Tối đó, bốn người bọn họ cùng nhau đi đến Pub Ám Dạ. Ngay khi vừa bước vào thì vừa lúc gặp được mấy người kia đang chuẩn bị lên sân khấu.
"Mấy bà làm cái gì mà bây giờ mới tới, muộn thêm chút nữa là không được nhìn thấy màn mở đầu đẹp trai của bọn tôi rồi." Béo cười hì hì nói.
"Không phải là tới kịp rồi sao?" Tô Túc bĩu bĩu môi.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiêu Hải mặc một thân quần áo phong cách avant-garde, nhưng sau khi nhìn thấy La Tử Sơ liền lộ ra nụ cười đơn thuần ngu ngốc: “La La, em tới rồi à, bọn anh đã giữ chỗ cho mấy đứa rồi này, nhanh qua đó ngồi đi.”
"À, còn có trùng hợp là một người bạn của Tần Cầm cũng sinh nhật hôm nay luôn, nên tôi gọi bọn họ qua ngồi luôn rồi." Béo chỉ chỉ chỗ không xa. Tần Cầm cũng là một trong số ít những người bạn thân của Tô Túc, sau khi qua nhà Tô Túc chơi mới quen được Tiêu Hải và Béo.
"Ừ, biết rồi."
"Vậy bọn tôi lên sân khấu đây, La La, đợt lát nữa em phải cổ vũ cho bọn anh nhé, nói không chừng nhờ được em cổ vũ mà kỹ thuật của người nào đó sẽ tiến bộ vượt bậc đó, có khi, còn có thể vượt qua thầy của người ta à nha, bà thấy có đúng không? Tô Túc?" Béo híp mắt cười nham hiểm.
"Hả? Ngoại trừ anh Tiêu ra còn có ai đi học thầy sao?" La Tử Sơ ngờ nghệch hỏi.
Tô Túc ngây ngẩn nhưng ngay lập tức cô cũng phá ra cười.
"Tô Tô, tâm trạng của bà tốt nhỉ?" Tiêu Hải âm u liếc cô một cái.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc này cô mới nghẹn cười lại. "Không, không, làm sao có thể." Nhưng chuyện này thật sự là quá hài rồi, cô cắn chặt môi rồi quay đi, cúi đầu tiếp tục khúc kha khúc khích.
Karen ở một bên mải mê nhìn chăm chú vào đôi mắt chứa ý cười đang phát sáng lấp lánh của cô, trong đôi mắt xanh lục của cậu xẹt qua một tia sáng lạ.
"Tiêu Hải!" Ông chủ đứng ở trên sân khấu gọi.
"Biết rồi." Tiêu Hải trả lời lại một tiếng. "Vậy chúng ta lên thôi, mấy đứa cũng nên qua kia ngồi đi."
Bốn người đi tới chỗ đám người Tần Cầm đang cười đùa, Tần Cầm hô to bảo: "Sao bây giờ mấy bà mới tới!"
"Đúng vậy, đến muộn phải bị phạt rượu nha." Mấy người bạn của cô ấy cũng cười nói theo, thật ra một đám bọn họ đều là bạn học chung một trường đại học với nhau. Mọi người cũng gật đầu chào hỏi, không lâu sau thì đã bắt đầu quen thuộc. Đột nhiên, trong Pub trở nên tối đen, ban nhạc của Tiêu Hải do có chút tiếng tăm nên trong Pub đã có một lượng fan cố định, khi họ nhìn thấy buổi biểu diễn sắp mở màn thì cũng bắt đầu hò reo cổ vũ.
Ngay sau đó, đèn sân khấu bất chợt sáng lên và âm thanh của nhạc cụ kim loại vang lên đinh tai nhức óc. Ca khúc đầu tiên là bài hát mà ban nhạc tự sáng tác và cũng là bài hát thành danh của bọn họ, "Cuồng", khi tiếng nhạc rock cuồng dã vang lên trong Pub thì tâm trạng của khán giả cũng ngay lập tức High lên.
Karen nhướn mày, họ chơi tốt hơn so với trong suy nghĩ của cậu, đặc biệt là tay trống Tiêu Hải, luyện thêm mấy năm nữa thì hoàn toàn có thể lọt vào hàng ngũ Top1 rồi. Hơi của giọng ca chính còn yếu, kỹ thuật của tay bass cũng còn thiếu một chút nhưng âm thanh của nhạc cụ vẫn có thể che được khuyết điểm này. Tiết tấu bài hát rất nhanh, nhưng âm thanh vẫn rất nhịp nhàng, Karen bắt chéo hai tay và nhịp nhịp chân.
Nhưng ngay sau đó liền có một âm thanh không hài hòa vang lên từ cây guitar.
