Nhất Khí Triều Dương - Thân Vẫn Chỉ Tiêm

Chương 3




Dịch: Hoangtruc

***

Triệu Phụ Vân nhìn Chu Bồ Nghĩa lộ vẻ sợ hãi đứng ngồi không yên.

Hắn nhíu mày, nghĩ đến một khả năng khác bèn hỏi: "Đại nhân buổi tối có hay nằm mộng?"

"Nằm mộng? Gần đây thì không có." Chu Bồ Nghĩa trả lời đến đây chợt dừng lại, hỏi: "Triệu giáo dụ cho rằng có người thi pháp lên ta?"

Ông ta từng tu hành qua, tuy không tu thành nhưng cũng nghe nói qua không ít các loại thuật pháp. Trong đó có không ít thuật pháp nhập vào trong mộng.

"Trước kia đại nhân từng nằm mộng gì không?" Triệu Phụ Vân mới hỏi ngược lại.

"Lúc Trang Hiền Ca chết đi, ta có đi nhìn thoáng qua. Tối đó ta nằm mộng cả đêm. Mộng thấy ta đứng ở cửa phòng ông ta, nhìn thi thể trên giường, cả người không nhúc nhích được, cứ phải đứng nhìn như vậy." Chu Bồ Nghĩa khẩn trương nói, mặt đã lộ ra vẻ nôn nóng và sợ hãi.

"Sau đó? Còn gì nữa không?" Triệu Phụ Vân đã ngồi xuống, vừa hỏi vừa rót cho mình một chén trà.

"Ngày hôm sau ta cứ cảm giác như có côn trùng vờn quanh người, dù là đang tỉnh táo cũng cứ cảm giác như có côn trung bay bay bên cạnh! Lúc ấy ta cũng sợ bị người thi pháp lên, nhưng sau này đã dần giảm bớt, hiện tại đã không còn gì nữa."

"Triệu giáo dụ, ngài nói xem có phải ta bị trúng pháp thuật rồi?" Chu Bồ Nghĩa dừng lại, tiến đến bên người Triệu Phụ Vân hỏi.

Triệu Phụ Vân nâng chung trà lên, nhấp một hớp rồi nói: "Ban ngày nghĩ nhiều, ban đêm nằm mộng thấy cũng là chuyện bình thường. Nhưng ta lại tin rằng tối hôm đầu tiên là ngài đã bị Giá Mộng rồi."

"Sau đó ngài cảm giác luôn có côn trùng bay quanh người, là vì đã có thứ gì tiến vào trong cơ thể ngài. Ngài có cảm thấy chỗ nào không ổn không?" Triệu Phụ Vân hỏi.

"Thật không có chỗ nào không ổn, chỉ là tối ngủ thường hay tỉnh giấc giữa đêm, cảm thấy như có người đang rình mò. Nhưng tới bây giờ, ta cảm thấy do nhìn thấy Trang Hiền Ca chết đi, sợ hãi nên mới thấy vậy." Chu Bồ Nghĩa đáp.

"Tiểu tiện thế nào?" Triệu Phụ Vân hỏi tiếp.

"Ồ, Triệu giáo dụ vẫn tinh thông Kỳ Hoàng chi thuật?" Chu Bồ Nghĩa kinh ngạc hỏi.

"Không chuyên môn học qua, chẳng qua tu hành vốn là quá trình bảo dưỡng thể xác và tinh thần, để ý một chút có thể hiểu được."

"Ta tiểu tiện không vấn đề, đều bình thường." Chu Bồ Nghĩa đáp.

"Ta đã hiểu sơ rồi." Triệu Phụ Vân nói.

"Là thế nào?" Chu Bồ Nghĩa vội vàng hỏi.

"Cổ thần nhập mộng, tàng sâu trong hồn, hồn lại tàng trong gan, gây khiến khí huyết đi qua không thông thuận. Vì gan hồn khác thường cho nên giữa đêm đại nhân hay tỉnh giấc, hơn nữa còn có cảm giác có người rình mò. Mà lúc ngài trúng phép này, có cảm giác phi trùng vờn quanh, nói rõ đó không phải là Quỷ Ám mà là Cổ Thần.

Hai mắt Chu Bồ Nghĩa trợn tròn. Triệu Phụ Vân lại nhìn thẳng vào mắt đối phương, như muốn xuyên qua tròng mắt ông ta nhìn thẳng vào gan hồn ông ta, hoặc như nhìn thẳng vào kẻ đang đứng ở phía sau kia, nói: "Mắt to trong không có dị dạng, còn tốt, Cổ thần kia còn chưa đẻ trứng trong người."

