Dịch: Hoangtruc
bachngocsach.com.vn
***
Xà ca không phải họ Xà, nguyên danh tên là Lê Dũng. Nhưng y được lão tổ tông trong tộc tán thành nên được ban cho họ Xà, vậy nên bạn bè cùng trang lứa đều gọi y là Xà ca.
Phủ Nam Lăng có nhiều người dưỡng âm nuôi cổ độc, dù lấy cường giả vi tôn nhưng cũng có quy củ riêng. Cứ vài năm lại tổ chức một buổi thịnh hội đấu cổ đấu linh tuyển chọn ra vương giả trong đồng loại. Vương giả đó có thể lấy tên của cổ làm họ của mình.
Mà bà nội của Xà ca được gọi là Xà vương Cổ xà, thường được gọi bằng cái tên bà Xà ở Vụ Trạch. Mỗi một cổ vương sẽ được chỉ định một hậu bối xem như là người nhận truyền thừa của mình, là người được họ tán thành.
Cho nên bên cạnh y luôn có một đám người vây quanh, phần vì là truyền nhân được bà Xà ở Vụ Trạch, cũng một phần do bản thân y dưỡng cổ cũng rất lợi hại.
"Xà ca, ngươi nói xem hắn mua nhiều đèn như vậy về làm gì?" Một người trẻ tuổi đi chân trần hỏi.
Phủ Nam Lăng nhiều mưa nên nếu không phải đi lên núi thì những thanh niên này đều thích đi chân trần, xắn ống quần, phanh áo lộ ngực. Tóc bọn họ cũng được cắt cao thành đầu đinh, có người còn cạo trọc lóc nữa. Nói chung nhìn qua bọn họ từ trên xuống dưới đều lộ ra một vẻ dã tính.
"Xà ca, đầu đen và ngươi tâm thần tương thông, không bằng để nó đi nhìn trộm một chút xem hắn đang làm gì?" Có người nói.
Lê Dũng nhìn người kia, mắt y lớn, lại hơi lồi, nhìn kỹ con ngươi có điểm giống mắt rắn, ai bị y nhìn chằm chằm vào đều cảm thấy sợ hãi.
Lê Dũng không biết những kẻ giật dây mình thật không biết tin tức hay còn mang mục đích khác, y chỉ thầm cảm thấy may mà ngày hôm qua lúc còn ở trong miếu đã không phát sinh xung đột trực tiếp với vị giáo dụ mới tới kia.
Cho nên y chỉ đảo mắt nhìn qua mấy người này, không nói gì, đổ rượu vào chén nhỏ. Y lại đổ một hạt dược hoàn từ trong một cái bình nhỏ vào chén rượu. Một con rắn đen nhánh dài bằng chiếc đũa từ trong ống tay áo y thò ra, chui vào trong chén rượu thuốc ngâm đấy.
Vảy rắn hơi dựng lên, miệng nó phát ra tiếng phì phèo...đồng thời Lê Dũng cũng lạnh lùng đáp lời: "Ta muốn làm gì, không cần các ngươi sai bảo."
Y không cảm thấy mấy người này thành thật như ngoài miệng bọn họ thể hiện ra.
Vụ Trạch này ai mà không biết, thứ nguy hiểm nhất đều toàn ẩn nấp nơi âm u.
...
Ma Ngũ Lang mang theo tộc nhân vào núi.
Kim Tằm cổ mà Ma Ngũ Lang nuôi dưỡng không tính là chủ lưu ở phủ Nam Lăng. Bởi vì giai đoạn ban đầu rất yếu ớt, phủ Nam Lăng lại đầy độc trùng âm quỷ, khó mà có thể tự bảo vệ mình được.
Nhưng chỉ cần gắng gượng qua giai đoạn sơ kỳ yếu ớt, năng lực cổ trùng lúc hậu kỳ lại thẳng tắp nhảy vào hàng ngũ đại cổ trùng. Có thể nói nếu Kim Tằm cổ có thể thật sự phá kén mà ra, lực lượng có thể áp cổ vương.
Cho nên Ma Ngũ Lang có thể được xưng là một nhân vật nổi tiếng trong huyện Vụ Trạch. Lúc này, lão lại đang thẳng hướng vào trong núi.
Lão muốn phục hồi Kim Tằm cổ của mình, thậm chí đã gọi tộc nhân của mình đi lên núi ngay trong đêm.
Chỗ kia chỉ một mình lão biết, nằm sâu trong núi, chướng khí dày đặc. Nhất là ngay sau khi mưa xong, chướng khí theo hơi nước bốc lên càng nồng đậm.
