Nhất Khí Triều Dương - Thân Vẫn Chỉ Tiêm

Chương 58




Dịch: Hoangtruc

Nguồn: Bachngocsach

***

Chạng vạng tối, gió thổi lá cây lay động, vang lên tiếng sàn sạt, thổi vào người, cảm thấy hơi lành lạnh.

Tựa như tâm tình của hắn lúc này.

Mễ Phù, Dương Liễu Thanh, Văn Bách, Văn Tầm.

Là ai bỏ thứ này vào đây?

Hiện tại hắn thật không hiểu rõ lắm, nhưng hắn biết nhất định là một trong số đó.

Hắn tự cho là mình đối xử với bọn họ không có gì không tốt, vậy thì tại sao?

Ý niệm trong đầu chợt chuyển, rồi chợt minh bạch. Lần này tiến vào trong động phủ, nhất định trong những thứ đạt được có thứ được bọn họ coi trọng.

"Là hai hạt châu kia?" Triệu Phụ Vân nghĩ thầm.

Sau đó, thân thế bối cảnh của bốn người kia lần lượt xuất hiện trong lòng hắn.

Ông nội Mễ Phù là tán tu, ở trong phường thị, mở một gian hàng.

Tổ tiên Dương Liễu Thanh là xa đao khách (người bán thiếu dao), hiện đang ở nhà cất rượu.

Văn Bách, Văn Tầm xuất thân từ tiểu gia tộc, tới nay vẫn chưa từng xuất hiện một vị tu sĩ Trúc Cơ nào. Trong nhà phụ thuộc vào đại thế gia, khai thác linh điền, mỗi năm giao lại thuế lương thực.

Hắn cảm nhận ba điểm nguy hiểm, một điểm sau ở phía sau của mình, một điểm ngăn đón phía trước, còn một điểm thì ở cách đây khá xa. Hắn có thể chắc chắn mình thay đổi lộ tuyến làm ba người đối phương không cách nào thuận lợi vây kín mình được.

Hắn mang cái bình này vào trong một sơn động, đào hố vùi sâu vào trong đất.

Sau đó hắn phát hiện một phần cảm giác nguy hiểm trong lòng mình nhanh chóng giảm đi. Trong lòng của hắn khẽ động, phát hiện tựa hồ mình đã hiểu hơn về phù lục Kiếp pháp một chút rồi.

Hắn cảm thấy có chút vui vẻ, nhưng vẫn không hòa tan đi phần sầu não trong lòng.

Hắn biết rõ, nhất định là một hoặc cũng có thể là hai người trong bốn người kia.

Mục đích thì chắc chắn là vì thứ gì trên người mình.

Chẳng qua chỉ là gặp bảo nên nảy lòng tham mà thôi.

...

Mễ Phù cầm một cái hộp cầm trong tay. Trong núi Thiên Đô không có ai biết ông nội y là đạo phỉ đã rửa tay gác kiếm.

Ông nội y vào một phường thị, nhưng mở cửa hàng trong phường thị, làm chút ít mua bán, tuy rằng cuộc sống an ổn không ít nhưng không thể nào có được cái kích thích canh ba làm đạo phỉ canh năm phú quý như trước kia được. Hơn nữa hài tử trong nhà cũng lớn, cũng cần tu hành, cần có các loại tài nguyên mà không cách nào có thể gom đủ được, ông ta lại không nhịn được mà tìm lại các huynh đệ đạo phỉ trước kia, đi kiếm thêm vài chuyến hàng. Bởi bọn họ có tin tức nội bộ nên xác xuất thành công gia tăng hơn nhiều.

Mễ Phù lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, tuy rằng trong nhà đã nhắc nhở y cứ an tâm tu hành, nhưng sau khi nhận ra hai hạt châu kia, trong lòng y nảy lên một xúc động khó mà ức chế nổi. Sau khi trở về, y mới nói chuyện này cho cha mình. Nhưng mà cha y lại không muốn y hành động thiếu suy nghĩ, hơn nữa còn ngăn cản y không được cướp bóc sư huynh của mình.

Thế nhưng y cực kỳ mong muốn có, tham lam trong lòng khó nhịn được, rốt cuộc đã gạt cha mình, tự liên hệ với hai vị huynh đệ của cha, đều là tu sĩ Trúc Cơ.

Tuy rằng hai tu sĩ Trúc Cơ chỉ là tán tu nhưng đã Trúc Cơ được nhiều năm, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, ra tay tàn nhẫn.

Mễ Phù biết năm ngoái lúc rời đi, Triệu Phụ Vân đã sắp Trúc Cơ cho nên mời một lúc hai vị Trúc Cơ đến chắc chắn sẽ không xảy ra sơ sót nào.

Hai người kia nghe nói trên người đệ tử núi Thiên Đô này có rất nhiều bảo tài lấy được từ trong động thiên, cũng động tâm, lại cảm thấy có phần nắm chắc nên mới đáp ứng. Về phần đến lúc đó có ai trong hai vị Trúc Cơ lại lâm thời nảy lòng tham hay không thì chỉ có chính đối phương mới biết.

Chẳng qua hai vị Trúc Cơ này cũng không đến đây đơn độc một mình, mà mỗi người còn dẫn theo một đệ tử nữa.

Lúc này trong tay Mễ Phù đang cầm một con trùng. Con trùng này có bộ dạng ngu ngơ, lại mọc hoa văn như thể từng con mắt, chính là một con mẫu trùng nhiều mắt. Có thể thông qua mẫu trùng cảm ứng đến phương vị cũng trùng con. Mà một con trùng này ở trạng thái bình thường chỉ có thể sống chừng một năm mà thôi.


