Nhất Khí Triều Dương - Thân Vẫn Chỉ Tiêm

Chương 53-55




53: Đẳng quái


dịch: anhdunghcdc

***

Triệu Phụ Vân không biết Mã viện chủ rời đi lúc nào, hắn chỉ cúi đầu xuống, lúc ngẩng lên đã không thấy đối phương đâu. Hắn trở lại trong miếu nhìn Kiếp Hoả Đăng đã trống rỗng, trực tiếp lấy một cây đèn xuống, co ngón tay bắn ra pháp quang màu đỏ rơi vào bên trong hoả diễm. Hoả diễm lay động rồi một lần nữa bốc cháy.

Lần này hoả diễm nhìn hoàn toàn khác trước, ánh sáng phát ra có cảm giác thần bí, nhìn kỹ ngọn lửa còn giống như có một đạo phù văn phức tạp xoắn lại mà thành. Ngay sau đó một đám sương mù rơi vào bên trên ngọn lửa khiến cho ngọn lửa bập bùng mờ ảo, khó nhìn rõ được.

Triệu Phụ Vân ném cấy đèn đi, chiếc đèn rơi vào bàn tay tượng thần. Chiếc đèn này được hắn đánh vào hai lá bùa nên đã trở thành một pháp khí không tệ. Sau khi thu thập đồ vật, hắn tiến lại gần Chu Bồ Nghĩa, bảo đối phương biết mình muốn về núi. Việc này khiến Chu Bồ Nghĩa không khỏi hâm mộ. Mặc dù đối phương vẫn bám trụ tại đây nhưng trong lòng cũng muốn trở về, ở đây một chút cảm giác an toàn cũng không có.

“Giáo dụ, ngươi muốn trở vềm, bản quan biết làm thế nào? Ta có thể làm gì?”

Câu thứ hai, hắn đã không dùng đến từ bản quan nữa. Ngẫm nghĩ một chút, hắn thấy bản thân liên đới không ít, đứng ngồi không yên trong nha môn. Hắn hy vọng Triệu Phụ Vân ở lại nhưng Triệu Phụ Vân đã Trúc Cơ, sao có thể ở lại đây được. Con đường tu hành chỉ có tiến lên phía trước, sao có thể vì người khác mà dừng bước, nhiều nhất cũng là quay lại nhìn một chút mà thôi.

“Đại nhân đang lo lắng điều gì?” Triệu Phụ Vân ngồi đó nhấp một ly trà.

“Yêu quái nổi tiếng ghi thù, con rết kia trốn thoát, giáo dụ ở đây nó còn không dám tới, nếu giáo dụ rời đi, nó nhất định sẽ trở lại, đến lúc đó ai có thể chế ngự nó được, mạng ta đành phó mặc cho trời vậy.” Chu Bồ Nghĩa đáp.

Triệu Phụ Vân ngẫm nghĩ, cũng không có cách nào. Hắn nhất định phải rời đi, nếu không vì giao tình đã có từ trước thì hắn đã rời đi ngay rồi. Hắn không thể vì Chu Bồ Nghĩa mà đi tìm con rết quái kia, trừ nó đi. Đó là việc không thể nào. Chưa nói tới chuyện có tìm được hay không, dù có tìm được cũng không có khả năng vì đối phương mà sống chết với con quái đó.

“Ta trở về sẽ báo cáo lên trên, đến lúc đó sẽ có giáo dụ mới tới đây.” Triệu Phụ Vân nghĩ người được phái tới có thể vẫn là một đệ tử Huyền Quang, có điều hắn lưu lại một cái đèn ở trong miếu kia chính là để làm vật hộ thân cho người kế nhiệm.

“Vậy chỉ hy vọng môn phái có thể phái người đến sớm một chút thôi.” Chu Bồ Nghĩa cũng bất lực.

“Hiện giờ trong huyện mọi nhà đều bái thờ Xích Viêm Thần Quân, đám quỷ quái sẽ không dám tuỳ tiện tiến đến.” Triệu Phụ Vân nói. “Đại nhân cứ ở trong huyện an tâm chờ đợi.”

Ra khỏi cửa, Triệu Phụ Vân đi một vòng quanh huyện, đến lúc trời tối mới về tới miếu, sau đó tiện đường đi tới Vụ Hà, bên ngoài sơn động, cạnh mảng cỏ lau tìm đến bà Vưu Thấp. Nguyên bản các nàng xây một gian phòng cạnh đó nhưng bị hồng thuỷ cuốn đi mất.

Không phải hắn muốn gặp bà Vưu Thấp mà là muốn gặp cháu gái của bà. Hắn thấy, cả huyện Vụ Trạch, những người đi theo hắn học pháp chỉ có cháu gái bà là có hy vọng tu ra pháp lực mà thôi. Hắn nói cho Vưu Tiểu Lô biết mình sắp rời đi. Cô nương này rất sợ người lạ, có thể vì ở gần mép nước một thời gian dài nên thân thể luôn có cảm giác ẩm thấp.