"Ngũ thúc, nhất định phải một mình đi vào sao?" Người nói là cháu trai Ma Ngũ Lang đang tiễn chân lão. Người trung niên này tên là Ma Diệp Can. Ông ta bận tâm nhìn ngũ thúc đã bị trọng thương chỉ trong một đêm.
Những năm gần đây, ngũ thúc dựa vào cổ tằm mà giành về cho gia tộc rất nhiều chỗ tốt, từ một người danh tiếng không đáng một xu trở thành một người hết sức quan trọng trong tộc. Nhưng từ trước đến giờ, chiến đấu giữa cổ sư đều hết sức hung hiểm.
Ma Ngũ Lang buông tay lão, một cơn gió thổi thốc tới khiến ông ta cảm thấy lạnh. Ma Diệp Can lập tức nói: "Để Tiểu Nghĩ đi cùng ngài đi."
Tiểu Nghĩ mà ông ta nói tới là người thanh niên thường chiếu cố sinh hoạt hàng ngày của Ma Ngũ Lang. Hơn nữa ông ta cũng biết, ngũ thúc đa nghi, sợ mình đi vào theo.
"Được, ngươi gọi Tiểu Nghĩ tới đây." Ma Ngũ Lang nói. Lão cũng cảm giác thân thể của mình đã bị thương nặng, có vài đoạn đường không dễ đi, cần người trợ giúp.
"Tiểu Nghĩ, ngươi tới đây, đi cùng Ngũ thúc công vào trong đó. Nhất định phải coi chừng Ngũ thúc công thật kỹ, nếu ngài ấy xảy ra chuyện gì, ta chỉ hỏi tội ngươi." Ma Diệp Can nghiêm khắc nói.
"Vâng, ta nhất định chăm sóc Ngũ thúc công thật tốt!" Tiểu Nghĩ đáp lời.
"Đi thôi." Ma Ngũ Lang một tay nắm gậy trúc, lưng vác một cái hộp được gói gọn trong bao bố, đi thẳng vào khe núi dày đặc sương mù trước mặt.
Nơi đó là Độc Trùng hạp, bên trong đầy chướng khí độc vật hoành hành.
Tiểu Nghĩ nhận lấy đan dược giải chướng khí độc, đỡ lấy một tay Ma Ngũ Lang đi về phía trước.
Ma Diệp Can đứng nơi đó, rất muốn biết vị trí bí mật mà Ngũ thúc đang tìm kiếm kia, lại không dám. Cho dù ngũ thúc có bị thương nặng đi nữa nhưng chiếc hộp sau lưng lão truyền đến chấn động hung hãn khiến ông ta không dám nảy sinh ý định không nên có nào.
"Tên giáo dụ mới này, vô thanh vô tức, hóa ra lại là một con trùng ù lì yên lặng biết cắn người."
Ma Diệp Can nghĩ thầm. Ông ta quyết định phải cho người theo dõi kỹ Triệu Phụ Vân này mới được.
Ma Ngũ Lang nhờ vào một cơ duyên mà thu được bản bí tích tế dưỡng Kim Tằm cổ. Bên trong quyển sách này có một chương nói rõ phương pháp phục hồi Kim Tằm cổ bị thương, thậm chí còn có cơ hội tiến thêm một bước nữa.
Lúc trước cổ tằm của lão ở trong kén, một mực không phá kén ra ngoài. Lão từng có lúc động tâm, chẳng qua lại không muốn cố tình quấy rầy đến quá trình cổ tằm dựng dục tự nhiên, nhưng bây giờ lại đúng dịp.
...
Triệu Phụ Vân câu thông với Xích Quân một đêm để mấy ngọn đèn được lây dính chút thần uy của Xích Quân. Nhưng thế này vẫn còn chưa đủ, vì thế nguyên cả ngày hôm sau hắn lại tiếp tục bí chúc tiếp.
Sau đó hắn chia bốn mươi chín ngọn đèn thành bảy nhóm, xếp đặt theo phương vị của Bắc Đẩu Thất Tinh trận. Trong đó tượng thành Xích Quân được đặt ở ngay chính giữa thuộc vị trí Ly Hỏa phía nam, bảy nhóm kia bao quanh tượng thần.
Cũng không biết do ánh lửa phản chiếu lên pho tượng hay do tượng thần tự thân có quang huy mà ngọn lửa nơi này lại như mang thêm một vẻ thần thánh nữa.
Sáu nhóm đèn khác cũng được sắp đặt trong phòng căn cứ theo vị trí của các chòm sao. Giường ngủ của Triệu Phụ Vân tương đương với vị trí cái "muôi" trong thất tinh này.
