Nhất Khí Triều Dương - Thân Vẫn Chỉ Tiêm

Chương 35




Dịch: Hoangtruc

Nguồn: bachngocsach

***.

Nhìn Chu Bồ Nghĩa cắm đầu chạy ra ngoài, Triệu Phụ Vân thầm cảm thán.

Người ở dưới chân tượng thần Xích Quân lại không được che chở, mà trong viện này còn một người ngồi nữa có thể bảo vệ được ông ta. Trong lòng ông ta không có thần nên bị che đậy mất, sẽ giống như con ruồi không đầu, như người rơi vào bóng tối, nhìn thấy có một điểm sáng bèn đâm đầu chạy qua, lại không phân rõ ràng điểm sáng kia là thật hay giả.

Cho nên người cần phải tu trì, cần phải luôn bảo trì một chút sáng suốt, khi đó dù là ở trong bóng tối cũng tự khiến mình sáng lên, sẽ không bị bao phủ trong bóng tối nữa.

"Chu Bồ Nghĩa!"

Đột nhiên có tiếng hô to, như thể Chu Bồ Nghĩa đang ở trong bóng tối chợt nhìn thấy một đốm lửa từ trên trời giáng xuống, khiến cả người ông ta bừng tỉnh. Rồi ánh sáng từ đốm lửa kia tràn khắp nơi, nhanh chóng đốt cháy hết thảy tạp niệm chiếm cứ trong tâm thần ông ta đi.

Ông ta liếc nhìn thấy rõ phía trước mặt, đúng là cửa miếu Xích Quân, ngoài cửa vẫn đang có người gọi: "Đại nhân, ngươi mau ra đây a..."

Nhưng mà tiếng gọi này đã như tiếng nghiến răng nghiến lợi, trúc trắc mà hung ác. Ông ta vội vàng lùi về phía sau, lúc ngẩng đầu lên mới nhìn thấy tượng thần Xích Quân, lại nhớ ra trong viện này vẫn còn có Triệu Phụ Vân, rồi sờ lên ngực mình mới thấy miếng Xích Quân phù tiền mà Triệu Phụ Vân cho mình đang nóng lên.

Chỉ là vừa nãy, ông ta lại không nhận ra.

Ông ta bèn vái lạy tượng thần Xích Quân, cảm thấy cơn ớn lạnh nhanh chóng rút đi, trong lúc đó bên tai vẫn nghe thấy tiếng gọi từ ngoài cửa. Tiếng gọi kia rất khó nghe, rõ là quỷ ngữ, phiêu phiêu đãng đãng lại căn bản cũng không dám tới gần cửa miếu.

Ông ta đi tới bên cạnh Triệu Phụ Vân, hành lễ với hắn: "Đa tạ giáo dụ lại cứu ta lần nữa."

"Đại nhân đang ở trong miếu của ta, há có thể để đại nhân chịu chết được." Triệu Phụ Vân nói.

Lúc này đã không còn nghe thấy tiếng quỷ gọi nữa, hoàn toàn yên tĩnh đến đáng sợ, thậm chí đến tiếng côn trùng cũng đã biến mất từ lúc nào.

Đột nhiên lại có tiếng nói lần nữa xuất hiện: "Hóa ra các ngươi đều ở chỗ này, làm bản quân tìm thật lâu a."

Chu Bồ Nghĩa vừa ngẩng đầu, đã phát hiện trên nóc nhà phía tây bắc của viện đã có một người đang ngồi. Nói là người, nhưng chính xác hơn thì là một con quỷ đang ngồi.

Quỷ vật này vừa giống người lại giống thú, ngồi trên nóc nhả, đỉnh đầu mọc tóc màu xanh, đôi mắt đỏ ngầu, tay rất dài, móng vuốt ngón tay như móc câu đang bám vào nóc nhà. Mà nó còn có một đôi chân rất lớn, toàn thân đen thùi, không mặc quần áo, chỉ nhìn chằm chằm vào Triệu Phụ Vân ở bên dưới.

Triệu Phụ Vân đã đứng dậy. Hắn thấy con quỷ này không tầm thường, khí tức mạnh mẽ hơn Thang Nghiệp ngày đó đánh lén mình không ít.

