Nhặt Được Tình Yêu Nhỏ - Độc Độc

Chương 40




Nếu không phải là anh cả cậu đang ở thì thế nào Tô Túc cũng phải đập chết cậu. Rốt cuộc là cô đã…… bị lừa tới chỗ nào vậy?

 

Không bao lâu liền tới nơi, đợi khi xuống máy bay, Karen lưu luyến mà liếc mắt nhìn Tô Túc một cái, sau đó mới quay đầu nhìn anh cả rồi nói: “Eisen, em giao Tô Tô cho anh trước.”

 

“Anh biết.” Eisen gật gật đầu.


“Tô Tô, tôi phải đi gặp một ông cụ già trước, lát nữa lại tới tìm chị” cậu yêu thương in lên hai má cô một nụ hôn, không đợi Tô Túc mở miệng trả lời đã chui luôn vào một chiếc Lincoln, ở hai bên xe là lính hộ vệ mặc quân trang, súng thật đạn thật đang nghênh đón cậu.

 

“Cậu muốn đi đâu vậy?” Tô Túc có chút há hốc mồm. Đó là quân lính! Quân lính đó!

 

“Ngài Modi, hoan nghênh mọi người đã đến, mời ngài đi theo thần.” Một người đàn ông trung niên hào hoa phong nhã mỉm cười có lễ khom lưng nói.

 

“Ừ.” Không để ý tới Tô Túc đang mất hồn, Eisen lập tức khom lưng ngồi vào một chiếc xe khác.

 

Tô Túc nhất thời ngây người tại chỗ.

 

“Vị tiểu thư này, mời lên xe ạ.” Người đàn ông trung niên kia thấy nghi hoặc thân phận của cô cùng với thái độ của Eisen, nhưng ông vẫn duy trì nụ cười tiêu chuẩn mà mời cô một lần nữa.

 

“Nga.” Tô Túc lúc này mới phục hồi tinh thần lại, hóa ra là thật sự bị người ta ghét nha. Cô vừa bước lên xe vừa nghĩ như vậy.

 

Ngồi ở trong chiếc xe to rộng, cả hai người đều bảo trì phẩm chất cao nhất của —— yên tĩnh. Eisen giống như là trong xe không có tồn tại người như cô, chỉ chú ý nhắm mắt dưỡng thần, Tô Túc nghiêng đầu qua một bên, từ vết tích trong quá khứ để lại, cô tựa hồ hiểu được nguyên nhân mà vị này không thích cô. Trong lòng cô thầm mắng tên đầu sỏ gây tội kia, Tô Túc thở dài một hơi ở trong lòng, thôi, cho hắn xả giận một lần mới được.

 

Thế là lòng mang tâm sự nên Tô Túc cũng không có phát hiện bản thân đang đi vào một nơi mà người bình thường tuyệt đối không thể tưởng tượng được và cũng không thể nào bước vào được, nhưng tần suất xuất hiện của nơi này trong điện ảnh và tiểu thuyết cực kỳ cao —— hoàng cung.

 

Đợi khi cô phát hiện ra điểm không thích hợp thì đã là lúc một nhóm nữ quan được huấn luyện chuyên nghiệp đang giúp cô trang điểm thay quần áo. Bởi vì đồ Tô Túc thay không phải là các mẫu thời trang mới như của Chanel, Prada mà là loại váy công chúa xa hoa bồng bồng cần bó eo điển hình mà các phu nhân thiên kim ở Châu Âu hay mặc thời Trung cổ!

 

Ông trời, cho tới bây giờ cô cũng chưa có mặc qua bộ quần áo nào có giá trị quý giá như thế, trọng điểm không phải ở bộ quần áo mà là ở  từng hàng đá quý được nạm ở trên váy. Người thạo nghề như Tô Túc liếc mắt một cái là có thể nhìn ra đây đều là đá quý cao cấp nhất. Ở xã hội hiện tại, chỗ nào còn dùng quần áo khảm đá quý thật như thế này? Hay là…… không biết sao mà cô đã gặp phải chuyện lưu hành nhất của phụ nữ đương thời —— cô xuyên không rồi?