"Sai rồi." Cậu đang cau mày vì âm thanh đó thì lại chợt nghe thấy một giọng nói nhỏ từ bên cạnh, cậu ngạc nhiên quay lại thì thấy Tô Túc đang chăm chú xem màn biểu diễn trên sân khấu kia, còn những ngón tay của cô lại đang gõ gõ theo nhịp trên thành ghế sofa.
"Tô Tô, chị biết chơi nhạc à?" Cậu ngạc nhiên hỏi.
Đôi mắt của Tô Túc lóe lên một chút “Chỉ biết chút thôi” Cô trả lời qua loa.
Thật sự là chỉ biết một chút thôi? Karen dùng ánh mắt cao thâm khó lường liếc nhìn cô, lỗi sai ban nãy ngay cả những người biểu diễn chung trên sân khấu còn chưa phát hiện ra, Tô Túc nói như vậy có phải là quá khiêm tốn một chút rồi không?
"Cậu cảm thấy……bọn họ chơi thế nào?" Tô Túc đột nhiên hỏi.
Karen nói thẳng ra suy nghĩ lúc nãy của cậu cho Tô Túc nghe, cô nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi gật gật đầu.
"Có điều vì sao tiếng trống của Tiêu Hải lại giống tiếng trống của tôi…..." Karen đột nhiên ngừng lại. "Ý tôi là có hơi giống tiếng trống của một người bạn của tôi?" Đặc biệt là kỹ thuật nhịp đánh càng giống hơn nữa.
"...…Vậy sao?" Lỗ tai của tên này đúng là thính thật.
Biểu diễn xong hai ca khúc, nhóm người Tiêu Hải đi xuống sân khấu trong tiếng hò reo của khán giả, bọn họ hào hứng đi đến chỗ đám người Tô Túc đang ngồi mà Béo lập tức đặt mông ngồi ngay xuống bên cạnh Tô Túc. "Thế nào, hôm nay chúng tôi biểu diễn cũng được đúng không? "
"So với lần trước thì đúng là không sai." Tô Túc cười như không cười.
"He he, hôm nay anh Tiêu đã phát huy hơn lúc bình thường nha, La La, cảm ơn em rất nhiều vì đã đến hôm nay." Béo khoa trương nói.
"Em làm gì có tác dụng lớn như vậy, là bản thân anh Tiêu lợi hại mà." La Tử Sơ chỉ nghĩ là Béo đang đùa nên cô cứ cười hề hề và vẫy vẫy tay.
"Đừng nghe cậu ta nói xàm, La La, em đói chưa? Anh đi mua chút đồ ăn cho em, muốn ăn gì nào?" Tiêu Hải cảnh cáo liếc mắt nhìn Béo một cái rồi mới quay đầu qua, trầm giọng khẽ khàng hỏi La Tử Sơ.
"A, thật sự là có hơi đói rồi, em muốn ăn mì ý ạ, cảm ơn anh Tiêu." La Tử Sơ nở một nụ cười thật tươi với anh
"Mỳ ý? Anh biết rồi, bây giờ anh đi mua ngay." Tiêu Hải bị nụ cười của cô làm cho mụ mị đầu óc, anh vội vã quay người đi.
"Anh Tiêu, anh thiên vị, bọn em cũng muốn ăn." Tay guitar hét lên ầm ĩ.
"Đúng vậy đúng vậy, thấy sắc liền quên bạn cũng không thể quá đáng như thế." Giọng ca chính cũng hùa theo bảo.
"Nói nhiều quá, một mình tôi thì làm sao có thể cầm nhiều như vậy?" Trên khuôn mặt ngăm đen của Tiêu Hải nổi lên hai rặng hồng đáng ngờ, nhưng ánh đèn neon chuyển động trong Pub đã che dấu giúp anh.
Tay bass đưa mắt nhìn xung quanh một vòng rồi hăng hái đứng dậy. “Anh Tiêu, em đi giúp anh cho."
Đợi khi bọn họ quay trở lại, mọi người đã sắp chơi vui đến mức quên cả trời đất, người bạn có sinh nhật của Tần Cầm đã bị mọi người bôi đầy kem bơ lên mặt. "Cảm ơn Chúa, hai người cuối cùng cũng quay lại rồi." Cô cũng sắp khổ đến ứa nước mắt luôn.
"Mấy người làm sao có thể bắt nạt nhân vật chính thảm như vậy, quá vô nhân đạo rồi!" Người chơi bass giả vờ chính trực nghiêm túc nói, nhưng anh ta ngay lập tức lộ ra mặt thật "Chúng ta đổi trò khác để chơi đi, chơi trò ăn mì sợi được không?" Anh cầm một đĩa mì ý lớn giống như đang hiến vật quý rồi nói. “Một nam một nữ cắn cùng một sợi mì với nhau, cắn từ hai đầu cắn vào, ai cắn đứt trước liền thua. Trò này tất cả mọi người đều biết chơi đúng không?"