Xét theo cảnh giới dưỡng quỷ dịch quỷ mà nói thì Thang Nghiệp hẳn đã bước lên con đường Trúc Cơ. Nhưng trước mặt đệ tử đại phái xuất từ đạo tràng thì vẫn chưa là gì cả, cho nên Thang Nghiệp vừa nhảy vào trong đạo tràng đã bị diệt mất.

Nhưng con Quỷ này đã hưởng nhang khói nơi đây qua rất nhiều năm, hàng năm còn cắn nuốt thêm một số đồng loại gia tăng sức mạnh bản thân. Nếu đã hưởng nhang khói, được cung phụng thì đã thuộc về quỷ thần. Tuy rằng nhìn qua thấy được nó cũng không biết dùng nhang khói tu hành thế nào, nên khắp người mọc đầy những khối u nhọt, là do thân trúng khí tức nhang khói tích tụ mà thành.

"Ngươi dùng quỷ thân xông vào đạo tràng của Xích Viêm Thần Quân, là cảm thấy mạng mình quá dài à?" Triệu Phụ Vân hỏi.

Con Quỷ kia chỉ phát ra tiếng cười quái dị, rồi há mồm nói: "Ta từng nghe huynh trưởng trong núi kể thần hồn đạo sĩ cực kỳ huyền diệu, vẫn mong mỏi được nếm thử một lần. Nhẫn nại hơn nửa tháng, hôm nay cuối cùng đã không cần phải nhịn thêm nữa. Ăn thần hồn ngươi xong lại vào phủ huynh trưởng ta trong núi lánh mặt, ai tìm được bản quân chứ?"

Nói đến đây nó lại không nhịn được mà bật cười, nói: "Đến lúc đó, đám tân khách trong động huynh trưởng bàn về chuyện cắn nuốt thần hồn đạo sĩ, bản quân đã có thể tiếp chuyện thoải mái được rồi."

"Hay lắm!" Triệu Phụ Vân híp mắt lại, đáp một tiếng.

Con quỷ trên nóc nhà chỉ cười nói: "Đêm dài lắm mộng, còn phòng ngừa sư trưởng ngươi trở về."

Nó vừa nói xong thì đã há mồm phun một ngụm, một luồng khí đen như gió tuôn ra.

Chu Bồ Nghĩa lập tức chạy vào trong phòng đóng chặt cửa lại. Trong phòng có một ngọn đèn được bày ở vị trí cao nhất, tản ra ánh sáng khiến ông ta cảm thấy an toàn không ít.

Qua khe cửa, ông ta nhìn ra ngoài, thấy ánh sáng mờ ảo ban đầu đã biến mất chỉ còn lại một mảnh đen kịt, bên tai còn nghe được tiếng gió vù vù.

Ông ta nghĩ tới hồi bé từng nghe tộc lão trong tộc truyền pháp có nói: "Ác quỷ tu thành hình, có thể thổi ra hắc sát phong, thổi cho hồn phách người rời thể xác, tu sĩ bình thường không thể ngăn cản được."

Ông ta nghe tiếng gió gào thét này, thấy được sức gió mãnh liệt cỡ nào. Lại cũng không biết Triệu Phụ Vân có thể ngăn cản được hay không.

Nhưng mà bên tai ông ta đã vang lên một tiếng nói vang dội: "Xích Quân..."

Tiếng nói này căn bản không ở trong viện tử, căn bản không bị tiếng gió lấn át. Ông ta mơ hồ nhìn thấy dưới mái hiên đối diện có một người chém ra một sợi lửa sáng.

"Đốt!"

Sau đó ông ta nghe thấy tiếng hét thảm vang lên, rồi tiếng gió thổi khắp viện tử chợt im bặt lại. Ông ta đi ra ngoài, nhìn thấy chỗ Triệu Phụ Vân đứng ban đầu chỉ có một người giấy đã gần như bị mục nát, còn Triệu Phụ Vân thì lại đang đứng dưới mái hiên phía đối diện.

Ông ta thầm kinh ngạc, hóa ra người nói chuyện với mình suốt nửa đêm lại chỉ là một hình nhân giấy huyễn hóa ra thôi sao.