 

Đừng nói giỡn, tuy rằng tên kia có phiền phức một chút nhưng cô đều đã…… cô suy nghĩ cái gì vậy! Đâu thể nào mà thật sự có loại chuyện như xuyên không! Tô Túc chợt như tỉnh dậy từ trong mộng, cô gõ gõ đầu, không lẽ hiện tại IQ của cô thật sự bằng không sao?


 

Nữ quan bên cạnh khó hiểu mà nhìn động tác kỳ lạ của vị tiểu thư trước mắt, cô nhẹ giọng nói: “Xin lỗi tiểu thư, cô để chúng tôi mang vương miện cho cô nhé.”

 

Tô Túc trừng mắt nhìn chiếc Tiara tinh xảo nạm kim cương trong tay nữ quan, lại lần nữa hoài nghi có phải bản thân mình xuyên qua rồi hay không. “Vì sao…… tôi phải đội vương miện?” Ngay cả người có kiến thức nông cạn như cô cũng biết, cho dù là thiên kim quý tộc thì cũng không bao nhiêu người có cái tư cách được ăn mặc như vậy nha.

 

“Ngài là vị hôn thê của thân vương không phải sao?”

 

Vị hôn thê của thân vương? Ai là thân vương? Vị hôn thê của thân vương lại là ai nữa? Tô Túc thật sự là choáng váng đầu óc.

 

Mơ mơ màng màng đi ra khỏi phòng hóa trang dưới sự vây quanh của chúng nữ quan, người đàn ông trung niên đón bọn họ vẫn mỉm cười như cũ mà đứng chờ ở bên ngoài “Tô tiểu thư, Modi tiên sinh có việc nên đã đến phòng yến hội trước, ngài ấy phân phó cho thần đi cùng với ngài.”

 

“A, vậy làm phiền ông.” Tô Túc nhịn không được cười khẽ. Cực kỳ vui mừng chuyện bản thân mình thật sự không có xuyên qua, so với chuyện này thì chút khó dễ từ Eisen đã không còn quan trọng nữa.

 

Trong mắt người đàn ông văn nhã vẫn luôn không có gợn sóng nhưng lúc này cũng phải hiện lên một tia kinh ngạc, bị bỏ lại như vậy…… Sao cô ấy còn vui vẻ được?

 

Tô Túc được dẫn tới cổng lớn của phòng yến hội, cô vừa đi vào liền cảm giác như bản thân vừa bước vào bữa tiệc của hoàng gia ở thế kỷ mười bảy, mười tám. Mọi người đều ăn mặc trang phục hoa lệ của cung đình Châu Âu rồi chuyện trò vui vẻ ở trong đại sảnh yến hội, giống hệt như một cảnh trong phim.

 

Tô Túc hoảng hốt, cô không phải là chưa tham gia yến hội bao giờ nhưng mà loại yến hội như đan xen thời không này cùng với khí chất quý tộc mà những người đó lộ ra, làm cho cô có loại cảm giác…… mình và họ không hợp nhau.

 

“Alex Cecil Griffith, vị hôn thê của thân vương, Tô Túc tiểu thư đến.” Lễ quan ở cửa lớn tiếng hô lên.

 

Trong nhất thời, yến hội lặng ngắt như tờ, bọn họ đều mang theo một loại ánh mắt rất kỳ quái nhìn qua đây, trong đó cũng không thiếu sát khí.

 

Khóe miệng Tô Túc run rẩy, cuối cùng mới giơ lên một nụ cười miễn cưỡng rồi ở trước mắt bao người mà chậm rãi tiến vào đại sảnh yến hội.

 

Chậm rãi, chắc các vị quý tộc cũng cảm thấy thất lễ nên đều thu hồi lại ánh mắt rồi tiếp tục nói chuyện với nhau, nhưng khóe mắt của họ vẫn luôn liếc về phía mỹ nhân Đông Phương tóc đen kia. Đặc biệt là các tiểu thư quý tộc vừa lấy quạt che mặt vừa trừng mắt nhìn chiếc vương miện cô mang trên đầu kia, ánh mắt đầy căm giận như là cô phạm phải tội lớn ngập trời.

