Tôi! Tôi? Tôi cởi áo…” Câu nói đó cô thực sự không nói ra được.

“Một người đàn ông như anh mà lại để cho một cô gái như tôi cởi quần áo hả?”

Cô vẫn không chịu tin tửu lượng của mình kém như thế, sẽ làm ra loại chuyện thần phật đều căm phẫn này với con cáo già!

“Em cũng biết nói, tôi là một người đàn ông.”

Bị quyến rũ cũng là chuyện rất bình thường mà?

“Anh làm vậy là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn!”

“Tôi chỉ lựa chọn nghe theo thôi.”

“ …”

Quý Nhan thật sự hối hận, đều tại mình tối hôm qua đã uống nhiều rượu như vậy làm cái gì chứ!

Quý Nhan lặng lẽ xoay người, vẻ mặt nặng nề nhớ lại chuyện đêm qua, chỉ nhớ rằng cô đã cùng với đám Diệp Liễu Nhứ chơi trò chơi và uống rất nhiều rượu, chuyện sau đó thì quên sạch cả rồi.

Cô cắn móng tay, bắt đầu phân tích và suy xét: Giữa lời giải thích của Tần Tứ và tửu lượng của chính bản thân cô, thực ra là trong lòng cô tin tưởng vế trước nhiều hơn…

Trước đây khi trò chuyện với Diệp Liễu Nhứ, Diệp Liễu Nhứ giảng giải ‘những người đàn ông xuất sắc’ với cô, trong số đó có Tần Tứ.

Đương nhiên, nội dung khác với những gì người ngoài nói, các bài báo đó bên ngoài đều ca ngợi thành tích gây dựng sự nghiệp vĩ đại của Tần Tứ, còn những gì Diệp Liễu Nhứ nói với cô là tỷ lệ cơ thể vàng, từ khuôn mặt đến kiểu tóc, từ cơ bụng đến… Nói tóm lại là đã phân tích hết một lượt từ trong ra ngoài.

Diệp Liễu Nhứ còn nói, kiểu đàn ông hệ cấm dục này là người có sức hấp dẫn nhất.

Lúc đó cô còn rất là thiếu tiền đồ suy diễn ra những hình ảnh khoả thân của Tần Tứ nữa, dù sao thì tướng mạo của con cáo già thật sự rất quyến rũ.

Lẽ nào cô bị những lời nói đó của Diệp Liễu Nhứ tẩy não, thèm thuồng sắc đẹp của anh, còn cởi đồ của anh rồi sau đó mất kiểm soát?

Tần Tứ không thiếu phụ nữ, nhưng anh chưa bao giờ vui đùa với những thứ đó, hơn nữa anh vẫn luôn không gần nữ sắc, cô còn thật sự có thể cưỡng ép người ta phá giới sao?

Nam nữ trưởng thành, say rượu làm loạn.

Giá trị con người

Người nắm quyền của Tần thị, giá trị con người hơn trăm triệu với một nhân viên giá trị hơn chục nghìn như cô đây thì rốt cuộc ai là người thiệt thòi chứ?

Chuyện đã đến nước này, cũng chỉ có thể…

“Mọi người đều đã trưởng thành rồi, nếu chuyện này đã xảy ra thì chúng ta cũng chỉ có thể thực hiện các biện pháp xử lý.”

Vẻ mặt Quý Nhan nghiêm túc, tựa như đang xử lý mối quan hệ khủng hoảng nào đó.

Tần Tứ gật đầu: “Em nói tiếp đi.”

Tôi đang tiếp tục nghe em lừa gạt đây.

Quý Nhan hít một hơi thật sâu rồi nói: “Vì lợi ích của hai chúng ta, cứ quên hết chuyện ngoài ý muốn đêm qua đi, không được để kẻ thứ ba biết chuyện này.”

Ánh mắt của Tần Tứ quét một vòng quanh người cô: “Thì ra cô Quý không định chịu trách nhiệm với tôi.”

“Chịu chịu chịu trách nhiệm? Không đúng, một người đàn ông như anh còn cần tôi chịu trách nhiệm cái gì chứ.”