“Mỗi ngày ngươi đều tới miếu Thần Quân đọc kinh văn thì sẽ tốt cho thân thể của ngươi.”

Việc này có thể xua tan khí lạnh ẩm ướt trong thân thể nàng.

Bà Vưu Thấp lại lo lắng nói. “Ngô Thần tiềm vu trong núi, lại có khả năng độn địa, nếu giáo dụ rời đi hắn nhất định sẽ trở lại báo thù, đến lúc đó không có ai có thể địch nổi, sẽ có rất nhiều người phải chết.”

“A, Thấp bà rất nhiều con quái vật này.” Triệu Phụ Vân đáp.

“Quái vật luôn ghi thù tạc hận.”

“Ta cũng không có cách nào, hy vọng nó không biết ta rời đi, chờ lúc có giáo dụ mới đến thì sẽ không việc gì.” Triệu Phụ Vân đành nói.

“Chỉ sợ giáo dụ vừa bước chân đi là nó sẽ xuất hiện thôi.” Bà Vưu Thấp lắc đầu.

“Xem ra, trong huyện còn có người cung phụng nó.” Triệu Phụ Vân nghi hoặc.

“Qua nhiều năm như vậy, nhất định còn không ít người bị nó nô dịch.”


Triệu Phụ Vân nhận thấy việc rời đi của hắn khiến nhiều người lo lắng, nếu những người khác trong huyện cũng biết, chắc chắn sẽ có nhiều người sợ hãi không yên. Nhưng hiện giờ hắn chỉ biết thở dài.

“Bất kể thế nào, ngày mai ta cũng phải rời đi rồi.”

Bà Vưu Thấp nói, vẻ bất đắc dĩ. “Ngày mai giáo dụ rời đi, vậy chúng ta sẽ đi từ tối hôm nay.”

Triệu Phụ Vân không nói gì thêm, hắn quay người bước đi thì vừa hay thấy hồ ly Ngọc Bình cũng tới. Kỳ thật nàng không cần trở lại nơi này, nhưng có thể nàng hoặc chính là lão hồ ly sau lưng nàng cũng cảm thấy Triệu Phụ Vân đã Trúc Cơ, khả năng sẽ rời đi nên mới đến. Nàng nhìn Triệu Phụ Vân đánh giá rồi nói.

“Lão sư, ngươi muốn rời đi sao?”

“Phải.” Triệu Phụ Vân đáp.

“Lúc nào?” Ngọc Bình hỏi nhanh.

“Sáng sớm ngày mai.” Triệu Phụ Vân đáp.

“Sau này không được gặp lão sư nữa rồi.” Ngọc Bình thấp giọng, không giấu được cảm giác ly biệt.

“Ừm.” Triệu Phụ Vân cũng không biết nói gì thêm, hắn đang chờ một tiểu gia hoả nữa nhưng tiểu gia hoả này nhất định không tới. Đến khi trời hừng đông mà đối phương vẫn không xuất hiện. Hắn đành thở dài một tiếng, mang theo hành lý rời đi.

Hắn đi qua huyện thành, một đường hướng ra ngoài. Có nhiều người nhìn thấy hắn đi nhưng không ai biết kỳ thực hắn lại lén quay lại, tới gần một ngọn núi rồi ẩn ở đó.

Chẳng rõ vì sao, trong lòng hắn sinh ra một cảm giác bất an. Loại bất an này như lúc hắn đi tới cảm ứng đạo Kiếp Pháp phù, không biết vì sao, không rõ từ đâu, cũng may cảm giác nguy hiểm ấy không quá mãnh liệt.

Hắn đi một vòng, vừa để kiểm chứng nỗi lo trong lòng, vừa xem con rết quái kia có xuất hiện hay không. Hắn ngồi trên đỉnh núi chờ đến tối, sau đó lại chờ cho đến hừng đông hôm sau. Hắn quyết định đợi thêm một ngày. Đến đêm, hắn chợt nghe thấy một tiếng kêu kỳ lạ.

Tiếng kêu như tiếng côn trùng lại như tiếng thú hoang từ bên trong huyện Vụ Trạch truyền tới. Chớp mắt sau đó, cả huyện Vụ Trạch sôi trào, những người đang mơ ngủ cũng đồng loạt thức dậy. Triệu Phụ Vân từ trên đỉnh núi nhìn xuống một bãi đất trống trong thành, hắn chợt thấy một con rết to lớn chui ra.

Từ xa nhìn lại, con rết chui ra từ lòng đất trông không khác gì một con quái long.

“Tới hay lắm, không uống công ta đã chờ đợi.” Triệu Phụ Vân thầm nghĩ.


54-55



Nguồn thiếu các chương này, mong độc giả thông cảm!