Italy · Florence
Ở trong một tòa lâu đài cổ xây dựng theo kiến trúc Châu Âu, Leo đeo một khung kính bạc tinh xảo, nhàn nhã ngồi ở trong căn phòng khách huy hoàng tráng lệ, một tay cầm tờ báo sáng đã được người hầu chuẩn bị từ trước, một tay uống ly cà phê thơm nồng.
Vài người hầu gái đứng ở bên cạnh hầu hạ anh.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ông chủ, hôm nay ngài không cần đi ra ngoài sao?” Người quản gia nghiêm túc cung kính mà xác nhận hành trình hôm nay của ông chủ mình.
“Không đi, hôm nay tôi có một vị khách quý.” Leo nhếch lên một nụ cười đầy thâm ý.
“Dạ?” Trong mắt người quản gia hiện lên sự nghi hoặc, hôm nay cũng không có thiệp mời của vị quý tộc nào mà.
“Leo Thatcher!” Cùng với một tiếng rống giận chưa bao giờ xuất hiện trong lâu đài cổ, một mỹ nhân Đông phương dáng người nhỏ xinh nổi giận đùng đùng mà xông vào tầm mắt của mọi người “Anh là có ý gì!”
“Xin lỗi ông chủ, chúng tôi không ngăn được cô Tô……” Mấy người hầu gái theo sau vội vàng nói xin lỗi.
“Không có chuyện của mấy người nữa, đi xuống hết đi.” Leo thấy sắc mặt của vị khách từ xa tới thật sự không thể nói là đẹp, cho nên thật thông minh mà vẫy lui người hầu đi xuống trước.
Chờ tới khi người không liên quan đều đã rời đi xong, Tô Túc cuối cùng mới nhịn không được mà bùng nổ: “Ngày hôm qua chuyện anh nói trong điện thoại là có ý gì?”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Chính là ý tôi đã nói trong điện thoại nha.” Leo lười biếng cười.
“Anh, anh……” Tô Túc run ngón tay chỉ vào người anh ta “Tôi đưa Diệc tới đây để anh chữa trị cho nó, không phải đưa tới đây để cho anh ăn!”
Em trai của cô, Tô Diệc, từ nhỏ đã bị mẹ ruột bạo hành cho nên mắc căn bệnh tự kỷ rất nghiêm trọng, cô đau lòng đứa em trai này nên vẫn luôn cố gắng tiết kiệm tiền để tìm bác sĩ tâm lý ưu tú điều trị cho nó, ai ngờ Leo lại chủ động chạy đến trước mặt cô. Đêm đó, cô lấy Karen làm điều kiện trao đổi để yêu cầu Leo làm bác sĩ tâm lý cho Diệc. Nhưng là không nghĩ tới……tên cầm thú trước mặt này, vậy mà nam nữ đều ăn?!
“Chị dâu, chị ngồi xuống đi rồi chúng ta nói chuyện.” Leo ưu nhã mà duỗi tay ra mời.
“Đừng có gọi tôi là chị!” Da gà của cô nổi hết cả lên rồi, Tô Túc căm giận mà ngồi xuống “Diệc đâu? Tôi phải dẫn nó trở về.”
“Chị dâu, tôi với Diệc là yêu nhau thật lòng, chị nhẫn tâm chia rẽ một đôi uyên ương sao?”
“Bậy bạ! Diệc không có thích đàn ông!” Mặc dù cô cũng không bài xích tình yêu đồng tính nhưng Diệc của cô không thể nào bị dụ dỗ được!
“Chị làm sao mà biết?” Cặp mắt hoa đào thon dài của Leo nhướn lên.
“Anh…… Mặc kệ như thế nào thì tôi cũng phải hỏi nó trước, tôi phải hiểu rõ chuyện này rốt cuộc là thế nào.” Vì sao chỉ trong mấy ngày ngắn ngủn mà tất cả mọi chuyện đều làm cô trở tay không kịp như vậy “Nếu Diệc không giống với những gì anh nói thì tôi sẽ dẫn nó trở về, anh không có ý kiến gì đi?”
“Mời cô tự nhiên.” Leo tự tin mà nhếch khóe môi “Em ấy còn đang ngủ, một lát nữa sẽ dậy ngay.”
Cười cái mông! Nhìn thấy Leo cười thành như vậy, cô liền biết là chuyện lành ít dữ nhiều…… Ông trời, trước nay Diệc chỉ tránh ở sau lưng cô không để ý tới bất luận người nào, vậy mà hiện tại lại đi yêu một người đàn ông? Cô cũng sắp ngất xỉu tới nơi.