Quý Nhan lắp bắp, sự kiêu ngạo tiêu tán đi rất nhiều, còn có hơi khổ sở ngồi xổm trên mặt đất: “Nói thế nào thì tôi cũng có vẻ như là người bị thiệt thòi mà, không phải sao.”

Người đàn ông quỳ một chân xuống, nhìn cô với đôi mắt thâm thuý đen như mực, nói một cách nghiêm túc: “Nếu em cảm thấy thiệt thòi có thể đưa ra yêu cầu với tôi mà.”

“Thật sao?”

Quý Nhan gần như bị giọng nói kia mê hoặc, cô nhìn thẳng vào anh, hơi thở của cô càng lúc càng nặng nề.

“Thật.”

Giọng nói của anh rất nhẹ nhàng, mang theo sự bao dung vô hạn.

Kết quả cô không ngồi xổm nữa mà đặt mông ngồi hẳn trên sàn nhà, cả người tỉnh táo hẳn.

“Thế chúng ta cứ làm theo những gì đã nói ban nãy, cứ quên hết chuyện ngoài ý muốn đêm qua đi.”

Hai tay ở bên đầu anh huơ hai vòng: “Xoá trí nhớ đi, sau này đừng nhắc đến nữa, vậy là xong!”

Quý Nhan giống như sợ anh hối hận vậy, cô chạy vù vào nhà vệ sinh sửa san lại quần áo xong chải chuốt lại đầu tóc một phen, cho đến khi bề ngoài trông giống như bình thường.

Tuy nhiên, vệt màu đỏ ở xương quai xanh kia hơi nổi bật.

Chỗ này không có đồ gì che đậy được, cô chỉ đành dùng tay che lại, có chút ý tứ giấu đầu hở đuôi.

Lúc ra ngoài lần nữa, Tần Tứ đang ngồi trên ghế, không có một chút vội vàng nào, so với dáng vẻ chột dạ này của cô quả thật là hai thái cực đối lập.

Quý Nhan cũng không quan tâm được nhiều như thế, chỉ muốn nhân lúc bây giờ trời còn sớm mà chuồn đi trước.

“Tôi đi trước nhé, đừng quên giao kèo giữa chúng ta!”

Cô mở cửa như một tên trộm, thấy xung quanh không có ai, lúc này mới cố tình ưỡn ngực rời khỏi phòng.

Ánh mắt của người đàn ông ngừng lại ở cửa phòng hồi lâu, khóe miệng khẽ cong lên.

Sau đêm hôm đó, Quý Nhan bắt đầu tránh mặt anh.

Thật ra cũng không cần phải dồn hết tâm trí để tránh mặt làm gì, người của bộ phận Thiết kế với văn phòng làm việc của tổng giám đốc vốn đã khó chạm mặt rồi, trừ khi mở cuộc họp triệu tập nhân viên, nhưng loại cuộc họp lớn như vậy cô cũng chỉ ngồi giữa đám đông và nhìn vào người đàn ông đang tỏa sáng trên sân khấu kia mà thôi.

Nhớ đến chuyện xảy ra trước đây giữa hai người, tình cảm của Quý Nhan đối với Tần Tứ rất vi diệu.

Trước đây cô cũng từng hẹn hò, lúc đó ở trong trường có tên hotboy theo đuổi cô, ngày nào cũng chạy đến dưới lầu của phòng ký túc xá và lớp học để đưa đồ tỏ vẻ bợ đỡ săn đón, những người xung quanh đều nói bọn họ rất hợp nhau.

Cô cũng muốn trải nghiệm tình yêu ngọt ngào một chút nên liền đồng ý, nhưng sau khi ở bên nhau mới phát hiện ra cảm thấy rất khó xử để hoà hợp, nhiều nhất chỉ mới nắm tay nhau, ngay cả một nụ hôn cũng không có.

Hẹn hò đâu được ba ngày, cô thực sự không chịu nổi bầu không khí đó nữa nên trực tiếp nói lời chia tay luôn.

