Dịch: Hoangtruc
Nguồn: Bachngocsach
***
Bất tri bất giác, đã vào mùa đông.
Những nơi khác của Vụ Trạch cũng xuất hiện một số chuyện như cổ trùng cắn trả chủ nhân, hoặc âm quỷ thoát khỏi khống chế của người, quay lại cắn nuốt thần hồn người. Khu vực đó không nằm ở thị trấn trung tâm Vụ Trạch mà ở sát chân núi, hắn được mời đi, tìm cổ trùng cùng âm quỷ cắn trả chủ nhân, giết chết chúng, lại để mấy cuốn kinh văn Xích Quân rồi trở về.
Mà trong thôn kia cũng muốn đưa người tới học tập cách cung phụng Xích Quân, Triệu Phụ Vân cũng không từ chối.
Mấy tháng này hắn phát hiện chỉ là nhập định thúc niệm đơn giản nhất mà căn bản ở đây không ai có thể làm được, chứ đừng nói tới luyện được pháp lực. Đợi luyện ra được pháp lực mới có thể nhiếp nguyên khí trời đất nhập vào trong cơ thể, không ngừng bồi dưỡng thân thể cùng thần hồn.
Hắn không khỏi nghĩ đến, khó trách môn phái Huyền Môn chính tông trong thiên hạ này có không ít, pháp môn cơ sở tu luyện pháp lực cơ bản giống nhau, hơn nữa cũng được lưu truyền trên thế gian nhưng mà các loại bàng môn tả đạo trên thế gian vẫn đầy rẫy như măng mọc đầu mưa xuân, sinh trưởng tươi tốt như cỏ dại ngoài đồng, cứ khô héo rồi lại tân sinh.
Mà Huyền Môn chính tông như núi Thiên Đô, có thể vào được hạ viện thì đã tu ra được pháp lực rồi, ít nhất có thể định trụ ý niệm, thủ được thần khiếu, hiểu rõ được khí là gì rồi.
Mặc dù như thế nhưng cũng không có bao nhiêu người chân chính luyện ra được huyền quang thuần tịnh sau hơn mười năm tu hành cả. Đa số thì chỉ tu ra được pháp lực, dùng được chút pháp thuật, có được vài pháp khí ra dáng, sau đó sẽ xuống núi, vùi thân một chỗ hưởng phúc thanh nhàn.
Mà người có khát vọng thì sẽ sẽ cố gắng ngưng luyện huyền quang để huyền quang được tinh thuần, lực đạo cứng cỏi, có thể rút đá nhiếp mây, cuối cùng tìm được chân sát, hòa hợp vào trong huyền quang, trúc thành đạo cơ, trở vào trong sơn môn, bái nhập Thượng Viện núi Thiên Đô thành nội môn đệ tử núi Thiên Đô.
Cho nên Triệu Phụ Vân chỉ truyền thụ pháp môn pháp lực, cũng không đốc thúc bọn họ làm gì. Hắn chỉ nói với bọn họ muốn đi theo con đường Huyền Môn chính tông thì nhất định phải luyện ra được pháp lực trước đã, còn về phần bọn họ có làm được hay không thì phải xem ở chính bản thân bọn họ.
Ngay từ đầu những người này cảm thấy rất hứng thú, nhưng đa số luyện vài ngày đều sẽ từ bỏ. Một số ít còn lại sau hai tháng cũng không luyện nữa. Còn có ai kiên trì nữa không thì Triệu Phụ Vân cảm thấy có lẽ có, nhưng hắn không quan tâm nữa nên cũng không rõ ràng lắm.
Chẳng qua bọn họ lại rất để tâm đến việc cung phụng Xích Viêm Thần Quân thế nào.
Tuy rằng Triệu Phụ Vân không phải là Tế Tự chuyên trách của nước Đại Chu, cũng không phải là tế tửu trong quân nhưng vẫn có thể chỉ dạy được.
Phương pháp cung phụng là có một bộ nghi thức cùng quy cách riêng biệt.
Từ xây dựng miếu, đến điêu khắc tượng thần, đến thắp hương, cùng với tế bái hằng ngày, lại đến tế tự cỡ lớn vào những ngày lễ.
Còn có mặc quần áo Tế Tự thần miếu, lễ phục Tế Tự đến thường phục, cùng với quần áo đồng tử các loại trong thần miếu.
Quy chế Cổ nhạc, bao nhiêu trống, bao nhiêu tay đàn.
Còn có thần thai tế đàn cao bao nhiêu, tượng thần cao thế nào.
Mấu chốt nhất là làm thế nào để Thỉnh Thần thi pháp.
Trước tiên phải thường xuyên tụng Xích Quân Hành Thế Tán Tụng kinh, gọi tắt là Xích Quân Tán kinh. Thông qua Tán kinh này có thể tiến hành cảm ứng nào đó với Xích Quân, sau đó mới tụng niệm Xích Quân Trú Thân kinh.
Như thế mới có thể khắc kinh văn lên thân tượng, tiến hành khai quang, bí chúc.
Hắn không truyền Xích Viêm thần chú xuống, bởi hắn cảm thấy những người này mà học Xích Viêm thần chú, tu tập một hai lần xong, ngũ tạng sẽ bị đốt cháy mà chết mất.
Những người này lại rất nghiêm túc học những thứ này, rất chăm chỉ học. Bởi vì sau khi học xong có thể nhanh chóng áp dụng vào thực tế, cũng nhanh chóng đạt được hiệu quả, thậm chí có người đã có thể tự khai quang được rồi.
Triệu Phụ Vân nói với mấy đứa trẻ đã có thể khai quang được là không cần lại đến nữa. Bởi vì sau đó hắn cũng không còn dạy thứ gì mới nữa, đến cũng chỉ ngồi tụng kinh mà thôi. Thỉnh thoảng hắn cũng trả lời thêm một số vấn đề.
Thời tiết trở lạnh nhưng nơi đây thuộc phương Nam, có lạnh thì cũng không tính là lạnh bao nhiêu cả. Triệu Phụ Vân vẫn mặc áo mỏng như thường.
Chẳng qua mấy ngày nữa sẽ tới cuối năm, bọn nhỏ vốn thường hay đến miếu học cung phụng Xích Viêm Thần Quân đã không tới nữa.
Trong thần miếu im ắng đột nhiên có người gọi: "Sư huynh, sư huynh..."
Tiếng này là của Văn Tầm, rồi hắn nhìn thấy bốn người Mễ Phù, Dương Liễu Thanh, Văn Bách, Văn Tầm đi vào.
Triệu Phụ Vân nhìn bọn hắn một lượt, ai nấy đều có một tầng ánh sáng nhạt bao phủ quanh người, là đã ngưng luyện huyền quang rồi. Lúc này mà có tu vi như vậy thì tính ra bốn người đã rất khá.