Nhất Gia Tam Khẩu

Chương 21




Nhị thập nhất.

Chính lúc đang hỏi điện thoại lại vang lên, ta nhìn anh trai, anh trai nhìn ta, ta đi qua nhìn số gọi tới, là dãy số vừa rồi.

“Tiếp hay không?” Ta hỏi anh trai.

“Tiếp nói cái gì?” Anh trai hỏi ta.

Anh trai cười: “Chúng ta không tiếp chờ ba ba em tắm xong tiếp.”

Sau đó vang lên thật nhiều lần, điện thoại rốt cuộc bị đón lên.

Anh trai cùng ta nhìn nhau, rất nhanh đè xuống loa ngoài.

“Trúc Khiêm sao? Là Trúc Khiêm đi?” Giọng nữ vừa rồi.

“Là chị hai?” Thanh âm kinh ngạc của ba ba.

“Di động của em đổi số à?” Chị gái của ba ba hình như gọi là bác đi? Bác hỏi.

“Ân, đã quên nói với chị.” Ba ba nói.

“Em cùng Bình Bình ly hôn, chị đã nói với ba, tân niên năm nay em khi nào trở về?” Bác hỏi

“Này, còn chưa quyết định.” Ba ba trả lời.

Bác trầm mặc một chút, hỏi: “Tiểu hài tử vừa bắt máy là ai?”

Sau đó là ba ba trầm mặc trầm mặc…..

Bác nói: “Chị là chị em có chuyện gì em vẫn không thể nói với chị sao? Chị cũng không giống ba nổi giận với em.”

Sau đó ba ba nói: “Là Vũ Nhiên, là..... con em.”

“nghe đứa bé kia nói chuyện, không nhỏ.” Bác trầm mặc một chút: “Em cùng Bình Bình ly hôn có quan hệ tới đứa bé kia.”

“Ân.” Ba ba ứng với.

Bác nói: “Nói chuyện trên điện thoại không rõ ràng, tân niên em về sớm một chút, tốt nhất mang đứa bé kia về cùng.”

“Này.....” Ba ba do dự.

“Em thế nào cũng phải cho ba một lời giải thích hợp lý, bằng không chuyện này như thế nào cũng nói không thông, nên nhớ, nghĩ tốt thì gọi cho chị.” Sau đó bác treo điện thoại.

Ba ba tựa hồ phát ngốc một lát mới dập điện thoại.

Cắt điện thoại sau ta hỏi anh trai: “Ba của ba ba? Bác của em? Còn có, ba của ba ba không phải ông nội em sao?”

Anh trai giống ta mờ mịt, nói: “Hình như kêu như vậy.”

“Vậy anh quen sao?” Ta hỏi anh trai

“Không biết, chỉ nhớ ba ba của ba ba em hình như là thầy giáo dạy sơ trung ở thành J.” Anh trai nói, sau đó lại nói một câu: “Bất quá hiện tại hẳn là về hưu đi.”

“Oa, thân thích của ba ba?” Ta có chút líu lưỡi.

“Hẳn là kêu người thân mới đúng.” Anh trai sửa sai cho ta.

“Trời ạ, em không nhận thức, cái gì cái gì …. cái gì bác kia còn nói muốn đưa em về nhà?” Ta ở trên ghế có điểm không biết làm sao, sau đó ưỡn tới ưỡn lui.

Anh trai liếc ta một cái, trầm mặc một chút nói: “Lúc em đi tìm ba ba không phải cũng không quen?”

“Oa, cái kia không giống, đó là ba ba em, em liếc một cái liền biết không sai.” Ta nhéo tóc, xả áo, vẻ mặt lo sợ không yên.

Đang nói ba ba đi ra, cũng nghe thấy ta cùng anh trai nói chuyện.

Anh trai thản nhiên: “Ta cùng Vũ Nhiên nghe lén điện thoại của ngươi.”

Ba ba dùng khăn mặt lau tóc, nhìn không thấy biểu tình, thanh âm có điểm trầm thấp nói: “Cũng không tính nghe lén, bằng không ta cũng sẽ nói cho các ngươi.”

Sau đó ba ba ngồi xuống nói: “Ta cùng Bình Bình ly hôn ta nói cho chị hai, chị ấy lần trước gọi điện tới công ty nói chị sẽ tìm cơ hội nói với ba ba của ta, ta biết ba ba khẳng định sẽ tức giận.”

Anh trai hỏi: “Vậy ngươi phải làm sao? Mang Vũ Nhiên về đón tân niên?”

Ba ba không nói lời nào, ta xem ko ổn, ôm tay anh trai nói: “Em không đi em không đi! Em cũng không quen biết a!”

Anh trai nhìn phòng khách trầm mặc, nở nụ cười một chút hỏi ta: “Vũ Nhiên đang sợ cái gì?”