Trong suy nghĩ của cô, chuyện đó hoàn toàn không được tính là bạn trai.

Bây giờ nghĩ lại, thật sự là một mất mát, cô còn chưa thực sự có một mối quan hệ chính thức lần nào…

Trước đây chỉ nghĩ đến công việc với chơi bời, lúc mẹ thúc giục cô tìm bạn trai cũng chỉ trả lời cho có lệ, bây giờ ngược lại thấy cảm khái biết bao.

“Thôi vậy, dù sao thì, sau này không gặp nữa là được rồi.”

Khi cô hoàn thành công việc ở đây, cô dự định sẽ từ chức, về tiền vi phạm hợp đồng, cô cắn răng cũng có thể trả nổi, cùng lắm thì vét sạch túi tiền thôi.

Ngay lúc Quý Nhan đã lên kế hoạch xong xuôi cho mọi việc thì bất ngờ nhận được tin nhắn của Tần Nguyệt: “Nhan Nhan, tuần sau sinh nhật mình, cậu phải tới đấy nhé.”

Một câu nói đơn giản thôi mà như sét đánh ngang tai.

Sao cô lại quên mất, sắp đến sinh nhật của Tần Nguyệt rồi!

Lần này cũng không thể lại vì một người đàn ông mà náo loạn với bạn bè được, đúng không?

Thế thì cô càng lỗ vốn hơn rồi.

Khi Quý Nhan tán gẫu với Tần Nguyệt, cô liền nói bóng nói gió hỏi dò về việc bố trí cho sinh nhật của cô ấy, chủ yếu vẫn là muốn biết rằng, hôm đó Tần Tứ có đến hay không?

Đến lúc nào?

Cô kéo dài thời gian cũng được!

Tần Nguyệt trả lời: “Anh cả bận lắm nên đã gửi quà trước cho mình rồi, anh ấy bảo rằng bữa sinh nhật hôm đó phải đi công tác, còn xin lỗi mình nữa á.”

Nghe thấy lời này, Quý Nhan liền cảm thấy con đường trước mặt trở nên rộng rãi và thông thoáng.

“Ầy dà, thế thì đáng tiếc thật nhỉ.” Nhịp điệu của cái âm cuối này sung sướng và nhẹ nhõm biết bao.

Sinh nhật Tần Nguyệt đến đúng hạn, ban ngày ở nhà ăn mừng với phụ huynh, buổi tối thì mời đám bạn thân ở thành phố Vân Hải tụ họp lại tổ chức tiệc sinh nhật.

Quý Nhan tặng một bộ mỹ phẩm, đúng là thương hiệu mà Tần Nguyệt muốn, món quà ấy đã khắc sâu trong trái tim cô ấy.

Bữa tiệc sinh nhật vui vẻ bắt đầu, Quý Nhan ngồi bên cạnh Tần Nguyệt.

Lần này cô tuyệt đối không dám chơi ngông nữa, đến cả rượu cũng không dám uống.

Lúc người khác mời rượu, cô cũng xua tay lia lịa, nói rằng sức khoẻ cô dạo này không thích hợp để uống rượu.

Chủ bữa tiệc ngồi bên cạnh cũng nói thay cô nên những người khác cũng đành phải từ bỏ.

Sau khi chơi một vài trò chơi, có người đề nghị chơi ‘Truth or Dare’.

Uống rượu cô đã không tham gia, trò chơi nho nhỏ cũng không thể làm mọi người mất hứng được, đúng không?

Vì vậy Quý Nhan cũng tham gia vào.

Hai, ba ván đầu đều là người khác trúng chiêu, dù có người chọn Truth thì cũng sẽ bị chê là nhát gan, những người sau đó đã rút ra bài học nên đều chọn ‘Dare’, kết quả mất là mất mặt.

Thời thế thay đổi, Quý Nhan cuối cùng cũng thua.

Ánh mắt mọi người dừng trên người cô, Quý Nhan dường như đã nhìn thấy được bản thân mình sau khi chọn ‘Dare’ rồi, cô sẽ bị giày vò rất thê thảm, vì thế nên…

“Mình chọn ‘Truth’!”

