Dịch: Hoangtruc
***
Hắn ngồi ở chỗ kia đọc sách.
Toàn bộ thư lâu đều yên tĩnh một cách kỳ lạ, hắn nhanh chóng nhìn qua, rồi đọc kỹ một lần nữa, ghi tạc nội dụng quyển sách trong lòng.
Hắn nhắm mắt lại tỉ mỉ nghĩ ngợi.
Càn Dương Luyện Ma đăng này từ cách chọn tài liệu luyện chế đến ngọn lửa sử dụng đều lộ ra đầy ý bá đạo. Chữ Luyện trong đó có thể thấy được ý vị cường thế rồi. Ngọn đèn này phải được luyện chế từ tinh kim. Mà tinh kim lại là một loại kim khí sắc bén hàng đầu.
Trong sách có nói bên trong ngọn đèn tinh kim còn được đánh vào phù lục tương ứng có thể kích phát khí tức bén nhọn của ngọn đèn, khu sử ngọn lửa cũng càng thêm sắc bén.
Trên sách nói: "Ngọn đèn như mũi nhọn, đâm rách hết thảy hắc ám!"
Sau đó thu thập thụ tâm của Xích Thiết thụ mọc bên cạnh ngọn núi lửa, ngâm tẩm vào trong máu tươi của ngàn con gà trống lớn. Lại lấy cự kình nấu luyện thành dầu thắp.
Mà ngọn lửa đèn thì là dùng Càn Dương linh hỏa.
Về phần chú văn phù lục cũng được miêu tả bên trong rõ ràng, chi tiết để cho người sau biết luyện chế thế nào.
Mấu chốt nhất trong đó là hỏa chủng cùng bộ chú văn phù lục nguyên vẹn kia.
Hắn xem xong, thả trở về chỗ cũ rồi lại xem thêm mấy loại pháp môn luyện chế đèn khác nữa.
Ất Mộc thanh đăng.
Dùng linh mộc luyện chế thành thân đèn.
Phạn đăng, một loại đèn không hiểu thấu được làm Triệu Phụ Vân nghĩ tới Phật, nhưng hắn ở thế giới này lâu như vậy mà vẫn chưa từng nghe nói qua có hòa thượng hay Phật Tổ gì.
Trường Minh đăng, Mã Tiền đăng, Kê Cốt đăng, Tẩu Âm đăng, Minh đăng...
Đủ thứ loại đèn, hắn đều xem qua một lượt, rồi ngồi ở chỗ đó suy nghĩ một lát, trong lòng đột nhiên có ý tưởng.
Hắn đang nghĩ đến những bảo tài của mình.
Cuối cùng hắn nghĩ đến Kiếp Hỏa đăng trong tay mình, không khỏi lấy chén Kiếp Hỏa đăng ra. Hắn cảm thấy cây đèn này cực kỳ đặc biệt, như được tạo thành bằng một loại gốm sứ màu xanh sẫm, lại như được làm từ đồ sắt nào đó.
Hắn đoán rằng có thể có cả hai tính Thổ Kim. Nhưng vì hai thuộc tính này cứng cỏi mà trì độn đan xen vào nhau tạo thành vật cứng rắn này, hắn lại không rõ đến tột cùng là gì, nhưng hắn biết rõ phù lục hình thành pháp lực của mình không thể đánh vào trong đó được.
Hắn biết không phải là mình không làm được, mà là mình không biết làm.
Hắn quyết định đi tìm người có thể biết, hỏi xem thử. Người duy nhất hắn biết chính là Hoàng Anh, mà vừa hay nàng cũng đang ở đây tiếp khách, đồng thời vừa đọc sách. Nàng cúi sâu đầu xuống đọc, đầu như muốn chôn cả vào trong quyển sách. Nếu không phải vì mọi người đều là tu sĩ, hắn đã cảm thấy đối phương hẳn là bị cận thị.
"Hỏa Linh sư tỷ, trùng hợp quá, tỷ còn ở đây sao?" Triệu Phụ Vân hỏi.
"Ta vẫn luôn ở nơi đây. Làm việc trên núi thu công đức. Triệu sư đệ, ngươi một mực ở Hạ Viện, vừa tới Thượng Viện không lâu có lẽ không xem trọng công đức bao nhiêu. Công đức không chỉ đổi được đan dược, ở Hạ Viện có thể thoải mái đọc sách vở công pháp, ở Thượng Viện này tuy có thể vào Tàng Pháp lâu thoải mái đọc sách nhưng nếu tiến cao hơn một bước thì phải nộp công đức mới được đọc những công pháp cấp cao kia đấy." Hoàng Anh nói ra.
Hắn biết công đức trong núi có rất nhiều tác dụng, chỉ là trước kia hắn không có nhu cầu dùng công đức. Đến giờ nghe thấy nàng nhắc nhở hắn mới nghĩ tới quyển công pháp Thuần Dương bảo điển mà Tuân Lan Nhân cho mình rõ ràng cũng thuộc đẳng cấp cao đấy.
Lúc ấy hắn chỉ cảm thấy Tuân sư có thể lấy ra quyển công pháp cao như vậy là bình thường, nhưng hiện nghĩ lại hắn cảm thấy công pháp này hẳn cũng là Tuân sư thông qua công đức đổi lấy từ bên trong sơn môn.
Chẳng qua hắn nghĩ, nếu đã dùng công đức đổi lấy, hẳn bản thân cũng bị cảnh cáo không thể tự ý truyền thụ ra ngoài.
Hắn cảm thấy không rõ, đành để sau này hỏi lại Tuân sư vậy.
Mà Hoàng Anh thì khuyên bảo hắn trong lúc tu hành, cũng không quên làm nhiệm vụ sơn môn. Ví dụ như nàng, ngồi ở nơi này không cần làm gì cũng có công đức lại không làm trễ nải chuyện tu hành.