Ta bất an ngồi trên ghế vặn vẹo, sau đó kéo anh trai nói: “Em không biết, dù sao em không đi, muốn đi cũng cùng anh đi.” Sợ cái gì, ta ko biết, nhưng là ấn tượng bên trong, thân thích ko người nào tốt.

Anh trai có điểm bất đắc dĩ cười khổ: “Anh đi làm cái gì?”

“Em mặc kệ.” Ta xấu lắm: “Hơn nữa em đi trong nhà liền còn một mình anh, một người đón tân niên như thế nào. Cho nên em ko đi a.”

Ba ba nhìn ta quấn chặt trên người anh trai, mang điểm thỉnh cầu nhìn anh nói: “Cùng nhau trở về đi.”

Anh trai thở dài rất dài, nói: “Ta phải nghĩ lại.”

Năm mới thôi, đều nhanh đón năm mới thôi, không cần bề bộn như vậy a? tâm tình vốn rất bình thản lập tức trở nên nôn nóng.

Anh trai cuối cùng vẫn là đồng ý mọi người cùng nhau về, hơn nữa bắt đầu chuẩn bị gì đó dùng đến khi về nhà ba ba.

Thời điểm ba ba được nghỉ, anh trai cũng đã chuẩn bị tốt hành lý, ba ba gọi điện về nhà nói, sau đó bị yêu cầu 29 tháng Chạp phải về tới nơi.

Vé xe không dễ mua, anh trai nói cuối năm đông người chen chúc sẽ bị ép chết, sau đó đi thuê một chiếc xe tự lái. Theo đường S350 trở về, làm phương tiện đi lại trong tết.

Anh trai nói: “Ta lái xe ko thành vấn đề, nhưng là ta ko biết đường.” Này ta cũng không lo, bởi vì trước kia quay về thành J thăm dì hai cũng là anh trai lái xe.

Sau đó anh trai lái xe, ba ba ngồi phó lái chỉ đường, đem ta một người ném ra đằng sau. Ta một bên gặm snack một bên lầu bầu: “Em không cần về a không cần về ô ô ô…”

Anh trai bị ta niệm phiền, uy hiếp: “Vũ Nhiên, em còn lầu bầu nữa anh sẽ đem em ném xuống đường.”

Bị uy hiếp ta chỉ hảo hảo ủy khuất kéo chăn ngồi ghế sau ngủ. Còn chưa ngủ đc đã nghe anh trai nói: “Chuột con rốt cuộc im lặng?”

Anh trai thật quá đáng, có ba ba ta liền thành chuột con, ô ô ô, ta là hài tử không ai đau.

Rầu rĩ trốn trong chăn, nghe Giang Mỹ Kỳ hát bài 《 nhớ đến 》

‘Cơn gió mới rồi vô tình thổi bay. Hoa kia theo gió rơi xuống đất. Em thấy hoa anh đào xinh đẹp tung bay.

Thoang thoảng đâu đây hương trà thơm ngát. Khẽ ca một giai điệu ngày xưa. Ngồi nơi đây nhớ lại xưa kia cùng anh nói cười.

Cùng nói về tương lai, giống như là tất cả hạnh phúc đều có thể mong muốn.

Anh nắm tay em, hết thảy đột nhiên im lặng, anh muốn em đón lấy tình yêu của anh.

Hoa quý tuy đã tàn nhưng sang năm sẽ lại là một dạng phong tình.

Yêu là muốn cùng anh hạnh phúc. Anh làm cho em kinh hỉ, làm cho em may mắn, em sẽ có cảnh đẹp suốt đời.

Số phận can thiệp quá nhanh em không có thời gian hoàn lại tất cả.

Từ nay về sau là một khoảng thời gian vô tận, ngẫu nhiên nhớ tới sẽ thở dài.

Nếu lúc trước biết quý trọng, em sẽ không phải khóc trong ân hận.

Nở nụ cười trở nên thật vất vả, đặc biệt chỉ có thể nhìn mây nhớ lại không khí ngày xưa.

Những tiếng than thở chỉ có thể an ủi mình, có lẽ anh sẽ nghe thấy nhưng lời ca này….’

(bạn chém bừa đấy, mọi người có thể vào đây để nghe thử) (hắc hắc…. xâu-ri, mới sửa lại đg dẫn bài hát rồi, hôm trc là bạn dẫn nhầm hjhjhj… cái bài nhầm ý ý là đây, nếu ai nghe thấy hay hay pẩu bạn bạn bỏ vào cùng bản word khi xong hén!)

Ca từ rất êm đẹp, thản nhiên ưu thương, lại giống như khắc vào trong tim. Bất quá, còn không chờ ta cảm thán hoàn ta liền tiến nhập mộng đẹp tiếp tục oán giận.