“Uống ly cà phê đi.” Leo tự mình đổ một ly cà phê nóng cho cô, nói thế nào thì Tô Túc cũng là người mà em ấy coi trọng nhất, lấy lòng cô ta thì cũng không có gì xấu. Thật sự là chuyện đời khó lường, anh từng vì em trai mình mà nhục nhã người con gái này, vậy mà hiện giờ giữa hai người lại có tầng quan hệ như thế……Cũng bắt đầu từ khi đó, anh mới hiểu được người con gái trước mắt này không nông cạn như bọn họ nghĩ, vì em trai mà cô ta có thể chịu đựng nhục nhã, tình nguyện bị người khác khinh thường để đổi lấy sự khỏe mạnh cho em trai. Nhờ vậy mà lấy được thêm một phần thưởng thức, đồng thời cũng để anh đối xử tử tế với em trai cô ta hơn, không nghĩ tới, trời cao lại trả cho anh một phần quà lớn như thế, bảo bối của anh……
“Anh hai!” Cửa phòng khách lại bị mở bật ra một lần nữa, xem ra hôm nay lâu đài cổ quạnh quẽ đã lâu đặc biệt náo nhiệt.
“Karen?” Leo rất là kinh ngạc, anh tươi cười nghênh đón đứa em trai âu yếm của mình rồi ôm cậu một cái “Sao em lại qua đây?”
“Em có việc muốn tìm anh.” Karen như có tâm sự nặng nề mà nói.
“Lại đây ngồi đi, vừa đúng lúc anh đang có khách……”
“Không ngồi, em đang gấp lắm.” Karen đánh gãy lời anh nói “Ở trong điện thoại nói không được, em muốn trực tiếp hỏi anh chuyện này.”
“Chuyện gì?” Leo nhướn mày, anh chưa bao giờ thấy đứa em trai vẫn luôn bừa bãi của mình lại có bộ dạng uể oải như vậy.
“Làm sao để một người con gái đã từng bị em tổn thương tổn tha thứ cho em, hơn nữa nguyện ý bắt đầu lại với em một lần nữa?” Karen nghiêm túc hỏi.
Leo thật sự là bị dọa hết hồn, em trai anh……đang hỏi làm sao để níu kéo trái tim của phụ nữ? “Karen, nếu là em……thì hẳn là chỉ cần nói hai câu lời ngon tiếng ngọt rồi lại cho cô ta một nụ hôn nồng nhiệt là được rồi mà?” Leo thậm chí đã quên lúc này Tô Túc còn ngồi ở sô pha đằng sau anh.
“Không được” Karen bực bội mà vò vò mái tóc vàng mềm mại “Trái tim cô ấy đã từng bị tổn thương rồi, lại còn bị em…… Tóm lại, bây giờ muốn cô ấy mở lòng lại lần nữa là rất khó, thậm chí cô ấy còn không nói với em một câu nào cả.” Nghĩ đến chuyện này, Karen liền tràn ngập cảm giác mất mát, cậu tha thiết nhớ nhung lúc Tô Tô chiều cậu đến mức không gì là không được…… Là do sự ngu xuẩn của cậu huỷ hoại hết tất cả!
Căn phòng khách chìm vào im lặng. Leo nhìn vẻ mặt hối hận của Karen mới nhận thức được là, lần này hình như cậu đã thật sự rơi vào lưới tình “Chúng ta đi ra ngoài rồi nói.” Rốt cuộc thì Tô Túc cũng đã từng quen Karen, như thế nào thì anh cũng nên suy xét đến tâm tình của cô.
“Không, anh nhanh nói cho em biết đi, em cũng không sợ bị mất mặt trước khách của anh, anh có cách nào không? Có phải là em quỳ xuống cầu xin cô ấy thì mới có hy vọng?” Karen bắt lấy anh, lộ ra vẻ mặt yếu ớt.
Vẫn luôn ngồi đưa lưng về phía bọn họ, Tô Túc run rẩy thân mình.
“Karen, Karen.” Leo ôn nhu trấn an cảm xúc của cậu, God, rốt cuộc là người phụ nữ nào có thể làm cho em trai anh ngay cả kiêu ngạo và tự tôn cũng không cần vậy? “Chuyện còn chưa có nghiêm trọng đến mức đó, thời gian có thể thay đổi được tất cả, em chỉ cần ở bên cạnh cô ta rồi dùng kỷ niệm tốt đẹp bao trùm lên ký ức trong quá khứ thì sẽ một ngày cô ta chấp nhận em thôi.”
