Nhất Khí Triều Dương - Thân Vẫn Chỉ Tiêm

Chương 23




dịch: anhdunghcdc

***

Dùng Thần Trú Thân Pháp có thể làm cho bản thân không bị mê hoặc, lại có được năng lực của “thần linh”, mặc dù dùng nhiều sẽ khiến việc tu hành của bản thân bị ảnh hưởng nhưng lúc quan trọng dùng đến nó sẽ tương đương với việc có được một pháp thuật cường đại.

Lúc này Triệu Phụ Vân không bị mê hoặc, nhìn thấy rõ mọi thứ trước mắt, mặc dù mê vụ vẫn tồn tại nhưng đồ vật bên trong đó lại hiện ra rõ ràng. Đằng xa là từng cái đầu người, tóc búi bị treo bởi xích sắt. Trong đó còn có một bình đài vuông vức nhìn giống một cái tế đàn. Trên tế đàn bày rất nhiều bình màu đen, miệng bịt kín cùng với phù văn ra vẻ thần bí.

Phù lục chính trên thế gian có long chương phượng triện, lôi văn, thực văn, thần lục và các loại văn tự của nhân gian khác nhau, ngoài ra còn có một số quỷ lục và trùng văn hiếm thấy. Những phù văn hắn nhìn thấy thuộc về quỷ lục, nhìn như gà bới nhưng có khả năng tụ lại hợp thành âm chi lực.

Triệu Phụ Vân cảm thấy sau lưng tĩnh lặng, hắn quay đầu nhìn lại thì thấy Trang Tâm Nghiên đứng đó.

“Người đâu?” Triệu Phụ Vân hỏi.

Trang Tâm Nghiên duỗi ngón tay chỉ về một hướng. Nơi đó là vách núi, bên dưới tối tăm không nhìn rõ.

“Sao ngươi không đi?” Triệu Phụ Vân thắc mắc.

“Ta không có sở trường leo núi.” Trang Tâm Nghiên chăm chú nhìn vách núi tăm tối, lắc đầu. Triệu Phụ Vân cũng nhìn về phía đó nhưng không thấy gì cả.

“Tuân sư có phát hiện gì không?” Hắn hỏi tiếp.

“Tuân sư của ngươi sao có thể nói cho người ngoài? Ta chỉ nghe nàng ta cười lạnh rồi nhảy xuống dưới, có lẽ đã bị thứ gì đó mê hoặc rồi.” Trang Tâm Nghiên ra vẻ không chắc chắn.

Triệu Phụ Vân vừa nghe nàng nói vừa nhìn những đầu lâu treo lên kia, cố gắng không để tâm tình bị ảnh hưởng.

“Cười lạnh? Tuân sư cười cái gì vậy?” Triệu Phụ Vân nghi hoặc.

“Nữ nhân Tuân sư của ngươi không phải vẫn hay cười một mình như thế? Quen việc trào phúng người khác rồi.” Trang Tâm Nghiên lạnh nhạt.

Triệu Phụ Vân không muốn nói tiếp về việc đó, hắn hỏi sang việc khác. “Sao ngươi lại không bị mê hoặc?”

“Trong người ta có huyết mạch của miêu yêu, không sợ bị mê hoặc.”

Triệu Phụ Vân đã sớm nghĩ tới việc này, hiện giờ nghi vấn đã được chứng thực. Tuân Lan Nhân hiện không có ở đây, hắn càng phải cẩn thận. Hắn nhìn quanh đánh giá, mặt đất cùng những cái bình màu đen huyền bí tạo cho hắn một cảm giác áp bức. Hắn ngẩng đầu, hai mắt mở to chăm chú nhìn lên trên.

Trong lòng Triệu Phụ Vân hơi kinh hãi. Hắn nhìn thấy phía trên khảm một con mắt, giữa nhãn cầu màu tím to lớn, hắn cảm nhận được một cỗ lực lượng mê hoặc có ý đồ xâm nhập vào tâm linh mình nhưng đều bị Xích Quân ở trong người bài xích.

