Em gái lễ tân cũng quên mất chuyện bản thân vừa gây ra họa, cô chỉ biết trợn mắt há hốc mồm mà nhìn cảnh đang diễn ra trước mắt. Nolan Modi, cưỡng ép cầm lấy tay chị chủ của cô?
Tô Túc không vui mà trừng mắt nhìn chủ nhân của bàn tay. Karen mím môi, chỉ nắm chặt lấy cô, biểu tình kỳ quái thẳng tắp nhìn Tô Túc. Giống như là chịu thua, lại giống như có chút không cam lòng.
Em gái lễ tân khiếp sợ mà nhìn cốt truyện đột nhiên phát triển ở trước mắt, trái tim cũng nhảy lên bùm bùm liên hồi.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai nhân vật chính cứ trừng mắt nhìn nhau như vậy một lúc lâu, “Ninh Ninh”, nữ chính cuối cùng cũng mở miệng, nhưng lại là nói với diễn viên quần chúng như cô “Mang bản vẽ ra bên ngoài đi, thuận tiện báo công an luôn.” Tô Túc lạnh lùng ra lệnh.
Nghe vậy, Karen tức giận rống to “Tô Túc! Tôi cũng đã ăn nói khép nép như vậy rồi, chị còn muốn như thế nào nữa!”
Em gái tên là Ninh Ninh há to miệng, ăn nói khép nép? Ai? Lúc nào cơ?
“Ninh Ninh, còn không nhanh làm đi?” Tô Túc hoàn toàn mặc kệ cậu, chỉ đối diện với em gái kia nói.
“A? Dạ, dạ.” Đầu óc Ninh Ninh đã bị chấn động đến hồ đồ, chỉ theo bản năng mà chạy ra ngoài rồi lại bị một đám con gái sắp phát cuồng bắt lấy lắc như điên “Có phải không, có phải không?” bọn họ vội vàng hỏi, bởi vì thật sự là quá giống!
“Nếu không phải tôi liền chặt đầu cho mấy cô xem!” lúc này Ninh Ninh mới bừng tỉnh, chị chủ vậy mà bảo cô đi báo công an bắt hoàng tử điện hạ của cô?
“A ——” tất cả mọi người hét lên, bọn họ không phải đang nằm mơ đúng không?
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Nhưng là vì sao Nolan lại tìm tới Tô Tô?” Một người con gái trang điểm thời thượng tung ra nghi vấn của tất cả mọi người.
“Không biết, mấy cô thấy không, Nolan còn nắm tay chị chủ của chúng ta đó!”
“Thấy thấy, bọn họ rốt cuộc là có quan hệ gì vậy?” Mọi người có dự cảm không tốt, đối diện nhìn nhau một hồi rồi lại nhanh chóng bò lại cạnh kẹt cửa nhìn lén.
Trong nháy mắt hóa đá.
Thượng đế! Ngọc Hoàng! Jesus! Như Lai phật tổ!
Các vị thần!
Bọn họ rốt cuộc thấy được cái gì kia? Nolan vậy mà lại đang cưỡng hôn Tô Túc! Hơn nữa trình độ HOT quả thật có thể so sánh với những bộ phim tình cảm mãnh liệt mà họ từng coi!
AAAAA! Bọn họ rốt cuộc lại thấy được cái gì kia!
Tô Túc vậy mà lại hung hăng tát Nolan một cái!
Thượng đế! Ngọc Hoàng! Jesus! Như Lai phật tổ!
Các vị thần!
Các em gái kinh ngạc quá độ, vừa kích động một cái thì trọng tâm dưới chân liền không ổn, bọn họ lập tức giống như một chuỗi bánh chưng, người trước đè người sau mà té nhào ở cửa văn phòng, phát ra tiếng khóc thét đau đớn.
Không biết là do xấu hổ hay là do tức giận mà gương mặt của Tô Túc trướng đến đỏ bừng, cô nhìn về phía một đám em gái đang xấu hổ muốn chết, cắn răng nói: “Mấy đứa đang làm cái gì vậy?”
“Ha ha, không sao, không sao.” Một đám em gái cảm thấy ngoại hình quá không chỉn chu thì thật sự không nên xuất hiện trước mặt Nolan, bọn họ nhanh chóng rời khỏi văn phòng.