Đi cùng y còn có một Trúc Cơ tên là Tam Hổ Tử, còn gọi là Hổ Gia, mà Mễ Phù thường gọi gã là Hổ thúc. Đây không phải là tên, mà là hỗn danh mà thôi.

Sở dĩ gã có cái hỗn danh này là vì người này như hổ đói sau núi, sát khí cực nặng, lại cực thiện ngự hổ. Gã không dùng chân sát Trúc Cơ mà dùng linh hổ Trúc Cơ.

Trong thiên hạ có rất nhiều môn phái kỳ kỳ quái quái, có thể bồi dưỡng linh hổ đạt tới người cùng hổ hợp nhất, cũng có thể Trúc Cơ. Đương nhiên nếu cho rằng linh hổ là một loại Sát nào đó thì cũng có thể lý giải được điều này.

"Tiểu Phù, ngươi cảm ứng lại lần nữa xem tên sư huynh kia của ngươi đã ở đâu rồi?" Hổ Gia nói.

Mễ Phù đưa tay nâng con mẫu trùng kia, đứng bất động một chỗ, nhắm mắt lại rồi sau đó nói: "Giống như hắn không hề di chuyển nữa."

"A, hẳn là đang nghỉ ngơi." Hổ Gia nói.

"Đúng, cũng có thể đang tu hành. Vị sư huynh này của ta tu hành cực kỳ khắc khổ." Mễ Phù đáp.

"Ừ, chẳng qua hắn đột ngột thay đổi lộ tuyến đi, chúng ta cũng không thể không đề phòng một chút. Con đường này phải vòng qua núi Tuyết Long. Đệ tử núi Tuyết Long tuy không thích xen vào việc của người khác nhưng nếu bị bọn chúng gặp được, cũng khó tránh khỏi chuyện phức tạp, đến lúc đó phải chú ý nhiều một chút, không nên để người thấy được." Hổ Gia nói.

"Vâng, không thể để người khác nhìn thấy." Mễ Phù còn thầm nghĩ hắn còn muốn tiến vào được Thượng Viện, đương nhiên không thể để cho người ta biết chuyện mình giết sư huynh đồng môn được.

"Hắn ở ngoài sáng, chúng ta ở trong tối, giết chết không khó. Cho dù hắn đã Trúc Cơ thì Hổ thúc ngươi vẫn có thể giết chết hắn được. Chuyến này cho dù Tứ Lang không đến cũng không sao." Hổ Gia vừa nói chuyện, tay vừa vuốt đầu con mãnh hổ sặc sỡ bên cạnh người.

"Chất nhi cũng chỉ là đảm bảo một chút thôi. Vị sư huynh kia của ta tuy trong tay không có pháp khí gì nhưng tu hành khắc khổ, pháp thuật tinh thuần, một đạo hỏa phù của hắn, dưới Trúc Cơ có rất ít người chống chịu nổi." Mễ Phù nói.

Trong lòng của y thầm nghĩ, nếu Triệu Phụ Vân mà Trúc Cơ rồi thì chắc chắn hắn còn mạnh mẽ hơn tu sĩ Trúc Cơ bình thường nhiều. Y biết rõ những người nổi bật trong Hạ Viện núi Thiên Đô sau khi Trúc Cơ đều mạnh mẽ hơn Trúc Cơ bình thường, cho nên y mới gọi cả hai Trúc Cơ đến để đảm bảo vạn toàn.

Bọn hắn một đường đi tới, là thuận đường, là chặn đón Triệu Phụ Vân mà đi. Nhưng mà trong nhận thức của Mễ Phù, Triệu Phụ Vân không có hành động gì cho nên dọc đường đi cũng tương đối thả lỏng.

Chỉ là y không biết, Triệu Phụ Vân chẳng những không di chuyển mà còn đi ngược lại đón đầu y.

Triệu Phụ Vân nhìn sắc trời đã dần tối xuống, trong lòng khẽ động, thò tay vào ngực lấy ra mấy tờ hình nhân giấy vung ném lên không trung, huyễn hóa thành mấy người. Sau đó hắn sai khiến chúng nó tiến đến ven đường trong rừng, ngồi vây quanh một đống lửa, làm ra vẻ nhóm lửa qua đêm.

Phần cảm ứng đối với địch nhân kia khiến hẳn cảm giác được, có lẽ địch nhân đã không ở xa.

Mà chính hắn thì đang ẩn nấp bên kia đường.

Dưới chân Mễ Phù đạp lấy Giáp Mã phù, mà Hổ Gia thì đang ngồi trên linh hổ của gã. Đột nhiên linh hổ phát ra một tiếng gầm nhẹ. Ngay sau đó bọn hắn liền nhìn thấy trong sương mù đêm, thấy có một đống lửa mông lung bên đường.

Trong ngọn lửa kia có thể mơ hồ chứng kiến mấy người vây quanh đống lửa, ngồi không nhúc nhích.

Trong sương mù đêm, vô cùng quỷ dị.

Bởi vì bọn họ ở cách xa, lại nói bản thân Huyễn Hóa thuật của Triệu Phụ Vân vốn tinh xảo, lại còn Trúc Cơ rồi nên càng thêm sinh động, cho nên trong khoảng thời gian ngắn bọn họ cũng không nhìn ra đó là người giấy.