Hắn nhìn kỹ hơn, nhãn cầu màu tím không chỉ có một mà sắp xếp thành ma trận, kết hợp với vô số đầu lâu phía dưới tạo thành mê trận có thể ảnh hưởng đến tâm thần người ta. Đúng lúc ấy, hắn nhận thấy những đầu lâu kia lắc lư như lại có ý thức. Những cái đầu chợt mở mắt ngoài dự liệu của hắn. Dưới mí mắt không phải là đồng tử mà xuất hiện từng con côn trùng bay ra, hướng về phía Triệu Phụ Vân.

Trang Tâm Nghiên hốt hoảng hô lên, bổ nhào về phía trước. Nàng hoá thành một con mèo tìm đường chạy trốn, để lại Triệu Phụ Vân giữa muôn trùng vây hãm. . Tì𝐦‎ t𝗋𝗎yệ𝑛‎ hay‎ tại‎ #‎ TRUMTRU‎ 𝐘Ệ𝘕.𝚟𝑛‎ #

Triệu Phụ Vân không bỏ chạy, bởi vì hắn biết có chạy cũng không thoát dược. Hắn không có thân pháp linh động như Trang Tâm Nghiên. Tượng thần Xích Quân trên người hắn có quang hoa lộ ra, ánh sáng nở rộ. Hắn nhắm mắt. Sau một đêm thiêu đốt rất nhiều cổ trùng, khả năng khống hoả của hắn đã càng trở nên thông thuận.

Hắn nhắm mắt là để không bị nhiễu loạn bởi mọi vật xung quanh, dưới sự chiếu rọi của ánh lửa, đám phi trùng hiện lên rõ mồn một. Tay phải Triệu Phụ Vân chỉ vào ngọn lửa, đám phi trùng đột nhiên nhào vào ngọn lửa rồi bốc cháy.

Trang Tâm Nghiên vừa mới trốn thoát nhìn ánh lửa phun trào quanh người Triệu Phụ Vân, nàng rốt cuộc đã hiểu ra đám côn trùng trong đạo trường lúc nhìn thấy Triệu Phụ Vân là từ đâu mà tới. Bỗng nhiên, Triệu Phụ Vân vung tay, ánh lửa phân tán hoá thành những mũi tên chia ra nhắm vào những cái đầu người đang treo lơ lửng.

Vô số đầu lâu bị thiêu đốt bốc ra oán khí cùng mùi hôi thối. Triệu Phụ Vân căng thẳng, hắn lui về phía sau, cảm thấy trong làn sương khói kia ẩn chứa kịch độc.

Trở lại bên cạnh Trang Tâm Nghiên, hắn nhìn về vách núi lúc trước Tuân Lan Nhân nhảy xuống, phát hiện nơi đó hiện ra một con đường nhỏ. Hắn vội theo con đường nhỏ chạy xuống, Trang Tâm Nghiên chần chừa một lúc, cúi nhìn y phục rồi không biến thành người mà giữ nguyên cơ thể mèo đuổi theo sau.

Triệu Phụ Vân len theo vách đá đi xuống, trong tai yên tĩnh không có bất kỳ âm thanh nào. Dưới đáy là một khu vực mê vụ nồng đậm, hắn đưa tay chạm vào cây đèn trên người, một Hoả Diễm Điểu bay ra ngoài, hướng vào đám mê vụ chiếu sáng cả một khu vực nhỏ.

Sau đó có liên tiếp ba đoá Hoả Diễm Điểu, tổng cộng thành bốn đoá bay lượn trong mê vụ, chiếu sáng một phương. Triệu Phụ Vân nhìn thấy Xà Nãi Nãi và Vưu Thấp Bà, Lê Dũng đang ngã nằm trên đất, chỉ có Tuân Lan Nhân cầm bảo kỳ thần bí trong tay, bước từng bước về phía trước.

