Nhất Hướng Tình Tham

Chương 3




Edit: Blanche

Thân Thập Tam không nói gì, nhân sâm tinh giỏi nhất chính là chui xuống đất chạy trốn, nhưng chỉ cần có dây đỏ buộc lại là không thể triển khai. Nếu như bị tóm lại, đến khi nào hắn mới có thể thành tiên a!

Tính toán một chút, nghe nói phu nhân của tướng quân thân thể yếu, không chừng việc này cũng gọi là làm công đức.

Nguyên hình của Thân Thập Tam cũng giống cậu, thân hình thon dài cân xứng, ngũ quan thanh tú tuyệt hảo, là một trong những nhân sâm quý hiếm, vì thế mà hình người của Thân Thập Tam cực kỳ đẹp trai, chỉ là màu da hơi ố vàng.

Cùng Nghiêu Hồng ngồi chung trên xe ngựa, sợi chỉ đỏ trên người Thân Thập Tam mới được cởi ra. Hắn chỉ chỉ miếng bùa vàng dán ngoài miệng, Nghiêu Hồng lập tức hiểu ý, liền đưa tay tháo giúp ra.

Lòng bàn tay mang theo nhiều vết chai của Nghiêu Hồng nhẹ nhàng vuốt gò má của Thân Thập Tam, thực vật thành tinh bình thường đều là không có nhiệt độ, vì lẽ đó mà nhiệt độ của Nghiêu Hồng như làm bỏng Thân Thập Tam, xúc cảm thật lâu cũng không thể biến mất.

Trong xe ngựa tràn đầy yên tĩnh, Nghiêu Hồng không phải là một người nói nhiều, liền nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Hắn mới từ chiến trường đánh thắng trở về triều, còn chưa kịp nghỉ liền bị phó quan kéo tới Địa Tinh các, xem một trận náo nhiệt.

Thường ngày Thân Thập Tam vô cùng thích nói chuyện, yên tĩnh như vậy thực sự khiến hắn nhịn không được, đành mở lời: “Ánh mắt ngươi thật không tệ.”

Mí mắt Nghiêu Hồng động một chút, thế nhưng vẫn không nói gì.

“Ta đúng là sâm núi Trường Bạch hoang dã, ngươi lần này cũng thực sự kiếm được lời rồi.”

Thân Thập Tam rung đùi đắc ý, cây trâm trên đầu cũng vui vẻ vang theo.

“Nếu như cứu sống được phu nhân, có thể thả ta đi sao?”

Nghiêu Hồng không nói gì cả, cả người lạnh lùng vạn phần, cũng không nói là tốt, cũng không nói đồng ý.

Thân Thập Tam nghĩ đã đến rồi thì nên ở lại, chỉ cần không phải ở trong tinh quán nhả nước sâm, tất cả đều được.

Bên trong phủ tướng quân, Thân Thập Tam nhìn thấy một vị phu nhân sắc mặt trắng như tờ giấy, không có chút hồng hào, viền mắt hãm sâu. Thân Thập Tam cảm thấy bệnh của nàng không nhẹ, chữa khỏi cần một thời gian.

Phu nhân này thật ra là trưởng tẩu (chị dâu cả) của Nghiêu Hồng, sau khi sinh hạ nhi tử thân thể vẫn không được tốt, còn nhiễm phải bệnh hàn, cả ngày không bước ra cửa lớn nửa bước.

Người ngoài đối với một nhà Nghiêu Hồng biết rất ít, lợi dụng điều đó mà làm cho phụ nhân này là Nghiêu Hồng phu nhân.

Điều khiến Thân Thập Tam kì quái là, Nghiêu Hồng không để cho hắn cứu trị phu nhân, trái lại đem hắn đặt ở phòng ngủ, kêu nha hoàn nô bộc chiếu cố.

Ban đêm, Nghiêu Hồng xử lý công việc xong trở lại phòng ngủ chuẩn bị nghỉ ngơi, chỉ thấy Thân Thập Tam cứ nhiên chiếm toàn bộ giường. Muốn đem Thân Thập Tam chuyển vào bên trong, tư thế vì vậy làm vết thương trên vai bị xé rách.

Nghiêu Hồng ngồi bên giường cởi quần áo, lộ ra thân hình cường tráng, vết thương có đọng chút máu. Thân Thập Tam cảm giác được trong phòng nồng đậm mùi máu tanh, lập tức tỉnh lại, ngồi dậy mở băng gạc ra nói: “Vết thương của người đã lâu không khép lại, nguyên nhân là khí huyết bên trong không đủ. Bên trong “Trân châu túi” có ghi chép, nhân sâm có công hiệu bổ máu, ta cho người một chút nước sâm!”

“Không cần.” Thanh âm đông cứng của Nghiêu Hồng làm Thân Thập Tam có chút oan ức khó giải thích. Hắn hảo tâm hảo ý giúp Nghiêu Hồng điều trị vết thương, không nghĩ tới con người này còn không thèm cảm kích.

Nghiêu Hồng rắc lên miệng vết thương một chút phấn cầm máu, băng bó cẩn thận rồi lên giường ngủ.

Giường ngay lập tức bị chiếm đi một nửa, Thân Thập Tam trong lòng lại mắng, tên tướng quân này có tiền như vậy thế mà ngay cả cái phòng khách cũng không cho mình ở, thực sự là keo kiệt.

Ngày hôm sau, Thân Thập Tam nhìn một bàn đầy món ăn ngon, nghĩ, chẳng lẽ Nghiêu Hồng cảm thấy mình quá gầy?