"Vậy, có thể giải được không?" Chu Bồ Nghĩa sốt ruột.

"Khá phiền phức, năng lực của người khống chế Cổ thần rất mạnh, ta chỉ có thể thử xem sao." Triệu Phụ Vân đáp.

Nhưng mà Chu Bồ Nghĩa lại có hơi do dự, rồi hỏi: "Ta nghe nói, có nhiều thứ nếu không quấy nhiễu đến lại bình an vô sự, một khi quấy nhiễu rồi lại như chọc phải tổ ong..."

"Đúng vậy, quả thật là như thế." Triệu Phụ Vân đáp. Hắn nhìn được vẻ lo sợ trong mắt Chu Bồ Nghĩa nhưng không an ủi gì thêm.

"Vậy...."

Chu Bồ Nghĩa đứng lên, tay cầm quạt hương bồ quạt không ngừng, nói: "Triệu giáo dụ nắm chắc không?"

"Nắm chắc thì có, nhưng muốn nói là vạn toàn thì khó mà cam đoan được." Triệu Phụ Vân cúi đầu uống trà.

Chu Bồ Nghĩa vòng hai vòng, nói: "Triệu giáo dụ cảm thấy nếu ta trở về trong phủ thành thì có khả năng giải được phép này không?"

"Trong phủ thành có vô số người, sẽ có người giải được. Đại nhân phải về phủ thành sao?" Triệu Phụ Vân hỏi.

Chu Bồ Nghĩa quả thật muốn vậy, cũng đã thỉnh rời đi từ lâu nhưng không được phê chuẩn, trừ phi ông ta từ quan không làm nữa.

Ông ta biết nếu mình chạy về thành phủ với lý do trị bệnh thì chắc chắn sẽ bị phủ quân răn dạy.

Ông ta lại nhìn Triệu Phụ Vân khí định thần nhàn đang cúi đầu uống trà. Dù sao ông ta cũng đầy kinh nghiệm quan trường, nghĩ ngay đến việc đối phương là đệ tử núi Thiên Đô, không phải là đệ tử tiểu gia bình thường bèn cắn răng nói: "Triệu giáo dụ là cao đồ núi Thiên Đô, chỉ sợ toàn phủ Nam Lăng này cũng không có bao nhiêu người vượt qua được Triệu giáo dụ. Thỉnh thi pháp giúp Chu mỗ."

"Đại nhân quá khen rồi, ta ghé qua phòng ngủ đại nhân nhìn qua đã." Triệu Phụ Vân nói xong bèn đi vào trong viện ở của Chu Bồ Nghĩa dạo một vòng, không phát hiện thêm vật gì khác. Vì vậy hắn nhặt vài cọng tóc trên giường ông ta lên.

Chu Bồ Nghĩa cũng không phát hiện ra.

"Vậy thỉnh đại nhân đêm nay nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai ta đến giải ách giúp đại nhân!" Triệu Phụ Vân đi ra ngoài, thi lễ với Chu Bồ Nghĩa rồi quay người rời đi.

Chu Bồ Nghĩa chỉ có thể tiễn hắn đi, còn muốn nói thêm nữa nhưng sợ như vậy lại biểu hiện mình quá sợ chết, đành làm ra vẻ gió nhẹ mây trôi hết thảy đều không thèm để ý. Chẳng qua đến cửa ra vào, ông ta mới lên tiếng: "Vậy ngày mai Chu mỗ sẽ đợi giáo dụ đến."

Triệu Phụ Vân khẽ gật đầu, đi nhanh.

...

Trong một gian phòng âm u thuộc nội thành huyện Vụ Trạch.

Đầu phía Bắc gian phòng này có kê một cái bàn, trên mặt bàn là một cái vò gốm màu đen khá lớn, bên trong có một đoàn màu trắng, nhìn kỹ là kén tằm. Trong đó là Cổ tằm được nuôi mấy chục năm nay. Thời kỳ đầu cổ tằm khác với các loại cổ khác, cơ hồ không có chiến lực gì, nhưng sau khi nó kéo kén thì lại nhảy lên thành đỉnh cấp Cổ.

Tới cấp bậc này, bọn chúng đã được gọi là Cổ thần, có được một vài tính chất đặc biệt mà chỉ Thần mới có. Nhưng Thần là một tồn tại quá rộng lớn, có thể là vị thần cao cao tại thượng ở nơi nào đó, có thể là Thần trong chính bản ngã con người họ, cũng có thể là Thần nhỏ nhoi nào đó ở khắp trên vùng đất này tùy tiện có thể thấy được.