 

Tô Túc không dấu vết mà nhìn quanh bốn phía, quả nhiên không nhìn thấy Eisen đâu. Lại thầm thăm hỏi Karen một lần nữa, sau đó cô cũng liền tuân thủ nguyên tắc đã tới thì yên tâm mà ở lại, kéo bộ lễ phục hoa lệ cũng tuyệt đối không nhẹ ở trên người, không nhanh không chậm dời qua khu đồ ăn.

 

Nhưng càng đến gần những vị phu nhân, tiểu thư kia, tim Tô Túc liền đập càng nhanh, tới cuối cùng cô cũng đã sắp dùng một loại ánh mắt cuồng nhiệt nhìn chằm chằm…… đồ trang sức của bọn họ.


 

Thiết kế vô cùng khéo léo, phong cách hoài cựu, tạo hình này hình như là chưa bao giờ được triển lãm trước mặt công chúng, nha! Nhân dân thời cổ đại thật là không tầm thường!

 

Tô Túc không biết ánh mắt chuyên chú của cô lại khiến cho quý tộc tiểu thư khinh thường cùng với bàn tán cười trộm.

 

“Quốc vương bệ hạ đến —— Eric vương tử điện hạ đến —— Regina công chúa điện hạ đến —— Alex thân vương điện hạ đến ——” lúc này ở cửa truyền đến một giọng nói tràn đầy năng lượng.

 

Nghe vậy, mọi người trong đại sảnh yến hội đều bắt đầu nhanh chóng nhưng vẫn duy trì sự ưu nhã mà di chuyển ra bên ngoài.

 

Mãi đến tận khi không nhìn thấy bóng dáng của chiếc vòng cổ cô nhìn chằm chằm đâu thì Tô Túc mới chợt lấy lại tinh thần, lúc này mới liếc thấy bóng dáng của mọi người đang đi ra bên ngoài.

 

Có rất nhiều lúc nên làm theo trào lưu của đại chúng. Tô Túc nhanh chóng ra quyết định, sau đó cũng dẫm chiếc giày cao gót làm từ thủy tinh đi ra đại sảnh.

 

Dòng người đi ra bên ngoài xong liền nhanh chóng chia thành hai bên nam nữ, Tô Túc yên lặng mà đứng hàng cuối cùng của bên nữ. Còn như trong khổ mua vui mà nở nụ cười, chuyện này cũng coi như là một trải nghiệm trong cuộc sống nha.

 

Chỉ thấy một tấm thảm đỏ nhanh chóng được trải ra thẳng tắp, hai bên thảm đỏ là quan quân cầm súng đứng hiên ngang, tư thế oai hùng.

 

Mấy người ở dưới cái nhìn chăm chú của công chúng bước xuống xe.

 

Ừ, ông lão đầu bạc tuy hơi béo nhưng nhìn có vẻ hòa ái hẳn là “Quốc vương bệ hạ”, còn người đàn ông trung niên cao gầy mặc quân trang đỏ sậm kia chính là…… “Vương tử điện hạ”? Vậy vị mỹ nữ thành thục đang nở nụ cười ưu nhã đứng đằng sau anh ta chính là “Công chúa điện hạ” rồi? Nhưng mà, ở bên còn lại của “Quốc vương bệ hạ”, cậu trai ăn mặc quân trang màu trắng thẳng tắp, còn mang theo ý cười nhợt nhạt kia là ai?

 

Tô Túc không thể tin được mà chớp chớp mắt, mái đầu màu vàng kim, khuôn mặt tuấn mỹ, cô hẳn là không có nhận sai người đó, nhưng mà bộ quân trang hoàn toàn bộc lộ ra khí chất quý tộc trên người cậu kia……lại còn có quân hàm! Đáng chết……Người ta gọi cậu là cái gì? Alex thân vương?

 

Tô Túc âm thầm nghiến răng, thằng nhóc này……thân phận càng ngày càng khoa trương.

 

Có điều, tuy là cô bực cậu nhưng nhìn vào khuôn mặt nhờ bộ quân trang hợp thân mà càng lộ vẻ tuấn tú quý khí kia, còn có biểu tình cùng tư thế vô cùng anh tuấn đó, vậy mà làm cho tim cô bắt đầu đập loạn nhanh chóng.

 

Ông trời! Đây chẳng lẽ là dụ hoặc của đồng phục trong truyền thuyết?

