Trải qua một đoạn thời gian điều chỉnh cùng thử âm, buổi ghi âm cuối cùng cũng có thể bắt đầu rồi. Khi tất cả mọi người đều cho là phải tốn cả một cái buổi chiều mới xong thì Karen Modi, không, lúc này hẳn phải gọi là Nolan Modi, nghiêng đầu chăm chú nhìn Tô Túc một hồi, sau đó mới cùng mọi người đi vào phòng thu âm, cậu đeo tai nghe lên, khó được mà nghiêm túc nói: “Được rồi mọi người, chúng ta cùng cố gắng để thông qua trong một lần thôi, tôi sẽ dốc toàn lực để ứng phó.”
Audrey rất hiểu biết Nolan cho nên chị mới cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, cậu ta sẽ dốc toàn lực ứng phó? Trời ạ, đây là Nolan, cậu nhóc trước nay vẫn coi âm nhạc như một trò chơi sao?
Mấy người khác tuy rằng vẫn luôn nghe nói về cái tên Nolan Modi truyền kỳ nhưng bởi vì cậu không hay tham gia tiết mục truyền hình cho nên người quen cậu rất ít, bọn họ cho rằng truyền thông là vì muốn lăng xê cậu ta nên mới khen một cậu trai chỉ vừa mới thành niên tới mức như thế, vậy nên cũng không có ai để lời của cậu ở trong lòng quá, bọn họ chỉ cười cười cho có lệ với lời cậu nói mà thôi.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“OK, như vậy để tôi hát mở đầu cho.”
“Nolan” cậu ta bị cái gì kích thích vậy? Audrey vội vàng nói “Mở đầu là giọng của bé Philip nhưng ngày mai em ấy mới tới ghi âm được. Vì thế nên hôm nay hát mở đầu là tôi mới đúng.”
“Tôi biết, nhưng có ca khúc hoàn chỉnh thì mọi người mới có thể vào trạng thái dễ hơn nha, yên tâm, ngày mai cắt đi đoạn tôi hát là được, nhưng còn chị, Audrey” Karen mỉm cười có thâm ý khác “Từ trước tới nay tôi ca hát chưa bao giờ thấy hưng phấn như lần này, cho nên còn mong chị có thể phối hợp với tôi một chút nha.”
Gì? “Ý cậu là……” gì? Chị vẫn luôn cảm thấy trong lòng có chút nhộn nhạo.
“Audrey, cứ làm theo lời Nolan nói đi.” Một người là siêu sao rock and roll đã chuẩn bị sẵn sàng xong cười hì hì đánh gãy lời chị nói.
“…… Được rồi.” Tóm lại là cứ cảnh giác một chút là được.
“Rất tốt.” Karen vừa nhìn thẳng vào thân hình mảnh khảnh ở ngoài tấm kính pha lê kia vừa nói, đôi tay cậu đè lại tai nghe và lắng nghe giai điệu truyền ra từ bên trong, nhìn tôi nhé, Tô Tô. Cậu nhắm mắt lại, ngón tay gõ theo tiết tấu của bài, chậm rãi, một thanh âm trong trẻo của trẻ con tràn ra, còn không đợi mọi người phản ứng lại thì một nốt cao đã dài lại còn trong vắt trong nháy mắt bùng nổ mà ra, tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy bản thân giống như là sắp bị hút vào trong âm vực rộng lớn kia.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đây là thực lực chân chính của little godfather giới âm nhạc! God, hiện tại bọn họ mới thật sự biết được sự khủng bố của vị tiểu thiên vương này! Mọi người cùng nuốt nước miếng rồi không khỏi đứng thẳng thân mình, thanh âm cùng kỹ thuật hát như vậy quả thật là lúc nào cũng có thể đè ép bọn họ xuống, càng đáng sợ hơn chính là, Nolan hiện tại là đang dùng thanh âm trước khi cậu ta vỡ giọng!