Trước vò gốm là một chiếc giường rất bình thường, một lão già ngồi xếp bằng trên giường. Lão tên là Ma Ngũ Lang, nhưng mà mọi người lại thường gọi lão là Ma Tằm Sư.

Lão đột ngột mở to mắt. Vừa rồi thông qua ý thức của Cổ thần ẩn trong hồn của Huyện lệnh, lão đã nghe được đoạn đối thoại.

"Ngày mai, ta cũng muốn nhìn xem ngươi giải thế nào. Ngươi giải chính là muốn mạng của hắn, đến lúc đó cũng đừng trách ta..!" Lão nhân hừ hừ phát ra một đoạn thổ ngữ Vụ Trạch.

Lão rất có lòng tin vào cổ tằm của mình nên không khỏi khe khẽ hát một đoạn sơn ca vùng bản địa Vụ Trạch.

"Con trùng từ xa tới, mê thất trong núi rừng Vụ Trạch a~~~ thứ nhỏ thối trong nội thành, rơi xuống Cửu Khúc Vụ Hà..."

...

Từ sau khi Triệu Phụ Vân tới huyện Vụ Trạch này, hắn chỉ uống trà, uống sương sớm mà không hề ăn ngũ cốc. Bởi nơi này đặc trưng dưỡng cổ, hắn sợ mình vừa tới không biết tìm nơi nào có cơm nước an toàn cho nên mới tích cốc.

Đương nhiên cứ mỗi ba ngày, hắn sẽ lại ăn một viên Tịch Cốc đan mang từ núi xuống.

Lại uống thêm nước mưa móc, dùng tinh khí trời đất bồi dưỡng thân thể.

Hắn đứng ở bên cửa sổ, bưng tách trà đang bốc hơi, nhìn ngọn dây leo bên ngoài tiểu viện, trong lòng thầm suy nghĩ.

Mấy ngày nay hắn luôn có một loại cảm giác bị theo dõi và bài xích, thoảng hoặc như có như không.

Hôm nay hắn chỉ đi dạo thoáng qua tòa miếu một chốc đã bị cố tình cản đường. Hắn nghi ngờ những người kia vẫn luôn một mực thủ sẵn chờ hắn tới, thám thính xem bản thân hắn hư thực thế nào.

Chuyện này cũng không sao, nhưng trong lòng hắn còn nghĩ đến một tầng sâu hơn.

Tuy rằng lúc xuống núi đạo sư từng nói chuyện không thể làm thì không cần phải làm, cứ đóng chặt cửa phòng tu hành là được.

Nhưng mà trong văn thư bổ nhiệm chính thức từ Viện phát xuống có ghi rất rõ: "Bảo hộ tính mạng Huyện lệnh, hiệp trợ củng cố địa vị nước Đại Chu, giáo hóa địa phương."

Nếu hắn không hoàn thành đủ trách nhiệm mà trở về, mặc kệ chuyện quỷ ám, cổ quái càn quấy, giết chết Huyện lệnh phát sinh, không chỉ ném đi thể diện của mình mà còn ném đi thể diện của núi Thiên Đô. Hắn tin rằng nếu cứ thế mà về núi, dù cho có Trúc Cơ cũng chưa chắc có thể tiến vào Thượng Viện, cũng không thể nào thành đệ tử nội môn núi Thiên Đô được.

Nghĩ đến đây, trong lòng hắn cũng đã có quyết định.

Hắn muốn mượn chuyện Huyện lệnh trúng pháp thuật lúc này mà ra tay, xem thử thực lực người dưỡng cổ nơi đây thế nào.

Hắn đóng cửa sổ lại, quay người, lấy ra một cái bao bố trong rương quần áo của mình.

Bắt đầu lấy đồ trong bao ra.

Trước hết, hắn lấy ra một cái bao bố nhỏ hơn, bên trong là một bức tượng thần nhỏ được khắc từ lõi cây táo bị sét đánh. Đầu tượng thần cháy đen bóng loáng xuống đến phần cổ, lồng ngực. Nơi bả vai tượng thần thì đã chuyển sang màu đỏ, khắc thành chiếc áo bào.

Mộc sinh hỏa, lại chịu sét đánh, ẩn chứa một tia khí chí dương bên trong, dùng để điêu khắc tượng thần Xích Viêm Đại Quân vô cùng phù hợp.

Hắn cũng có tu Xích Viêm thần chú, nếu không ngày đó giết Hứa Nhã Quân sẽ không chỉ bị thương nhẹ như vậy. Bởi vì tự bản thân hắn đã có lực chống cự lại ngọn lửa Xích Viêm Đại Quân sẵn rồi.