 


Trên gò má của Tô Túc trở nên ráng hồng, nhớ rõ trong mấy bộ phim cung đình Châu Âu mà cô đã từng xem qua, bộ quân trang kia, hoàng tử đeo huân chương nhưng vẫn lộ vẻ ưu nhã quý khí chính là tình yêu của cô thời niên thiếu. Mà hiện tại, bộ dáng của người vương tử trong quá khứ vậy mà lại dần dần dung hợp với Karen đang bước tới trước mắt cô, Tô Túc còn là lần đầu tiên không biết làm sao khi phải đối mặt với người yêu nhỏ tuổi hơn mình.

 

Hóa ra tất cả mộng tưởng của cô đều là cậu. Một loại cảm giác thoải mái cùng ngọt ngào đột nhiên sinh ra, cô không kìm được mà nở một nụ cười thật xinh đẹp với Karen.

 

Karen liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy lúm đồng tiền như hoa của người yêu mình trong đông đảo danh viện thục nữ(*), trong đôi mắt xanh lục của cậu đều là sủng nịch, sau đó rời khỏi bên người quốc vương rồi thẳng tắp đi qua chỗ của cô.

 

Nhóm phu nhân thiên kim nhìn thấy Karen đi tới liền vội vàng khom lưng hành lễ, chỉ có một mình Tô Túc là còn đang đứng ngẩn người.

 

“Tô Tô, chị cười cái gì vậy?” Karen vừa vươn tay về phía cô, vừa sủng ái cười hỏi.

 

“Không có……” Tô Túc tự nhiên mà đặt tay mình lên tay cậu, cô rất là thẹn thùng. Nghĩ thầm không thể để tên nhóc này biết được, nếu không buổi tối hôm nay……cô mất tự nhiên mà quay đầu sang một bên, lại kinh ngạc phát hiện tất cả người đi ra nghênh đón đều đã cong eo hành lễ, chỉ có một mình cô là còn đang đứng thẳng tắp!

 

Ông trời! Để cô chết đi thôi. Mất mặt đến ra tận nước ngoài rồi, Tô Túc thấp giọng rên rỉ một tiếng.

 

“Alex, vị tiểu thư đáng yêu này là……?” Quốc vương bệ hạ cũng đi tới, tò mò hỏi cậu.

 

“Tô Tô, là vị hôn thê yêu quý của cháu.” Khóe miệng của Karen mỉm cười, thân mật mà đưa tay cô vòng qua khuỷu tay mình rồi đưa Tô Túc tới trước mặt quốc vương “Tô Tô, tôi giới thiệu giúp chị, vị này chính là quốc vương bệ hạ của Monaco, ông ngoại tôi; Eric, cậu nhỏ của tôi, Regina, dì nhỏ.”

 

Một đống hoàng thân quốc thích…… Tô Túc không biết làm sao để chào hỏi với bọn họ, trời thấy còn thương, cô thật sự chưa từng quan hệ với hoàng thất bao giờ mà!

 

“Vị tiểu thư này chính là người con gái làm quý công tử đệ nhất của chúng ta mê mẩn đến thần hồn điên đảo? Thật là thất kính.” Eric vương tử mở đầu trước bằng một câu nói hài hước.

 

Một câu này lại làm cho cô nhận thêm vô số ánh mắt như mũi tên.

 

“Ha ha, xin chào ba vị.”

 

“Xin chào cô gái.” Quốc vương Monaco mỉm cười nhưng trong mắt lại có chứa sự dò xét.

 

Còn Regina công chúa chỉ nở nụ cười ưu nhã nhưng xa cách.

 

Tô Túc không dấu vết mà bóp cánh tay của Karen.

 

Karen ha ha cười khẽ “Còn lại chúng ta đi vào rồi nói sau, hôm nay là sinh thần của bệ hạ, mời bệ hạ đi trước.”

 

Quốc vương Monaco nhìn đứa cháu ngoại mà mình thương yêu nhất, ông cười lắc đầu rồi dẫn đầu mọi người đi vào đại sảnh buổi yến hội.


 

Nhóm lễ quan liền cho nổ pháo theo nghi thức.