Thuỷ vận pháp quang trên người Tuân Lan Nhân nối liền với bảo kỳ thành một, bao phủ nàng vào bên trong. Mỗi lần cây cờ vung lên nàng lại bước một bước về phía trước. Triệu Phụ Vân biết để đối phó vối đồ vật loại âm tà thì hoả pháp thuần dương là tốt nhất. Chân Sát của Tuân Lan Nhân thuộc về một loại Chân Sát của Huyền Âm, cũng không am hiểu pháp thuật hoả diễm. Mặc dù vậy, nàng luyện thành pháp bảo dạng lá cờ kia lại có năng lực thu nhiếp thần hồn, không sợ đám âm tà. Mỗi lần bước đi, sương mù phía trước đều sợ hãi lùi ra.

Ở phía trên, Triệu Phụ Vân mượn nhờ ánh sáng của Hoả Diễm mơ hồ nhìn thấy trên một cái giường ngọc có một người ngồi. Thân người gầy gò như một bộ xương khô. Có điều từ trên nhìn xuống, hắn mơ hồ cảm thấy thứ tà dị không phải bộ xương mà chính là mảnh sương mù kia, bộ xương chỉ giống như một vật dẫn vào cạm bẫy mà thôi.

Nhìn Tuân Lan Nhân đang từng bước đi tới, trong lòng căng thẳng, hắn vung tay, bốn đoá hoả diễm xông thẳng lên. Một mảnh mê vụ bị Hoả Diễm Điểu đẩy lùi. Thời điểm hoả diễm tới gần cơ thể kia, có cảm giác như nó không muốn bị hoả diễm chạm vào, trong mê vụ bỗng xuất hiện phong đoàn vô hình bay về phía đoá Hoả diễm.

Triệu Phụ Vân cảm thấy Hoả Diễm Điểu của hắn xông vào trong màn sương thì có âm thanh quái dị vang lên bên tai. “Ăn ngươi!”

Ánh sáng của ngọn đèn nhanh chóng ảm đạm, ngọn đèn lấy ý chí của hắn làm vật dẫn, lại mời ý thức Xích Quân lúc này có cảm giác như sắp bị dập tắt. Triệu Phụ Vân thấy bóng tối đè ép xuống, từ trong bóng tối xuất hiện một khuôn mặt âm trầm há miệng như muốn thổi tắt ngọn đèn, cũng là thổi đi ánh sáng thần hồn của mình.

Đúng lúc ấy, Tuân Lan Nhân mang Huyền Nguyên Nhiếp Thuỷ Kỳ trong tay ném lên bầu trời. Cây tiểu kỳ hoá thành một lá cờ lớn, nàng há miệng quát chú ngôn. “Nhiếp!”

Trong nháy mắt, một cái bóng bị cuốn vào trong lá cờ, âm thanh tà dị trong tai Triệu phụ Vân lập tức tán đi. Hắn thở dài, vừa rồi cảm giác như Tuân Lan Nhân bị mê hoặc, cho nên hắn mới dùng Hoả Diễm Điểu tập kích xem có phá giải được không. Việc này có thể khiến hắn gặp nguy hiểm. Dù sao thực lực đôi bên chênh lệch rất lớn, nếu Tuân Lan Nhân chậm trễ một chút có thể hắn đã mất mạng.

Rất may, Tuân Lan Nhân có năng lực đấu pháp rất mạnh, trong nháy mắt đã nhìn rõ hư thực, sau đó hành động thi pháp lập công. Triệu Phụ Vân xuống đến đáy vẫn còn nhìn thấy trên mặt lá cờ có một đạo khí tức âm hồn đang giãy dụa muốn thoát ra. Hắn thấy Tuân Lan Nhân duỗi ngón tay ngọc, đầu ngón tay lấp loé quang mang, âm hồn trong lá cờ như trúng phải trọng kích nhanh chóng bị nó hấp thu.