“Thật vậy sao? Như vậy cũng có thể sao?” Ánh mắt Karen sáng lên như là tìm được cọng rơm cứu mạng.
“Chẳng qua là chuyện này đòi hỏi thời gian rất dài……”
“Không sao, em có thời gian cả đời!” cuối cùng Karen cũng tìm được biện pháp giải quyết, cậu như trút được gánh nặng mà nở nụ cười tươi.
Leo nhìn ra được sự kiên định trong mắt cậu, anh cảm thấy cậu em trai được mình nuông chiều từ nhỏ đến lớn hình như đã bởi vì biết yêu mà trưởng thành lên rồi. Haiz, chỉ là đáng tiếc, người con gái đó vì sao không phải là Tô Túc đây? anh còn tưởng rằng cô ta đối với Karen là khác biệt……
“Vậy em đi đây, em muốn lập tức thực hiện cách của anh, để cho Tô Tô sớm một ngày chấp nhận em.” Karen lấy lại tinh thần rồi chân thành nói.
“Khoan đã, em nói ai cơ?” Leo không thể tin được mà hỏi.
“Leo, Túc tới rồi phải không? Chị ấy ở đâu vậy?” Ngay lúc này, một cậu trai thanh tú mặc áo ngủ chạy tới chỗ bọn họ, nghe được tin chị tới nên trên mặt cậu tản ra ánh sáng vui vẻ xán lạn.
“Bảo bối, đừng chạy, cẩn thận kẻo ngã.” Lực chú ý của Leo liền chuyển qua người kia, anh lo lắng mà nhắc nhở cậu.
“Túc đâu, Túc ở đâu?” Tô Diệc đi tới trước mặt anh rồi hưng phấn hỏi.
“Cậu ta là ai vậy?” Karen nhướn mày, bộ dạng thân mật này, cậu ta sẽ không phải là…...của người anh hai nam nữ đều ăn của cậu đi?
“Diệc.” Một giọng nữ nhàn nhạt vang lên ở sau lưng bọn họ.
Chỉ một chữ nhưng Karen lập tức có thể nghe ra được chủ nhân của giọng nói này là ai, cậu không thể tưởng được mà quay đầu lại, chỉ thấy Tô Túc mang theo ý cười nhàn nhạt sủng ái mà trông……đứa con trai nhìn qua còn nhỏ hơn cậu một tuổi kia.
“Tô Tô?”
“Túc!” Hai người Karen và Tô Diệc đồng thời hô lên, hai mắt Tô Diệc sáng rỡ, cậu xông tới ôm chặt lấy cô “Túc, Túc, đã thật lâu chị không có tới thăm em.” Tô Diệc cọ cọ cổ cô làm nũng.
Lòng đố kỵ của Karen trong nháy mắt bùng nổ “Buông chị ấy ra!” Cậu tiến lên muốn kéo hai người kia ra, Tô Tô là của cậu, ai cho phép nó làm nũng với cô như vậy!
Leo nhanh tay lẹ mắt mà giữ chặt lấy cậu “Bọn họ là chị em.” God, người phụ nữ mà Karen yêu sẽ không phải là Tô Túc thật đi?
“Chị em?” Karen vẫn trừng mắt nhìn hai người đang ôm dính lấy nhau như cũ, còn mười phần ghen tuông mà nói “Cho dù là chị em thì cũng không thể tùy tiện ôm như vậy được!” Thật là chướng mắt……
“Karen, người em vừa mới nói, sẽ không phải là Tô Túc đi?”
“Ngoại trừ cô ấy thì còn có ai?” Karen lộ ra vẻ mặt đương nhiên.
Leo cũng cứng họng, Tô Túc, người con gái này……thật đúng là không thể khinh thường.
“Tô Tô, vừa nãy chị nghe thấy hết rồi cũng tốt, tóm lại, từ giờ trở đi, tôi sẽ luôn ở bên cạnh chị, mãi đến khi chị tha thứ tôi mới thôi!” Cuối cùng Karen vẫn là nhịn không được mà đi lên kéo hai người kia ra, sau đó cậu lộ vẻ mặt nhất định như thế rồi tuyên bố.
“Túc, anh ta là ai vậy?” Tô Diệc không vui vì bị kéo ra khỏi chị mình, cậu lại lần nữa ôm lấy cô rồi nhỏ giọng hỏi. Tuy rằng ở dưới sự điều trị tâm lý của Leo, cậu đã dần dần đi ra khỏi thế giới của riêng mình nhưng cậu vẫn còn rất sợ người lạ.
Sắc mặt của Tô Túc trở nên kỳ lạ. Cuối cùng cô mới cắn răng nói : “Một tên điên”