Đám người ngay lập tức hiểu được dụng ý của anh nên đồng loạt dùng ánh mắt ái muội nhìn về phía Tiêu Hải. "Được nha, không có ý kiến." Chỉ cần có một đối tượng bị chỉnh thì trên cơ bản là bản thân sẽ không bị gì.
"Này này, ai muốn chơi trò không trong sáng này với mấy người." Tiêu Hải phát hiện ra ánh mắt của mọi người, anh nhanh chóng phản đối mà nói.
"Không trong sáng thì ông còn chơi nhiều lần như vậy làm gì?" Tô Túc không khách khí mà khinh bỉ hỏi, lần trước còn dám chơi cô, lần này hắn ta chết chắc rồi.
Bất chấp sự phản đối yếu ớt của anh, nhóm người đã nổi lên ý xấu ngay lập tức bắt đầu chơi, La Tử Sơ không hề ý thức được chuyện mình đã trở thành mục tiêu số một của mọi người, cô nhún nhún vai, cảm thấy không thành vấn đề.
Trước đây có hai cặp nam nữ lửa gần rơm nhưng lâu ngày không bén, sau khi chơi trò này xong, dưới bàn tay tội ác của Tần Cầm thì cũng đã bắt đầu tìm hiểu nhau. “La La, có phải là đến lượt em không? Đừng thua nha, cả một ly bia lớn cũng không dễ uống đâu. "
"Yên tâm." La Tử Sơ có thần kinh thô nên cũng không cảnh giác, cô ngồi xuống trước đĩa mì ý "Ai trước?"
Tiêu Hải muốn tiến lên nhưng lại bị một đám người đã có dự mưu trước chặn lại. "Anh Tiêu, vẫn chưa phải lượt của anh mà, đừng có gấp."
Tay bass mỉm cười độc ác với anh rồi bước tới nhếch miệng cười với La Tử Sơ. "Mong em giúp đỡ nhiều hơn."
"Đám mấy cậu, không muốn sống nữa đúng không?" Nếu như ánh mắt của Tiêu Hải có thể giết người thì toàn bộ những người con trai có mặt ở đây đều đã chết hết rồi.
"Hả? Bọn em có làm gì đâu?" Đoàn kết là sức mạnh, không sợ đánh không lại một mình anh. Đội ngũ hợp tác tạm thời cùng nhau phát ra một tiếng cười lưu manh.
Trò chơi đã bắt đầu, tay bass cố ý ăn chậm thật chậm mà La Tử Sơ cũng cảm thấy không có ảnh hưởng gì, nên cô cũng liền bạo dạn ăn vào trong, Tiêu Hải không thể ngăn cản được hai người nên tức giận tới mức trên đầu sắp bốc lửa.
"Oh oh ~ ~" mọi người xung quanh cũng phối hợp hò reo.
Cho đến khi ăn tới chỉ còn cách ba centimet cuối cùng, mắt nhìn thấy hai người sắp hôn nhau rồi, tiếng hò hét của mọi người cũng càng ngày càng nhiệt liệt hơn, có điều cuối cùng tay bass do sợ hãi dâm uy của Tiêu Hải mà nhút nhát cắn đứt sợi mì trước.
"Oh-----” Bọn họ rõ là thất vọng kêu lên, có người còn dùng nắm tay đập vào người tay bass.
"Rất tốt rất tốt, người thua phải uống rượu, người thắng sẽ tiếp tục thử thách." Tần Cầm vỗ vỗ tay, lớn tiếng nói.
"Được-----" Các chàng trai bắt đầu hoan hô, Tần Cầm thật là quá nhạy bén rồi.
"Mấy người các cậu kiềm chế một chút cho tôi!" Trên đầu Tiêu Hải nổi lên gân xanh.
"Không sao đâu anh Tiêu, tất cả bọn họ đều có bạn gái rồi, em thắng chắc mà." La Tử Sơ nở một nụ cười tươi rói với anh, ai lại dám làm loạn trước mặt bạn gái cơ chứ, cũng không phải là bị điên.
"Ừ, anh chỉ sợ bọn họ sẽ chơi quá trớn…...." Tiêu Hải miễn cưỡng cười.
"Không sao, không sao."
Ai biết, cô bạn gái vẫn ngồi ở một bên lại cười lớn nói với anh bạn trai vừa lên tham gia: "Anh yêu, chơi thắng thì em hôn anh một cái."
"Không thành vấn đề." Có được cái gật đầu của bạn gái nên tính giỡn nhây của tên này càng dâng cao hơn.
"Này này, bà thật sự muốn bắt tôi uống rượu à." La Tử Sơ không vui liếc cô bạn gái một cái.
