Nhất Khí Triều Dương - Thân Vẫn Chỉ Tiêm

Chương 18




Dịch: Hoangtruc

***

Dưới một từ "Diệt", thần thái trong mắt Ngô Châu nhanh chóng ảm đạm đi, thân thể ầm ầm ngã xuống đất.

Một tiếng phịch vang lên.

Ngay khi cả người gã ngã xuống, ác quỷ có âm dương tương liên cùng thân thể gã như thể được thoát dây cương, mãnh liệt luồn lên, tung người nhảy ra khỏi tiểu viện. Sau đó nó nhảy lên nóc nhà, lại nhảy đi xa, như một luồng khói đen biến mất trong tầm mắt.

Bà Xà cùng Lê Dũng chờ bên ngoài thấy ác quỷ từ trong sân xông ra, chỉ thoáng kinh ngạc rồi nhanh chóng xoay người rời đi, chớp mắt sau đã đi sâu vào trong ngõ nhỏ không còn bóng dáng.

Trong nội viện, Triệu Phụ Vân vội vàng đi ra. Hắn nhìn Tuân Lan Nhân đứng trên bậc thang của tiểu viện. Mới vừa rồi Tuân Lan Nhân điểm chỉ vào mi tâm đối phương xong, đã nhanh chóng lùi ra một bên. Phương vị lùi lại khác hẳn lúc ban đầu, bởi chỗ đó đã có thêm một bãi nước bẩn tanh tưởi.

Khi hắn quan sát Tuân Lan Nhân, bất chợt nàng ta nói: "Ngươi lo lắng ta không phải là đối thủ của hắn?"

"Tuân sư pháp thuật tinh vi, sớm đã dùng huyễn thân thay thế chân thân rồi, đối phương vẫn mờ mịt ngu ngốc, vậy sao có thể không bại?" Triệu Phụ Vân đáp.

Tuân Lan Nhân ngưng mắt nhìn về phía Triệu Phụ Vân như đang muốn nhìn xem trong lòng hắn nghĩ gì. Triệu Phụ Vân chỉ mỉm cười nhìn đối phương.

Tuân Lan Nhân lại nói: "Ngươi đừng quên lúc dì cả ngươi đưa ngươi lên núi Thiên Đô, là trực tiếp đưa đến tay ta. Ngươi là người thế nào, ta rất rõ ràng. Trước mặt ta, thu lại cái dáng cười giả tạo này đi."

Triệu Phụ Vân nghe nàng nói đến dì cả của mình, nụ cười trên mặt lập tức thu lại, lại nhanh chóng vừa cười nói: "Tuân sư đã gặp dì cả ta sao?"

Tuân Lan Nhân lại hiếm hoi thở dài một hơi, đáp: "Ngươi chỉ cần để ý tu hành cho tốt là được. Ta nghe nói qua, dì cả ngươi từng xuất hiện ở Thần Khư."

Triệu Phụ Vân cúi đầu, không để Tuân Lan Nhân nhìn tới sắc mặt của hắn. Thần Khư quá nổi danh. Trong hạ viện núi Thiên Đô cũng có giảng dạy địa lý sơn hà, trong đó giảng thuật về các loại sơn mạch, dòng sông, cấm địa... chủ yếu trong thiên hạ.

Thần Khư là một trong số những cấm địa trong đó. Tương truyền đó là quốc đô của thần nhân, trải qua một cuộc đại chiến mà bị đánh nát thành phế tích. Nơi đó ngày đêm điên đảo, thời không hỗn loạn, bị đủ loại pháp thuật biến thành một nơi hoang vu đáng sợ. Nơi đó có rất nhiều mê trận sát trận đủ loại được bố trí, đa số đã rách nát nhưng vẫn còn một số được bảo tồn, một khi lâm vào bên trong thì khó mà chạy thoát ra được.

Mà nguy hiểm nhất là vì thần nhân sở trường sáng lập ra hàng ngàn tiểu thế giới, mà hàng ngàn tiểu thế giới này lại được những thần nhân đó liên kết với đại trận. Cho nên nếu lâm vào những chỗ như thế, có khả năng cao sẽ bị vây khốn đến chết.

"Ngươi nghỉ ngơi một ngày, ngày mai chúng ta đi dò xét động phủ kia." Tuân Lan Nhân nói.

"Vội như vậy sao?" Triệu Phụ Vân hỏi.

"Tin tức động phủ hiển thế ở nơi này sẽ nhanh chóng truyền ra ngoài, chúng ta không sớm đi vào, chẳng lẽ chờ người khác tới tranh đoạt với chúng ta?" Tuân Lan Nhân đáp.

"Nếu nói vậy, chỉ cần Tuân sư cho ta một hạt Hoàng Nha đan, tối này chúng ta có thể xuất phát." Triệu Phụ Vân nói.

Tuân Lan Nhân lại thò tay vào trong tay áo, trong tay đã có thêm một bình sứ nhỏ. Bình sứ men màu lam tím, có dán nhãn - Hoàng Nha.

Triệu Phụ Vân không ngờ nàng lại sảng khoái như thế. Phải biết là qua bao nhiêu năm nay, ngoại trừ lúc dì cả đưa hắn lên núi Thiên Đô, chính mình ở bên cạnh nàng ta một ngày ra thì những lúc khác, nàng như không quen biết hắn.

Thậm chí hắn còn cảm thấy hẳn là dì cả bắt được nhược điểm gì đó của nàng, mới uy hiếp nàng đưa mình vào núi Thiên Đô.