“Xì.”

“Lần này để mình hỏi cho!”

Tần Nguyệt nháy máy với cô.

Hôm nay là sinh nhật Tần Nguyệt, mọi người đều nể mặt cô nên cứ tuỳ cô hỏi.

Quý Nhan lập tức yên lòng, cô thầm nghĩ có chị em bảo vệ là ổn rồi!

Nhưng bên cạnh vẫn có người nhao nhao muốn cô ấy nêu ra câu hỏi ‘xxx’, Quý Nhan chắp hai tay: “Xin cứu lấy tại hạ.”

Quang minh chính đại đi cửa sau cũng không hề gì.

Tần Nguyệt một tay chống cằm, suy nghĩ một chút rồi nói: “Nêu tên người khác phái mà cậu thích, nếu không có thì nói ra tên của một người khác giới gần đây cậu tiếp xúc tương đối nhiều, có quan hệ khá thân thiết.”

Cô ấy cười bổ sung: “Đương nhiên, mọi người đều biết người khác phái mà mình hỏi là loại nào nên đừng có mà kể tên trưởng bối với hậu bối gì đó để lừa gạt cho qua đấy nha.”

Quý Nhan: “ …”

Nụ cười vừa rồi của Tần Nguyệt, khiến cô như nhìn thấy tên cáo già Tần Tứ kia, quả không hổ là anh em ruột.

Những người khác kháng nghị: “Câu hỏi này chẳng có chút khó khăn nào cả, Tần Nguyệt này, cậu hạ thấp yêu cầu rõ ràng quá rồi đấy.”

Tần Nguyệt hất tóc, lúc cười rộ lên trông vô cùng xinh đẹp: “Nhan Nhan là bạn thân nhiều năm với mình, mình chăm sóc cậu ấy cũng là chuyện nên làm mà.”

Che chở một cách trắng trợn, nhưng lại không tìm ra được lỗi sai.

Quý Nhan vui vẻ: “Mình không có người trong lòng, nếu phải nói ra một cái tên, thì chắc là… Tiếu Trạch!”

“Tiếu Trạch là ai?”

“Đồng nghiệp của bộ phận chúng mình.”

Ngày nào cũng đồng nghiệp,

Đồng nghiệp ngày nào cũng phải gặp mặt, vả lại gần đây cô thường xuyên giao lưu với Tiếu Trạch vì chuyện bản vẽ thiết kế, cũng coi như tiếp xúc nhiều với người khác giới, đây là sự thật mà!

Những người khác đều cảm thấy câu hỏi này rất nhàm chán bởi vì Quý Nhan có thể chọn bừa một cái tên, dù sao bọn họ cũng sẽ không đi kiểm chứng làm gì.

Chỉ có Tần Nguyệt là không cảm thấy câu hỏi này nhàm chán, cô ấy cảm thấy đáp án này…

Khá là thú vị.

Mọi người giục mở đầu trận mới, nghiêm lệnh không được hạ thấp yêu cầu.

Đúng lúc này, lại có thêm một người mới bước vào phòng riêng.

Tần Tứ vừa xuất hiện, tất cả mọi người đều yên lặng hẳn, ai quan hệ tốt thì gọi một tiếng ‘anh Tần’, ai quan hệ thường thường thì gọi một tiếng ‘tổng giám đốc Tần’, nói chung người trong giới thượng lưu của thành phố Vân Hải, ai thấy Tần Tứ cũng phải nể mặt vài phần.

“Anh hai, ngồi bên này nè.”

Tần Nguyệt vẫy vẫy tay với anh.

Người đàn ông nghênh ngang đi đến, cô có một loại ảo giác rằng anh đang tiến về phía cô.

Quý Nhan thản nhiên quan sát, nhưng Tần Nguyệt bất ngờ đứng lên kéo tay Tần Tứ, thuận thế xếp anh ngồi ngay cạnh Quý Nhan.