Đáng chết! Chị cuối cùng cũng hiểu được ý câu nói kia của cậu ta. Cái gì gọi là phối hợp một chút, rõ ràng là kêu chị cẩn thận một chút! Audrey vội vàng hít sâu một hơi rồi tập trung tinh thần cao độ. Mà không chỉ một mình chị, tất cả các minh tinh ở đây đều âm thầm chuẩn bị sẵn sàng đón quân địch.
Buổi ghi âm tiến hành thuận lợi ở dưới trạng thái cực tốt của Karen, khi cậu đổi tiếng hát vang phần cao trào xong, các đại minh tinh đều phải tập trung hết sức mình, bởi vì nếu như vừa không cẩn thận thì sẽ lập tức bị giọng của Karen kéo đi, thế là khi mọi người sâu sắc cảm nhận được kỹ thuật hát tuyệt mỹ của vị thiếu niên thiên tài này xong, tất cả mọi người cũng gần như là kiệt sức mà hoàn thành nhiệm vụ trong một lần.
“Cực kỳ hoàn mỹ!” Người chế tác kích động hô to, ngay cả bản thân ông cũng không nghĩ tới là bài hát vậy mà sẽ tinh chiết được đến như thế.
“Cảm ơn.” Một vị minh tinh nằm trong phái thực lực cười khổ một tiếng, đương nhiên là hoàn mỹ, anh cũng chưa bao giờ ngờ được là âm vực của mình thế nhưng có thể mở rộng được tới như vậy, mà tất cả chuyện này lại là nhờ một thiếu niên nhỏ hơn anh những mười tuổi dẫn dắt nên mới có thể đạt được. Trước kia anh còn tỏ vẻ khinh thường sự đánh giá cao của người khác về Nolan, nhưng sau khi chính bản thân anh tự cảm nhận một lần xong thì chỉ cảm thấy sự hình dung của người ngoài còn coi như là bảo thủ rồi. Cậu ta quả thật là đã đạt tới lĩnh vực của thần!
Mà vai chính không biết bị bao nhiêu ca sĩ có thực lực ghen ghét giờ phút này lại đang chạy đến trước mặt người nào đó mà vẫy đuôi lia lịa “Tô Tô, có phải lúc tôi hát rất đẹp trai không?”
Cho dù là phải thì cô cũng không nói. Tô Túc buồn cười nhìn vẻ mặt đắc chí của cậu rồi bảo trì yên lặng.
Không chiếm được sự đồng ý của cô, Karen không vui mà bĩu môi, cậu lui một bước mà nói tiếp: “Có phải là tôi hát rất êm tai không?”
Nhưng lần này không đợi được Tô Túc trả lời thì đã có người giành trước một bước nói “Là rất êm tai” hai người nhìn về hướng phát ra tiếng, hóa ra là Audrey, cô đang cười như không cười nhìn cậu “Thật là kỳ quái, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì mà cậu lại bắt đầu nghiêm túc như vậy thế?” Làm hại cô thiếu chút nữa đã mệt đến chết.
“Công chúa điện hạ của tôi đang xem, đương nhiên là phải cố gắng biểu hiện rồi.” Karen sủng ái mà đưa mắt nhìn về phía thiếu nữ bên cạnh.
Tô Túc âm thầm rên rỉ, cậu có thể đứng có buồn nôn như vậy được không.
“Công chúa?” Audrey hơi kinh ngạc “Cậu nói Susan là…… Công chúa của cậu?” Cô chưa từng thấy cậu ta hạ thấp thân phận của mình như vậy đâu nha.
“Tô Tô, tôi còn chưa có nói cho cô ấy biết.” Karen vội vàng mà bịt tai trộm chuông giải thích. Nhưng khóe miệng cậu lại không tự chủ được mà nhếch lên.
“Được rồi, một câu cậu cũng chưa nói.” Tô Túc tức giận mà véo véo mặt của cậu, sau đó dung túng nói. Rồi cô mới quay đầu, hơi xin lỗi mà nói với Audrey, người đang kinh ngạc nhìn bọn họ: “Xin lỗi Audrey, ngay từ đầu không có nói cho chị biết tên nhóc này hiện tại là bạn trai của tôi.”