Dân chúng bình thường vẫn thỉnh Xích Viêm Đại Quân dùng để trấn trạch, ngăn cản một số thứ không sạch sẽ không dám vào nhà.

Mà ở chỗ tu sĩ, thì còn dùng để bày trận nữa.

Một tu sĩ thông hiểu pháp thuật thường sẽ không cứng đối cứng với người, mà cần phải am hiểu tá pháp. Một chọi một có thể chống được bao nhiêu người? Nếu am hiểu mượn thế mượn pháp thì có thể hàng yêu trừ ma dễ như trở bàn tay.

Thần tính Xích Viêm Đại Quân thuần dương thuần hỏa đã có khắc chế tự nhiên với những thứ âm tà. Tất cả những quỷ vật cùng với đại đa số Cổ thần đều thuộc về âm tà, cho nên Xích Viêm Đại Quân đương nhiên đã có khắc chế tự nhiên.

Hắn không định đợi tới ngày mai mà muốn thực hiện ngay trong tối nay.

Trong mắt những tu sĩ Huyền Môn chính phái như hắn thì những thứ Cổ này còn kém Thần quá xa, nhưng có thể được xưng là yểm quái. Nếu chúng lương thiện, có thể gọi là tinh, linh.

Mặc dù những lúc đạo sư trong đạo quán đề cập đến cổ trùng đều cố hạ thấp chúng đi, nhưng hắn lại thấy đạo sư có thể coi rẻ, còn hắn chẳng qua chỉ là tu sĩ Huyền Quang còn chưa đúc được đạo cơ, không đủ khả năng để coi rẻ được.

Muốn giúp Chu Huyện lệnh thanh trừ Cổ thần bên trong gan hồn phải vừa thầm Nhập mộng, cũng nằm trong phạm trù Giá Mộng.

Thần hồn của hắn thật ra cũng không tính là mạnh mẽ, chưa hẳn thắng được Cổ thần ẩn tàng bên trong gan hồn của Huyện lệnh, cho nên hắn cần dựa vào thần uy của Xích Viêm Đại Quân mới được.

Hắn đặt bát nhang nhỏ trước tượng Xích Viêm Đại Quân, cung kính thắp nhang.

Rồi lại lấy chu sa cùng giấy phù vàng ra, chính tâm thành ý vẽ lên đó một đạo hỏa phù, giữa phù là tên thần Xích Viêm Đại Quân.

Dưới ánh đèn, lá phù Xích Viêm này chợt ửng đỏ lên.

Hắn lại gấp lá phù thành hình lục giác nắm trong bàn tay trái, còn tay kia thì nắm mấy sợi tóc nhặt được ở chỗ Chu Huyện lệnh.

Hắn ngồi xếp bằng, bên người bày tượng gỗ Xích Viêm Thần Quân được hắn cúng bái nhang khói ngày đêm. Như vậy tượng này có thể bảo vệ nhục thể của hắn trong lúc thần hồn ly thể không bị thứ bẩn thỉu gì chui vào.

Hắn nhắm mắt lại, điều hòa thân thể và tinh thần, cũng không gấp gáp mà chờ Chu Huyện lệnh tiến vào trong giấc mộng.

Cuối cùng hắn thấy đã đến lúc rồi, có lẽ Chu Huyện lệnh đã thiếp đi.

Tâm tàng thần, gan tàng hồn. Thần hồn tương hợp xuất du. Những người có tu vi cao thâm có thể nháy mắt vượt qua ngàn dặm, cũng có thể lẻn vào trong giấc mộng của người khác.

Đương nhiên hắn đã bỏ ra rất nhiều thời gian và công sức mới tu thành pháp thuật thần hồn nhập mộng này đấy. Pháp thuật đa số đều thế, phải dựa vào quen tay hay việc, như thể một con nhện dựa vào sợi tơ mảnh của mình mà để qua bờ bên kia, hắn cũng phải khống chế lực lượng thần hồn cực kỳ tinh tế, còn phải chú ý không để bản thân lạc mất phương hướng nữa.

Hắn cảm nhận khí tức ti li trên sợi tóc trong tay mình, bèn men một tia cảm ứng mờ mịt đó, đưa thần hồn xuyên qua một mảng hư không huyễn ảo. Cảnh tượng trước mắt hắn đã biến đổi.

Hắn xuất hiện ở bên ngoài một tòa miếu.

Nhìn thấy tòa miếu này, hắn lập túc biết đây là nơi nào.

Là tòa miếu ngoài thành đây mà! Nhưng hắn nhanh chóng tỉnh táo lại, đây là trong mộng!

Trong mộng cảnh của Chu Bồ Nghĩa.