Hắn nằm trên giường, tu hành nội quan, chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần đều thả lòng, cả người cảm giác ấm áp, tràn đầy cảm giác an toàn.
Trận pháp này nói đơn giản kì thực lại không hề đơn giản.
Tượng thần Xích Quân được hắn tế luyện nhiều năm và bản thân hắn đều dung hợp trong trận này, cho nên nhìn trận này như Bắc Đẩu Thất Tinh, kì thực lại là Bắc Đẩu Cửu Tinh. Người, tượng thần và trận đều đã hòa thành một khối.
Sắc trời đã chuyển vào đêm, tòa tiểu viện này lại mơ hồ tản ra ánh sáng mờ như xé tan đi bóng tối nơi này.
Ngày hôm sau, sau mấy ngày nắng ráo thì trời lại bắt đầu đổ mưa.
Triệu Phụ Vân ngồi trên chiếc ghế mây trong gian nhà chính, đọc một bản Linh Vật Bản Tướng kinh mang theo từ trong núi.
Một tu sĩ, tu ra pháp lực, ngưng luyện thành Huyền Quang đã như bước qua một bậc thang. Chỉ cần chăm chỉ hơn, dốc nhiều nghị lực thì đại đa số người tu hành đều có thể ngưng luyện đến Huyền Quang. Dù sao ngưng luyện Huyền Quang chỉ cần nghị lực và chăm chỉ là được, nhưng pháp thuật pháp thuật lại còn cần có thêm ngộ tính nữa.
Chỉ cần có một điểm minh ngộ pháp thuật, quá trình tu hành như thể đốt đèn, chỉ cần đánh đá lửa, có tia lửa là có thể đốt lửa cháy lên. Nhưng có những người tâm tính như củi ướt, dù thế nào cũng không thể minh ngộ được.
Mà đúc đạo cơ, không chỉ cần ngộ tính mà còn cần cơ duyên.
Trúc Cơ cần trong ngoài đều tương hợp nhau.
Dùng pháp lực Huyền Quang của bản thân hợp với chân sát, kết thành phù lục, hạ xuống khí hải phủ tạng, như gieo một hạt giống xuống. Từ đó dùng pháp lực đột phá gông cùm xiềng xích, tạo ra biến hóa về chất.
Mà chân sát trên thế gian này không nằm ngoài âm dương, không rời khỏi ngũ hành, cho nên phần lớn đều bắt đầu từ ngũ hành.
Chân sát ngũ hành có Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, chỉ cần đưa một thứ vào trong khí hải là đã tính Trúc Cơ.
Phong, lôi, nguyên từ, hàn băng, thuần dương, huyền âm, độc chướng... các loại cũng được tính là có thể tương hợp được. Thậm chí có người còn cho rằng quỷ thần được gọi là Sát chủng cũng có thể được.
Cho nên có người phân chia Cổ thuộc chi quỷ thần, đều là linh chủng. Nhưng mà Triệu Phụ Vân cùng các đạo sư trên núi cảm thấy Cổ chẳng qua chỉ được coi là Quái chủng mà thôi.
Trong một cảnh giới, không có chuyện pháp lực có thể tăng trưởng đến vô hạn, chỉ có thể tinh thuần hơn mà thôi. Đương nhiên trong một cảnh giới cũng có chia trung thượng hạ, nhưng chắc chắn không có cảnh giới nào mà cách nhau một trời một vực được. Có điều từ Huyền Quang đến Trúc Cơ lại tính là biến hóa hẳn về chất.
Tuy hắn phụng mệnh sư môn xuống núi tới đây làm giáo dụ nhưng cũng quyết không để tu hành của bản thân bị trễ nải.
Muốn Trúc Cơ, lại không thể rời khỏi nơi đây để tìm kiếm chân sát thì chỉ có thể tự mình ngưng luyện ra mà thôi.
Người tu hành trong núi Thiên Đô rất nhiều, tuy có địa phương ngưng kết chân sát tự nhiên nhưng giá cả đắt đỏ, không có gia tộc ủng hộ thì không thể nào mua nổi, cho nên chỉ có thể tự mình tạo ra.
Ngọn đèn phía sau hắn đã không phải là phàm diễm bình thường, mà đã có một tia chân sát ban sơ rồi.
Hắn ngồi đó, ngửi đầy mùi dầu đốt sáng, thầm nghĩ nếu có thể bỏ thêm tinh dầu đàn hương vào hẳn còn có thể an thần được. Nhưng hắn chưa quen với cuộc sống nơi đây, người bình thường lại không bán thứ này nên không thể mua được.