Quý Nhan siết chặt ngón tay và trao đổi ánh mắt với Tần Nguyệt.

【Chẳng phải cậu bảo anh cậu đi công tác không tới hay sao?】

【Mình cũng có biết đâu, mình vô tội.】

【Mình…】

Ở trước mặt nhiều người như vậy, cô cũng không thể nói gì được.

Tần Tứ vừa ngồi xuống thì người bên cạnh liền rót rượu cho anh.

“Anh à, hôm nay là sinh nhật em, rất hân hạnh được ngài uống vài ly.”

Tần Tứ vô cùng cưng chiều em gái, anh không từ chối rượu người khác đưa tới, uống hết chén này đến chén khác.

“Tửu lượng của anh Tần tốt thật đấy!”

Lại qua một vòng rượu.

Quý Nhan nhớ đến lần trước, cảm thấy uống rượu chẳng phải chuyện tốt đẹp gì, lúc này thấy Tần Tứ uống nhiều rượu như vậy trong lòng cô có hơi kinh hãi.

Sau khi cô giao kèo với Tần Tứ xong, người đó thực sự giữ bí mật như những gì cô nói, cũng không kéo dài thêm bất kỳ rắc rối nào khác.

Nghĩ như vậy, Quý Nhan động lòng trắc ẩn, lặng lẽ vươn tay vòng ra sau lưng anh, khẽ chọt chọt mấy cái.

Tần Tứ thoáng nghiêng đầu sang, trong tay vẫn còn cầm ly rượu bằng thuỷ tinh.

Bắt gặp ánh mắt thâm thúy đó, Quý Nhan nhỏ giọng nói: “Chỉ, muốn nhắc nhở anh một chút, anh đã uống nhiều lắm rồi đó.”

Đèn trên mái nhà thoáng vụt qua, để lộ những màu sắc đẹp đẽ, người đàn ông cười như không cười chơi đùa với ly rượu rỗng. Sau khi nghe lời khuyên nhủ của cô lập tức đặt ly rượu sang một bên: “Được, thế thì không uống nữa.”

Không biết tại sao, khi nghe thấy lời nói tựa như cưng chiều này, Quý Nhan cảm thấy hai má mình có hơi nóng lên.

Đến khi tiệc sinh nhật kết thúc, hầu hết mọi người đều có mùi rượu trên người, họ nhao nhao gọi cho tài xế nhà mình hoặc là bạn bè đến đón.

Tần Nguyệt lôi kéo Quý Nhan nói: “Nhan Nhan, bây giờ cậu là người tỉnh táo nhất, có thể giúp mình đưa những người này về trước không?”

Quý Nhan gật đầu: “Có thể.”

Cũng không cần phải tiễn thẳng về nhà, chỉ cần nhìn những người đó rời đi.

Lúc ra ngoài mới biết là ngoài trời đang mưa.

Lúc này chỉ còn lại cô và hai anh em nhà họ Tần.

Người nhà họ Tần cũng tới nhưng lại chỉ có một người.

Tần Nguyệt vỗ đầu: “Ầy, mình quên không nói với họ anh trai mình cũng ở đây.”

Quý Nhan: “Các cậu có thể về chung với nhau mà.”

Tần Nguyệt lắc đầu: “Nhưng đây là tài xế bên nhà bà nội mình á, anh trai mình phải về chỗ ở của anh ấy, hai nơi ở hướng ngược nhau.”

“Nhan Nhan, cậu có thể đưa anh ấy về nhà giúp mình được không? Anh ấy bây giờ đã uống rượu rồi, không tiện cho lắm.”

Quý Nhan: “Hay là mình đưa cậu về, sau đó bảo tài xế đưa anh ấy về?”

“Thế cũng không được, bây giờ đã muộn rồi, mình về nhà bà nội mà tài xế cũng phải về nghỉ ngơi chứ.”

Nghe qua cũng có lý.

“Làm ơn đi mà Nhan Nhan, mai mốt mình mời cậu một bữa nhé, được không?”