Tuân Lan Nhân nhìn Triệu Phụ Vân nói.

“Không tệ.”


Nói xong, nàng bước tới trước mặt bộ xương khô kia. Bộ xương bọc bởi một pháp bào Tử văn, cả người khô kiệt không còn tóc, giống như bị thiêu đốt mà thành ra như thế. Thứ hấp dẫn Triệu Phụ Vân nhất chính là một cây đèn đặt ở bên cạnh đó.

Đó là một cây đèn màu xanh, tạo hình cổ phác, bên dưới có một cái vòng tròn, chính giữa là một cây cột rỗng, bên trên đó không phải hoả diễm mà là một đoàn hoả khí vờn quanh tạo cho hắn cảm giác rất đáng sợ.

“Thì ra đối phương bị Kiếp Hoả thiêu chết.” Tuân Lan Nhân lên tiếng.

Theo lời nàng, Triệu Phụ Vân mới phát hiện bộ xương giống một thi thể người không có âm tà chi khí, bên trong thi thể lại giống như có một loại lửa khô thiêu đốt. Tu sĩ này mở đạo trường trong núi, nuôi âm nuôi cổ, tu hành pháp lực tuyệt đối thuần âm, sau khi chết nhục thân không thể chứa đầy khô hoả chi khí được, chỉ có thể là bị Kiếp Hoả thiêu chết mà thôi. Đó không phải Minh Hoả mà là một loại hoả diễm thần bí nào đó, thiêu khô hết linh tính và tinh huyết trong người.

Rất có thể là loại Kiếp Hoả mà Tuân Lân Nhân vừa nói tới.

“Ngươi cầm lấy cây đèn đi, nó hẳn sẽ có giúp đỡ lớn cho ngươi nhưng ngươi phải cẩn thận, không nên để Kiếp Hoả trong này đốt phải, nếu không sẽ không có ai cứu nổi ngươi.” Tuân Lan Nhân nhắc nhở.

Triệu Phụ Vân cầm cây đèn lên, sau đó Tuân Lan Nhân cầm một cái bình nhỏ bên cạnh, nhìn vào trong bình, vẻ mặt kinh hỉ.

“Trong này đúng là Huyền Âm Chân Thuỷ. Xem ra người này để có thể dập tắt Kiếp Hoả trên người đã tiêu hết tài sản đổi thành một bình Huyền Âm Chân Thuỷ này.”

“Có Huyền Âm Chân Thuỷ này, Huyền Nguyên Nhiếp Thuỷ Kỳ của ta có thể hoàn thành bước tẩy luyện cuối cùng, chân chính trở thành pháp bảo.” Tuân Lan Nhân rất cao hứng.

Triệu Phụ Vân ngẫm nghĩ, trên người thi thể này có Kiếp Hoả quấn quanh, muốn đổi Huyền Âm Chân Thuỷ để dập tắt nhưng lại không nỡ bỏ nên mới dùng ngọn đèn để thu thập Kiếp Hoả vào, chỉ là không biết vì lý do gì, cuối cùng thất bại trong gang tấc. Thần hồn của người này trốn thoát hoá thành âm quỷ, cuối cùng bị Tuân Lan Nhân và Triệu phụ Vân giết chết.

Tất nhiên, âm hồn kia cũng có thể là âm hồn của người khác, nhưng việc đó cũng không còn quan trọng. Dù nó từng là của ai, có uy danh hay thực lực thế nào, hiện giờ ngay cả tên tuổi của nó Triệu Phụ Vân cũng không muốn biết, Tuân Lân Nhân cũng không để ý đến điều đó.

Hai người đi xung quanh tìm tòi một hồi, phát hiện không còn đồ gì tốt hay thứ họ muốn. Thứ tốt nhất chính là cái bình Huyền Âm Chân Thuỷ và chiếc đèn Kiếp Hoả Đăng kia. Đối với hai người Xà Nãi Nãi và Vưu Thấp Bà, nơi này chẳng khác nào bảo khố vì có rất nhiều các loại cổ trùng và truyền thừa.