"Vậy thì đừng có thua." Dương Gia vỗ vỗ vai cô.
Sau đó vòng thử thách thứ hai cũng diễn ra khí thế bừng bừng, rồi vòng thứ ba, vòng thứ tư, ngay tại vòng cuối, khi Tiêu Hải chỉ còn kém một chút là nổi điên thì Tần Cầm bất ngờ nói “Được rồi, La La chơi lâu như vậy chắc cũng mệt rồi, đổi Tô Tô lên chơi đi. "
Quá tuyệt! Mọi người đều dùng ánh mắt bái phục nhìn Tần Cầm.
"Được." Tô Túc ngay lập tức sảng khoái đồng ý. Khi cô chuẩn bị lên thì Karen không vui kéo lại cô "Chị cũng muốn chơi à?" Khuôn mặt tuấn mỹ dưới chiếc mũ thể thao cũng sắp dúm lại thành một cục, lúc nãy khi nhìn họ chơi cậu còn cảm thấy rất mới lạ, rất hưng phấn nhưng lúc thấy Tô Túc cũng muốn chơi thì cậu lại không cảm thấy vui một chút nào, vừa nghĩ tới cô sẽ thân mật ăn cùng một sợi mì với người khác thì cậu liền thấy tức giận.
"Đương nhiên, thù lần trước tôi nhất định phải báo chứ." Lần trước kém chút nữa là cô mất nụ hôn đầu của mình.
Khi Tô Túc vừa bước lên thì Tiêu Hải liếc nhìn thấy đôi môi mím chặt của Karen, trong lòng anh đã có một ý định.
Hai người có mục đích khác nhau cùng cắn vào một sợi mì ý và chầm chậm ăn, dần dần, hai đôi môi cũng sắp chạm vào nhưng không có ai định cản họ lại, tâm trạng của mọi người càng dâng cao, ở một bên hò reo cổ vũ điên cuồng, không có ai nhìn thấy sắc mặt âm trầm dưới chiếc mũ của Karen.
Tên này thật sự nghĩ là cô sẽ bỏ qua cho hắn sao? Trong đầu của Tô Túc đột nhiên nhảy ra một suy nghĩ lớn mật, nếu như cô chịu hy sinh một chút thì……Suy nghĩ và hành động đi đôi với nhau, Tô Túc lập tức cúi người, ăn luôn cọng mì chỉ còn lại 0.5 cm ở giữa hai cánh môi vào miệng, đương nhiên cô cũng đồng thời đụng vào môi của Tiêu Hải, mọi người bấy giờ giống như điên rồi, bắt đầu hò reo mấy âm thanh kỳ quái và huýt sáo, Tiêu Hải giật mình rồi vội vàng lùi ra.
"Ha ha" Tô Túc cười tươi rói. Cô không có một chút cảm giác gì khi chạm môi với người anh trai đã chơi chung từ nhỏ đến lớn này, nhưng là người nào đó có thể lại không cảm thấy như vậy. Cô mở to mắt chờ mong nhìn phía La Tử Sơ, chỉ thấy cậu ấy không phụ sự mong đợi của cô mà nói: "Hóa ra Tô Tô với anh Tiêu là một cặp, mình không hề biết gì hết nha, Tô Tô cậu giấu kĩ thật, ngay cả mình cũng không chịu nói."
Tiêu Hải che lại môi, anh dùng ánh mắt không thể tưởng tượng được mà nhìn về phía Tô Túc, con nhóc chết tiệt này vậy mà dám hãm hại anh! Anh trừng mắt liếc cô một cái xong rồi mới vội vàng giải thích cho La Tử Sở "La La, chuyện không phải như em nghĩ đâu, con nhóc này đang muốn chơi anh, nó rõ ràng biết…..." Anh thích em! Nhưng là lời đã tới bên miệng nhưng vẫn không thể nào nói ra.
“Biết gì cơ?"
"Cái đó…..." Trong nháy mắt mọi người xung quanh cũng im lặng lại, trên mặt mỗi người đều mang biểu tình xem kịch vui làm cho cả khuôn mặt của Tiêu Hải đều đỏ rực, nhưng anh lại đột nhiên nghẹn lời, nói không ra, chỉ có thể nói "Biết anh muốn chơi nó, không ngờ lại bị nó chơi lại trước. "
"Ai-----" Vừa nghe như vậy, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ “trẻ con không thể dạy dỗ”, Tô Tô cũng đã hy sinh đến như vậy rồi mà tên này vẫn không nói ra được.
Thất vọng thì thất vọng nhưng trò chơi vẫn tiếp tục và mọi người đều chuyển sự chú ý qua người khác.
Không ai để ý thấy, trong mắt của Karen sáng lên một tia sáng nguy hiểm.