"Giáo dụ quả là có pháp thuật cao cường." Chu Bồ Nghĩa lớn tiếng nói.

Triệu Phụ Vân lại chỉ đi tới mảng đất trống dưới mái hiên, nơi đó đang có một thứ bị đốt cháy.

Quỷ dùng âm ngưng thành hình, những sợi tóc quỷ này chính là tài liệu tính âm rất tốt. Triệu Phụ Vân bọc kĩ chúng lại trong một tờ giấy. Hắn nhớ có vài lá cờ phướn dùng tóc quỷ biện thành.

Ngoài ra đã chẳng còn vật gì nữa.

Triệu Phụ Vân nhìn nhìn trời, lại nói: "Mời đại nhân trở về phòng, chỉ e chuyện còn chưa kết thúc đâu. Nơi này có ba loại quỷ, cổ, thi. Thi vô thần không cần tế tự, nhưng cổ vẫn có Cổ thần đấy. Lúc này Quỷ thần đã đến, còn chưa thấy Cổ thần. Đại nhân không nên cao hứng quá sớm."

Đúng lúc này, Triệu Phụ Vân chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân chạy dồn dập, sau đó có tiếng gõ cửa liên hồi, theo đó là tiếng gọi sợ hãi hoảng hốt.

"Giáo dụ đại nhân cứu mạng, giáo dụ đại nhân cứu mạng, giáo dụ đại nhân, giáo dụ đại nhân..."

"Cộc, cộc, cộc...."

Theo tiếng kêu khóc là tiếng gõ cửa không ngừng.

"Chắc chắn là giả dối, là giả dối, ngàn vạn lần không thể đáp lời. Những thứ này đều có thể gọi hồn, đáp lời rồi hồn sẽ bị gọi đi." Chu Bồ Nghĩa vội la lên. Lúc này ông ta đã tỉnh táo rồi, chỉ là ông ta đang sợ nên quên mất là những điều ông ta biết, Triệu Phụ Vân cũng biết.

"Người này lại là thật, nghe thanh âm thì hình như là của Lê Dũng." Triệu Phụ Vân nói.

"Là thanh niên mắt to hung dữ? Kẻ có nuôi một con rắn?" Chu Bồ Nghĩa hỏi: "Vậy càng không thể mở cửa, làm sao gã có thể chạy tới đây được, chắc chắn có lừa dối."

"Giáo dụ đại nhân, có quái vật. Cổ thần là quái vật, bà nội ta đã chết rồi. Giáo dụ đại nhân, nhanh mở cửa, cứu mạng a, có quái vật..."

Lúc này Triệu Phụ Vân chỉ la lớn: "Ngươi cứ ngồi trước cửa miếu, không cần kinh hoảng, quái vật sẽ không dám đến trước miếu Xích Quân."

"Giáo dụ, hắn là người thật sao?" Chu Bồ Nghĩa hỏi.

"Cũng có thể." Triệu Phụ Vân đáp.

"Vậy hắn nói bà nội hắn bị quái vật giết. Quái vật kia sẽ đi vào sao?" Chu Bồ Nghĩa lại hỏi.

"Nếu nó không cách nào dụ được ta ra ngoài, hẳn có thể sẽ vào, nhưng ta cũng không chắc lắm. Nếu ta là nó thì sẽ chạy vào trong núi sâu, nhưng mà những quái vật này nhìn như có trí tuệ nhưng kì thật đều tham lam mà mang thù, ta đã thiêu đốt quá nhiều cổ trùng như vậy, từ góc độ nào đó thì cũng có thể nói đã đốt đi quân lương của bọn nó, làm sao lại không ghi hận?"

"Vậy có cần để Lê Dũng tiến vào, hỏi cho rõ ràng không?" Chu Bồ Nghĩa nói.

"Không cần, Cổ thần có khả năng mê hoặc. Ta từng đọc qua một quyển tạp ký lúc còn trong núi, có nhắc đến một loại cổ trùng cường đại có thể xưng là yêu cổ mê hoặc, mê hoặc nhân tâm, nô dịch con người. Bọn họ đều cho rằng mình có thể điều khiển sai khiến nó, kì thật là đang bị nô dịch mà không biết."