Triệu Phụ Vân xem ra, Trang Tâm Nghiên là người thất vọng nhất, bởi nơi này không có truyền thừa mà nàng nghĩ.

Tuân Lan Nhân lưu lại trong núi tẩy luyện pháp bảo, Triệu Phụ Vân rời đi. Trang Tâm Nghiên cũng rời đi. Tâm tình nàng không tốt, ca ca nàng vì một cái động phủ không mà chết rồi, Vụ Trạch huyện cũng chết nhiều người như vậy, nàng cảm thấy nhiều người đã chết oan, ca ca nàng cũng không đáng chết. Đám người Thổ Phu Tử không đáng chết…

Vậy còn nàng thì sao? Nàng tự vấn lòng mình. Nàng muốn báo thù cho ca ca, nhưng người ra tay đâu? Nàng không biết. Vụ Trạch huyện chết nhiều người như thế, mặc dù không phải do nàng nhưng vì nàng dẫn bọn họ tới, bọn họ bị Triệu Phụ Vân giết, cũng xem như thù đã được báo. Động phủ ca ca muốn nàng cũng đã vào, nàng còn gì không hài lòng?

Thế là nàng rời đi, lúc rời đi lưu lại một tờ giấy viết mấy dòng.

“Thương phủ châu thành, Trang thị, tạ ơn Triệu đạo trưởng giúp vi huynh báo thù, chúc đạo trưởng đạo hạnh tinh tiến, thọ nguyên dồi dào.”

Triệu Phụ Vân đọc xong, vung tay lên, tờ giấy đã bị hoả diễm đốt thành tro bụi.



Chu Bồ Nghĩa tới tìm. Trong mắt vừa có khẩn trương, kích động xen với thích thú. Mấy ngày nay trái tim hắn vẫn đập rộn, nhiều người đến tìm Triệu Phụ Vân như vậy sao hắn không biết. Kết quả là Triệu Phụ Vân đều thắng, sau đó đến thẳng Thiên Đô Sơn, một trận chiến thành danh.

Chu Bồ Nghĩa rất mừng, cảm giác nở mày nở mặt không giấu diếm. Thiên Đô Sơn quả nhiên là đại phái Huyền Môn, cử một đệ tử đến đã đốt sạch cái Vụ Trạch huyện này. Ngày thứ ba từ lúc Triệu Phụ Vân đến, hắn phát hiện nơi này không có một bóng người, trong lòng không khỏi lo lắng. Thật may, một ngày sau đó đối phương đã trở về.

Chu Bồ Nghĩa rất cao hứng, hắn tìm người giúp Triệu Phụ Vân tu sửa nóc nhà, sau đó mang rượu thịt đến cùng nhau ăn uống. Chỉ là đối phương lại không uống rượu của hắn mà pha một ấm trà, dùng lá trà mang theo từ Thiên Đô Sơn do Lương Đạo Tử hái từ trên núi.

Bên trong khu nhà nhỏ có ánh đèn lập loè, Triệu Phụ Vân nằm ngửa trên ghế mây nhìn trời. Trên trời thi thoảng lại có tinh quang lấp lánh. Tâm tình vừa nghĩ về quá khứ, vừa tưởng về tương lai. Thường nói người tu hành không thể trọng tình, chỉ có vô tình mới có thể tự tại, nhưng có mấy người làm được như thế?

Nghe Chu Bồ Nghĩa lải nhải liên miên, hắn nghĩ tới một nữ nhân đau ốm, gầy gò nằm trên giường.

“Phải, ta muốn trở về. Ta còn có chuyện muốn làm.” Hắn nhủ thầm trong lòng như sợ mình quên đi mất. Thời gian tu hành luôn dài dằng dặc khiến cho người ta quên đi nhiều thứ, bao gồm cả tình thân lẫn cừu hận.