Trong phòng khôi phục lại yên bình.
Karen không thể tin được mà che lại gương mặt bị tát đến đỏ bừng, sắc mặt cậu xanh mét hỏi “Chị đánh tôi?”
Tô Túc lạnh lùng liếc cậu một cái.
“Chị dựa vào cái gì mà đánh tôi?!” Cậu lại không có làm chuyện gì sai! Karen chất vấn hỏi. Cậu không hề phát hiện ra bản thân hoàn toàn không thèm để ý đến nỗi nhục bị phụ nữ tát một cái, chỉ cảm thấy không thể hiểu được Tô Túc. Chẳng lẽ bởi vì lúc nãy cậu hôn cô? Trước kia đã hôn rất nhiều lần rồi được không? Muốn đánh thì cũng không phải là bây giờ mới đánh! Huống chi cậu đã buông xuống tự tôn đi làm lành như vậy, cũng nên cho cậu nếm chút ngon ngọt chứ? Có điều……môi cô vẫn là mềm như vậy, ngọt như vậy……Trời biết, cậu vừa mới chỉ nghĩ lướt qua thôi, lại không ngờ tới, tư vị ngọt ngào đẹp đẽ kia đã làm cho bản thân hoàn toàn không kiềm chế được xúc động, chỉ nghĩ tới chuyện phải hôn cô thật sâu, chỉ hận không thể một ngụm nuốt luôn cô vào trong bụng.
Đáp lại cậu chỉ là một khoảng lặng.
Trong lòng Karen xẹt qua một tia khác thường, cậu đè xuống cảm giác khô nóng trong lòng rồi nói: “Tô Tô, nói chuyện với tôi.”
Tô Túc chỉ cúi đầu gom đồ vật.
Chết tiệt, cậu vì sao bây giờ mới phát hiện, từ sau khi gặp lại tới nay, ngay cả một câu mà Tô Túc cũng không có nói với cậu! Nỗi bất an khó hiểu càng lan rộng trong lòng, cậu vội vàng mà nắm lấy tay cô, ép cô ngẩng đầu nhìn cậu “Gọi tên của tôi!” Cậu đối mặt với dung nhan kiều diễm gần trong gang tấc kia mà ra lệnh.
Tô Túc cười lạnh một tiếng nhưng vẫn không nói lời nào.
Karen không tự giác mà nắm chặt lấy cổ tay mảnh khảnh của cô “Rốt cuộc chị muốn làm cái gì nữa? Tôi đã không để ý chuyện chị bày mưu tính kế trước kia, thậm chí còn ăn nói khép nép tới tìm chị, chị lại muốn như thế nào? Trò lạt mềm buộc chặt này chị còn định chơi đến khi nào mới thôi!” Cậu buồn bực hô to, lại không có phát hiện cổ tay của cô đã bị cậu nắm đến nổi ra từng vòng bầm đỏ .
Trong mắt Tô Túc nổi lên hơi nước, cô dùng sức hất ra tay cậu rồi cầm lấy túi xách, lập tức lao ra khỏi cửa.
Karen ngơ ngác mà nhìn độ ấm trong lòng bàn tay mình mất đi, lần đầu tiên ngạc nhiên đến độ nói không ra lời.
Tô Túc đeo túi ở một bên vai, bước vào đại sảnh huy hoàng tráng lệ của một công ty trang sức, cô trực tiếp đi đến bàn lễ tân nói: “Xin chào, tôi họ Tô, tôi có hẹn với ông Lương, là tổng giám đốc thiết kế của quý công ty.”
Người lễ tân lộ ra một nụ cười tiêu chuẩn “Mời chờ một chút. Là hai người sao?”
Tô Túc bình tĩnh nói: “Không, một người.”
“A, vậy người ở sau lưng chị là……” Em gái lễ tân nhìn về phía cậu trai trẻ đội mũ, đeo kính râm gần như là dính sát ở sau lưng Tô Túc, tuy không thấy rõ gương mặt, nhưng nhìn hình dáng gương mặt cùng đôi môi mỏng gợi cảm kia là có thể biết, người này là một cậu trai cực kỳ tuấn tú.
“Tôi không biết.” Tô Túc cũng không thèm quay đầu lại “Mời liên hệ với ông Lương giúp tôi.”