“Cái gì gọi là ‘hiện tại’……” “Tên nhóc này” bất mãn nói thầm nhưng ở dưới cái trừng mắt của cô lại rụt rụt cổ lại.
Audrey chưa bao giờ nhìn thấy Nolan ngoan ngoãn như thế, cô không thể tưởng tượng được mà cười thành tiếng, sau đó lại bị cậu ta hung hăng trừng mắt một cái, có điều chị cũng không ngại, Audrey nói: “Xin lỗi, little godfather, chỉ là bộ dạng của cậu nhìn qua có chút buồn cười thôi.”
“Audrey, nêu không có việc gì thì chị có thể lượn được.. Au!” Karen lập tức được tặng một cú cốc đầu đau điếng.
Thiên hậu khó được mà vui sướng ra mặt, cô kinh hô một tiếng, có người, có người dám đánh thằng nhóc chuyên coi mình là nhất này!
“Vì sao cậu vẫn cứ không lễ phép như thế.” Đương sự hoàn toàn không để trong lòng, Tô Túc chỉ nhàn nhạt mà trách cứ Karen.
“Chị ta cười tôi mà!” Karen chu miệng kháng nghị.
“Có sao?” Cô ngó cậu một cái.
“…… Không có.” Quả thật là nữ vương mà! Karen tủi thân đứng sang một bên.
“Ha ha ha, Susan, chị thật sự là cực kì bội phục em. Rốt cuộc là làm sao em làm được vậy?” Bộ dáng hoàng đế nhỏ chịu thiệt thật sự là trăm năm khó gặp nha! Chị thật là may mắn.
“Bởi vì cậu ấy thích em thôi.” Nhìn thấy tên nhóc kia rõ ràng lại giận dỗi nữa, Tô Túc bất đắc dĩ mà thở dài một hơi, cô chủ động kéo tay cậu qua rồi cười khanh khách nhìn cậu một cái.
Tô Tô thật là nắm chắc cậu trong tay! Karen rất muốn giả vờ giả vịt, nhưng vừa nhìn thấy gương mặt tràn đầy ý cười của Tô Tô là tim cậu lại bắt đầu đập bình bịch loạn xạ, Karen thầm rên rỉ một tiếng, ngẩng đầu liền muốn ngậm chặt lấy đôi môi của cô, nhưng là trong đầu lập tức hiện lên hạn một tuần mà cô nói, lại nghiêng đầu qua một bên, cậu ôm chặt lấy Tô Túc, ai, lại thêm vài lần như vậy nữa thì cậu sẽ chết thật đó. Đôi tay ôm lấy Tô Túc nắm lại thành quyền, thả ra lại nắm chặt, nắm chặt lại thả ra, cậu phải đè ép dục vọng của mình xuống.
Biểu tình của Audrey có chút quái dị, từ khi nào mà Nolan trở nên ngây thơ như vậy? Đang muốn trêu ghẹo hỏi cậu thì Bertrand đã từ phía đối diện đi tới, Karen lập tức nhăn mày lại, con sói háo sắc này vẫn còn chưa từ bỏ ý định! Không được, không thể để cho Tô Tô gặp lại cái tên tự xưng là Sexy Beast này được, cậu hạ quyết tâm xong liền nhanh chóng xách Tô Tô chạy đi, cậu nói với Audrey: “Xin lỗi, tôi với Tô Tô còn có việc, đi trước.”
Còn không đợi hai người phản ứng lại thì Karen đã lôi Tô Túc đi ra khỏi phòng thu âm rồi.
“Cậu vội như thế làm gì?” Tô Túc hỏi.
Trong nháy mắt Karen đã nghĩ xong nên giải thích như thế nào, cậu không chút hoang mang mà trả lời: “ Không phải tôi đã nói mang chị đi chơi xe việt dã sao? Đi sớm một chút thì có thể chơi lâu hơn một chút nha. ”
Cái lý do này…… Thật tốt!