Thần hồn nhập mộng, khó nhất chính là tiến vào được mộng cảnh của người khác. Cái khó thứ hai, chính là vào mộng cảnh của người khác rồi còn có thể tỉnh táo được.

Chỉ cần là người tu hành chưa tới, ngủ đều sẽ nằm mộng, chẳng qua có nhiều người tỉnh lại sẽ không nhớ rõ mà thôi.

Triệu Phụ Vân đã từng ở trong đô thành luyện nửa năm mới có thể thuận lợi tiến vào trong mộng cảnh của người khác, lại tốn thêm một tháng ròng rã mới có thể tỉnh táo lại trong mộng cảnh đó.

Nhìn tòa miếu Xích Quân âm trầm tối tăm, trong lòng Triệu Phụ Vân lại có thêm vài phần cảnh giác. Có lẽ cảnh tượng Trang Hiền Ca chết đi đã dọa sợ Chu Bồ Nghĩa cho nên trong lòng ông ta, miếu này đã như một nơi đại biểu cho điềm xấu, nên sâu trong nội tâm ông ta mới hóa thành mộng cảnh thế này. Mà kẻ đã giấu Cổ thần ẩn nấp nơi này chỉ sợ không chỉ vì theo dõi Chu Bồ Nghĩa mà còn muốn dựa vào ác mộng trong này nuôi dưỡng Cổ thần.

Có lẽ ác mộng của Chu Bồ Nghĩa còn bị ảnh hưởng một chút từ nguyền rủa của Hắc miếu. Bởi vì chắc chắn ông ta đã nghe đến lời đồn về việc Hắc miếu nguyền rủa, từ đó hình thành nên vết tích trong lòng ông ta, diễn hóa vào mộng cảnh.

Hắn đã nghĩ ra cách phá mộng này, bèn đi tới trước cửa miếu, lách người chui qua khe cửa vào bên trong.

Vừa đi vào, đập vào mắt hắn là một bức tượng thần.

Khác với bức tượng mới tinh ngoài hiện thực, bức tượng này loang lổ như bị thứ gì đó ăn mòn, chẳng những không có thần vận chói sáng có thể trấn áp hết các tà ma của Xích Quân mà ngược lại còn có cảm giác âm trầm, u ám.

Tựa như đây là một bức tượng tà thần vậy.

Nhưng mà nhìn thấy bức tượng này, trong lòng hắn nảy sinh một ý tưởng.

Có tượng thần, nói rõ sâu trong nội tâm của Chu Bồ Nghĩa vẫn còn vị trí của Xích Quân. Chỉ là ngoài hiện thực, tượng Xích Quân trong miếu lại không thể che chở được cho Trang Hiền Ca nên tượng thần Xích Quân trong lòng ông ta cũng trở nên bụi bặm loang lổ đi.

Hắn đã hiểu rõ, đã biết phải làm sao.

Lúc ở trên núi, hắn đã cố gắng tìm hiểu, mở rộng kiến thức và tầm nhìn về pháp thuật của mình.

Ví dụ như nói đến phép Tụng Kinh.

Tụng Kinh là một loại năng lực, không hẳn gọi là phép nhưng có thể câu thông với Thần, có thể là Thần minh bên ngoài, cũng có thể là tâm thần bên trong cơ thể mình.

Sau khi câu thông, có thể "Khai sáng" "Cầu chúc" "Cầu xin" "Cầu phúc" các loại.

Hắn đứng trước bức tượng, đặt tay trái lên mi tâm, bắt đầu tụng kinh Xích Viêm Trú Thân.

Tiếng tụng của hắn từ rất nhỏ dần dần trở nên vang rền. Lòng bàn tay của hắn bắt đầu tản ra một luồng sáng đỏ thẫm, là vị trí của tấm phù lục Xích Viêm hắn nắm lấy trước khi nhập mộng. Bởi vì trên tấm phù này viết tên thần Xích Viêm Đại Quân, vừa vặn có thể dùng làm môi giới câu thông với Xích Viêm Đại Quân.

Hắn cảm giác ngọn lửa trong lòng bàn tay càng ngày càng lớn, đã như một cục than đỏ không cách nào nắm trong tay nổi. Ánh sáng xuyên qua kẽ ngón tay, xua tán vẻ u ám của cả một góc miếu.

Tại lúc này, bên tai hắn đã nghe được từng tràng tiếng ông ông. Rồi hắn nhìn thấy có rất nhiều côn trùng đầu đen bay vào từ cánh cửa bên cạnh pho tượng thần. Ánh mắt của chúng đen thùi, quỷ dị như có thể chấn nhiếp thần hồn người khác.