Mà hắn nói muốn Hoàng Nha đan chẳng qua chỉ là thử mà thôi, bởi hắn biết Hoàng Nha đan là đan dược vô cùng trân quý, không chỉ có thể bổ sung pháp lực trên người mà còn có thể bồi dưỡng tạng phủ, giúp bản thân không bị tổn thương căn cơ vì hao hết pháp lực.

Như hắn vừa rồi dùng đến pháp Pháp Lực Hồng Lưu vậy, hầu như thoáng chốc đã ép khô hết thảy tinh khí bên trong tạng phủ, không mất vài ngày căn bản không cách nào thoát khỏi trạng thái thể hư thần nhược này được.

Nhận lấy Hoàng Nha đan mà Tuân Lan Nhân đưa tới, trên mặt Triệu Phụ Vân lại không nở nụ cười: "Tạ Tuân sư."

"Đi điều tức đi." Tuân Lan Nhân nói ra.

"Tuân sư, vừa rồi ta thấy lúc Ngô Châu đi vào viện này không mang bao nhiêu địch ý, đại khái hắn muốn cùng chúng ta đi dò xét động phủ." Triệu Phụ Vân nói.


Tuân Lan Nhân lại cười lạnh một tiếng, nói: "Ngươi ác đấu cả đêm, hao sạch hết pháp lực, hầu như đốt sạch cổ trùng trong thành Vụ Trạch, há có thể cho phép hắn nói cùng đi là cùng đi hay sao? Ta một đường chạy từ núi Phi Long đến đây không phải là để chia sẻ với người ngoài."

Nàng quay đầu lại liếc mắt nhìn Triệu Phụ Vân như thể nhìn một kẻ ngốc.

Triệu Phụ Vân không khỏi sờ sờ mũi. Hắn phát hiện Tuân Lan Nhân không chỉ có ngoài miệng không kiêng nể người, mà phong cách cũng quá cường hoành, thậm chí có chút bá đạo.

Hắn trở lại trong phòng, đi vào trên giường của mình, sau đó đổ ra một hạt Hoàng Nha đan. Đan dược vàng nhạt trong lòng bàn tay tản ra mùi thơm ngát thấm người, có điểm thoang thoảng giống mùi hương trên người Tuân đạo sư.

Hắn nuốt vào, một cảm giác mát lạnh tản ra khắp thân thể, rồi sau đó bên trong ngũ tạng bắt đầu cảm thấy ấm áp.

Ý thức của hắn xâm nhập trong đan điền, vô niệm vô tưởng.

Bên ngoài, Tuân Lan Nhân đi đến trước tượng thần trong viện, nhìn nhìn một chút, tiến đến chiếc ghế kia rồi nằm xuống, nhắm mắt lại, như đang ngủ lại như đang tu hành.

................

Bà Xà Vụ Trạch có tên thật là Lê Khê Ngư, đang mang theo Lê Dũng cháu mình chạy nhanh khỏi thị trấn, một đường nhắm thẳng tới Trường Vĩ trại nhà mình mà đi.

Khi đi ngang qua Cửu Khúc Vụ Hà ngoài thành, chợt có một nữ tử từ trong nước chui ra khỏi màn sương mù, nửa người chìm dưới mặt sông, tóc rủ xuống, nước nhỏ giọt chảy đầy người, u ám nhìn hai bà cháu bà Xà.

"Bà Vưu Thấp, ngươi ở đây cản đường ta làm gì?" Bà Xà hỏi.

Một con thuyền nhỏ từ trong sương mù đi ra. Trên thuyền có treo một chiếc đèn nhỏ, có một thiếu nữ ngồi sau đuôi thuyền đang khẽ vung mái chèo, đầu thuyền là một bà lão đứng thẳng người.

Dù là ban ngày nhưng cảnh tượng này vẫn có vài phần âm trầm quỷ dị, nhìn mù mờ không rõ.

Bà Xà lại có vài phần kiêng kị bà Vưu Thấp, người trường kỳ cư trú trong bụi cỏ lau, chỉ ngồi thuyền chèo khắp mặt sông này.

"Ngươi vội vàng từ trong thành đi ra, là muốn quay về Trường Vĩ trại hả? Xem ra Ngô phủ quân đã thất bại." Bà Vưu Thấp khàn giọng hỏi.

“Ha ha, ngươi đã thấy rồi cần gì phải hỏi nữa." Bà Xà cười lạnh nói. Lúc trước để mở được động phủ kia, những người này vốn không hề có quan hệ tốt đẹp trong Vụ Trạch có thể tạm thời hợp tác với nhau. Hiện tại hầu như đã không có khả năng đi dò xét động phủ nữa, quan hệ đương nhiên lại trở về như trước.

"Ngô phủ quân thua chạy, người của núi Thiên Đô chắc chắn sẽ đi mở động phủ. Chỉ là bọn họ có hai người, có lẽ cần thêm người hỗ trợ, vậy sao chúng ta không cùng đi với bọn họ?" Bà Vưu Thấp nói.

Bà Xà nhíu mày nói: "Bà Vưu Thấp, ngươi là đang nói đùa sao?"

Bà Vưu Thấp đáp: "Làm sao nào? Ta có thể dịch quỷ, ngươi có thể khu xà, đều có thể giúp bọn họ dò đường được. Nói thật, nếu không có người của núi Thiên Đô đến, cũng không biết chừng nào thì mấy người chúng ta mới mở ra động phủ kia."