Quý Nhan thấy cô ấy vò đầu, nhớ đến ban nãy lúc tiễn bạn bè đi có hơi choáng váng, quả thật bây giờ chỉ có cô là tỉnh táo nhất, không dính một giọt rượu.

Mà Tần Tứ đang đứng ở phía sau lại chẳng nói câu nào, cũng không tỏ thái độ gì.

Nhìn thái độ khẩn cầu của Tần Nguyệt, Quý Nhan thở dài: “Được rồi, mình trông chừng giúp cậu, cậu về trước đi.”

Nhận được câu trả lời thoả đáng, Tần Nguyệt không nói hai lời trực tiếp đóng cửa xe lại, để tài xế lái xe rời đi.

Quý Nhan quay đầu lại đã thấy Tần Tứ đứng ngay sau lưng cô.

“Anh có thể tự về không?”

Anh không đáp mà hỏi lại: “Tôi có thể lái xe khi say rượu* không?”

*Lái xe khi say rượu (酒驾 – Drunk driving) còn gọi là ma men lái xe có nghĩa là hành vi kiểm soát và lái xe cơ giới dưới ảnh hưởng của rượu và đồ uống có cồn. Việc này bị phát hiện là hành vi vi phạm giao thông ở nhiều quốc gia.

“Anh lái xe đến đây sao?”

“Ừ.”

Quý Nhan thử hỏi: “Hay là tôi tìm tài xế giúp anh nhé?”

Đôi mắt người đàn ông trở nên sắc bén: “Quý Nhan, em đang tránh tôi.”

“Có đâu!”

Cô giống như bị người ta giẫm phải cái đuôi nhỏ, lập tức nhảy dựng lên.

Người đàn ông bình tĩnh nhìn chăm chú vào cô, bờ môi mỏng tựa như được phủ một tầng sương: “Em lợi dụng tôi.”

Quý Nhan vội vàng chặn miệng anh lại: “Sao anh còn nói nữa!”

Mắc gì lại nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt nhìn người chồng phụ bạc như vậy chứ! Cô cảm thấy vô cùng kinh hãi.

Cô thật sự thua cái tên cáo già này rồi, vội vàng đẩy người đi về phía trước: “Đi đi đi, lên xe đi, tôi đưa anh về nhà.”

Tần Tứ hào phóng giao chìa khoá xe cho cô.

Ngồi chiếc xe này cũng là trước lạ sau quen, lần này còn chưa đến lần thứ năm mà cô đã ngồi lên ghế lái luôn rồi.

Quý Nhan đang điều chỉnh vị trí và làm quen với chức năng.

Cô chợt quay đầu, chỉ thấy người đàn ông đang dùng một tay đỡ đầu mình, chăm chú nhìn cô không chớp mắt.

Cô thực sự không thể chịu được cái nhìn này, nó khiến lòng cô không thể nào yên ổn nổi.

Cô gái đặt lòng bàn tay lên mặt anh, ép buộc anh quay mặt đi: “Anh xoay đầu sang chỗ khác đi.”

“Được.”

Anh nói: “Nhưng em phải trả lời một câu hỏi của tôi trước đã.”

“Cái gì?”

“Tiếu Trạch là ai?”

“Đồng nghiệp chung bộ phận.”

Cô thuận miệng đáp.

“Em thích anh ta à?”

“Đương nhiên là không!”

“Thế em thích ai?”

Câu hỏi liên tiếp được đưa ra, biểu cảm của Quý Nhan không được tự nhiên: “Anh hỏi nhiều như vậy làm gì!”

“Ờ.”

Anh lại xoay khuôn mặt tuấn tú, đẹp trai kia sang, mượn ánh đèn sáng trưng trong xe, anh thu hết biểu cảm bồn chồn thấp thỏm của cô vào mắt.

Tần Tứ nghiêng người về phía trước, tiến lại gần cô.

Hơi thở ấm áp phả lên mặt cô, một nụ cười khẽ nở ra từ đôi môi mỏng của người đàn ông: “Tôi muốn biết… tại sao em không chịu trách nhiệm.”

- -----oOo-----