 

Karen kéo Tô Túc đi đằng sau công chúa, cậu cười hì hì cúi đầu nói ở bên tai cô: “Tô Tô, hôm nay chị thật đẹp.” Thật là không thể tin được khi mà lễ phục cung đình xa hoa cậu nhìn từ nhỏ đến lớn, bây giờ mặc ở trên người Tô Tô lại mỹ lệ động lòng người như thế.

 

“Cậu cũng rất đẹp trai.” Tô Túc cực kỳ xấu hổ ngượng ngùng, cô rũ mắt nhẹ giọng nói.

 

Khóe môi Karen nhếch lên, không kiềm lòng được mà nhẹ nhàng hôn một cái lên má cô.

 

Tô Túc đỏ mặt ngẩng đầu, nhìn gương mặt tươi cười lộ vẻ thành thục ổn trọng kia của cậu thì cô chợt buột miệng hỏi “Cậu có hai nhân cách à?”. Hôm nay Karen có điểm nào giống tên nhóc quỷ bám dính lấy cô không tha chứ.

 

Karen bật cười, “Tô Tô, tuy rằng tôi cũng rất muốn khôi phục nhân cách kia, nhưng ở chỗ này, dù sao tôi cũng là thân vương, là tấm gương tốt của nhân dân, nếu như ông ngoại nhìn thấy bộ dáng tôi thường làm với chị thì khẳng định sẽ té xỉu mất. Mọi người đã có ý kiến rất lớn với Nolan Modi rồi.”

 

“Nhưng mà vì sao cậu lại là thân vương?”

 

“Mẹ của tôi là vị công chúa thứ hai nha.” Karen như lẽ dĩ nhiên mà nói.

 

“Vậy vì sao không phải là anh cả của cậu?”

 

Karen chớp chớp mắt, trong đôi mắt của cậu lộ ra vẻ kinh ngạc “Chẳng lẽ chị không biết mấy người anh của tôi đều có mẹ khác nhau?”

 

Biểu hiện hủ bại điển hình của gia đình đại gia! Tô Túc hít sâu một hơi, cưỡng ép chính mình bình tĩnh mà tiếp thu chuyện này.

 

Sau khi quốc vương nói xong lời cảm tạ mọi người thì yến hội liền bắt đầu. Sau màn nhảy mở màn của quốc vương và công chúa, từng cặp đôi cũng nhẹ nhàng lướt xuống sàn nhảy bắt đầu khiêu vũ. Karen ưu nhã mà hành lễ như một quý ông “Tiểu thư, liệu tôi có may mắn để nhảy cùng cô một khúc sao?”

 

“Tôi rất vinh hạnh.” Trên khóe miệng Tô Túc khóe mang ý cười, cô đặt tay mình vào lòng bàn tay cậu.

 

Hai người ở trên sân nhảy thản nhiên bắt đầu khiêu vũ, thân mật nói nhỏ rồi nhìn chăm chú lẫn nhau, ý cười ngang nhiên.

 

Một đám thiên kim còn chưa kết hôn đều trừng mắt nhìn cặp đôi mỹ lệ kia, gương mặt tươi cười cũng sắp miễn cưỡng không nổi nữa. Lần này quốc vương bệ hạ đặc biệt triệu tập tất cả các quý tộc tiểu thư là để tuyển chọn ra vương phi cho thân vương Alex, con nhỏ bình dân này rốt cuộc là nhảy từ đâu ra vậy!

 

Đáng giận, người kia không chỉ là thân vương Alex mà còn là Nolan Modi, người con trai lấy giọng ca chinh phục toàn thế giới, thiếu gia út của tập đoàn tài chính Hank! Ba thân phận lớn trồng lên nhau như vậy, con cưng của trời như vậy, tuyệt đối là tình nhân trong mộng của tất cả thiếu nữ, có được cậu liền nghĩa là có được cả tiền tài, quyền thế, danh dự, còn có lòng ái mộ cùng hư vinh của những đứa con gái khác. Bọn họ còn từng âm thầm vui vẻ chuyện bản thân có thể trở thành một nửa sinh mệnh kia của cậu, nhưng là không nghĩ tới……Con nhỏ bình dân đáng chết!

 

(*): “Danh viện thục nữ” ý chỉ những người con gái xuất thân danh môn, có tài có mạo, lại thường xuyên ra vào giới thượng lưu.