“Tô Tô, chúng ta đi hẹn hò đi!” Tô Túc đang chuyên tâm đọc sách thì cảm thấy sau lưng chợt nặng xuống, sau đó truyền tới giọng nói vui vẻ của Karen.
“Cậu nặng kinh.” Tô Túc bị đánh gãy chuyện đang làm, hơn nữa cũng không nghe thấy được cậu ta đang nói cái gì, bất đắc dĩ bảo.
Karen không để ý tới mấy chuyện này, cậu thân mật nói nhỏ bên tai cô “Đi hẹn hò, ha?”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hơi nóng bốc lên trên mặt Tô Túc, cô hơi thô lỗ mà đẩy cậu ra để che dấu cho sự ngượng ngùng của mình “Cậu nói chuyện đàng hoàng một chút được không!”
Karen vô tội mà nhìn cô “Tôi đã làm gì cơ?”
“Cậu……” Tô Túc há miệng muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn không nói thành câu.
“Được rồi, đừng nói chuyện này nữa, thời tiết hôm nay vừa thích hợp, chúng ta đi hẹn hò đi.” Karen cũng không thèm để ý cô muốn nói cái gì, chỉ ghé lại gần cô cười hì hì bảo.
“Nắng như vậy, nằm trong nhà vẫn thoải mái hơn.” Tô Túc không có hứng thú rũ mắt.
La Tử Sơ đá cô mấy cái, chỉ hận không thể rèn sắt thép.
Tô Túc không rõ nguyên do mà mắng lại cô ấy: “Cậu đá tớ làm gì!”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trời ạ! Ở đâu ra một đứa con gái lười như vậy chứ! La Tử Sơ cùng Dương Gia cạn lời hỏi trời xanh.
“Tô Tô” Karen chép miệng không vui “Chúng ta là bạn trai bạn gái rồi, vậy mà chưa có đi hẹn hò một lần nào!”
“Ai quy định là bạn trai bạn gái nhất định phải đi hẹn hò, nhớ năm đó quốc gia chúng tôi là không cần gặp mặt cũng có thể kết hôn.” Tô Túc cực kỳ nghiêm túc nói.
“Tô Tô!” La Tử Sơ cuối cùng cũng phải bùng nổ “Cậu đi hẹn hò với Karen ngay, hiện tại, lập tức!”
Nói xong, cô dùng một chân đá hai người bọn họ ra ngoài cửa, còn thuận tiện khóa luôn cửa lại.
“Này!” Tô Túc như không thể tin được mà bắt đầu đấm rầm rầm vào cửa, hai nhỏ kia thật sự khóa bọn họ ở bên ngoài?
“Chưa tới 11 giờ tối thì không được về!” Bên trong truyền ra âm thanh mơ hồ kiêu ngạo của La Tử Sơ và Dương Gia.
Hai nhỏ này…… Tô Túc nghiến răng.
“Tô Tô, chị không muốn đi hẹn hò với tôi sao?” Sau lưng truyền tới giọng nói rất là mất mát của Karen “Tôi vẫn biết, chị chỉ thích Nolan Modi……”
“A?” Cậu ta đang nói cái quỷ gì vậy?
Karen tiếp tục rầm rĩ “Ngay cả hình nền cũng là hình của Nolan Modi, trong máy tất cả đều là bài hát của cậu ta……”
“Ngừng!” Vì không để cậu ta mắc chứng nhân cách phân liệt, Tô Túc đành phải nhấc tay đầu hàng “Chúng ta đi hẹn hò.”
“Yes!” Sau khi đạt được mục đích thì Karen lập tức nở cười tươi roi rói.
Tô Túc thở dài một hơi, trong đôi mắt nhìn cậu chan chứa sự sủng nịch, thôi, lâu như vậy cũng chưa dẫn cậu ta đi chơi chỗ nào, hôm nay coi như dắt em trai đi chơi vậy.
Ra khỏi chung cư, Karen mặt đầy cười tươi nắm lấy tay của Tô Túc, hỏi: “Vậy giờ chúng ta đi đâu?”
“Hả? Không phải cậu nói muốn đi sao?” Tô Túc lộ ra vẻ mặt “Tôi cho là cậu biết”.
Karen như cảm thấy buồn cười mà nhìn cô “Làm ơn, Tô Tô, tôi làm sao mà biết ở đây có chỗ nào chơi vui, chúng ta đang ở trên địa bàn của chị mà”
“A?” Tô Túc sững sờ “Vậy…… Đi công viên trò chơi?”
“Quá ngây thơ.”
“Rạp chiếu phim?”
“Quá cũ rích”
“…… Công viên?” Tô Túc nhíu chặt mi, vắt hết óc để nhớ lại cảnh tượng hẹn hò trong tiểu thuyết.
“Quá……”
“Tôi biết, quá nhàm chán.” Tô Túc ngán ngẩm mà đánh gãy lời cậu nói.
Karen cười như không cười.
“Cậu chờ tôi một lát.” Nói xong, Tô Túc lấy ra điện thoại trong túi rồi đi qua một bên gọi điện thoại.
“……Alo, Tần Cầm, dạo này mọi người thường đi hẹn hò ở chỗ nào vậy…… Không có, chỉ là hỏi một chút thôi…… Thật sự không có mà, bà còn đùa bằng được, là em trai…… Khách sạn?……Bà đi chết đi……”
Nhìn thấy Tô Túc vì tìm địa điểm hẹn hò mà đi gọi điện thoại hỏi người khác, Karen nguyên bản trong mắt mang ý cười cũng hiện lên tia sáng phức tạp, nhưng cuối cùng vẫn lại trở về lạnh như băng.
Không có phát hiện sự khác lạ của Karen, Tô Túc nói chuyện điện thoại xong thì cau mày gãi đầu, cuối cùng cầm lấy ví tiền mà Dương Gia vừa ném từ trên lầu xuống, sau đó cô giống như đã hạ quyết tâm mà nói: “Không đi hẹn hò nữa, tìm không được chỗ để đi! Tôi với cậu đi dạo phố là được, thuận tiện mua hai bộ quần áo cho cậu luôn.”
Karen nghe vậy, không nhịn được mà bật cười.
“Cậu cười cái gì?”
“Không có……” Chẳng lẽ người nọ không nói cho chị biết là đi dạo phố cũng là một loại hẹn hò sao?
Hai người ngồi xe buýt đến khu mua sắm thì xuống xe, tiếp đó liền đi vào một tòa trung tâm thương mại.
Vừa đến khu quần áo cho nam, nhân viên xung quanh cùng khách hàng đều đã ghé mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú tinh xảo của Karen, bọn họ không ngừng khe khẽ bàn tán.
Những bộ quần áo rực rỡ muôn màu làm cho tâm tình của Tô Túc đột nhiên trở nên thật tốt, cô cầm từng bộ quần áo ướm thử ở trên người Karen, tựa hồ như không thấy ánh mắt của những người xung quanh.
Trong mắt Karen vụt hiện lên một tia không kiên nhẫn rồi biến mất, cậu nghĩ, cô khẳng định là giống với những đứa con gái kia, muốn cậu mặc thử từng bộ từng bộ một, ở trong ánh mắt hâm mộ của người khác mà khoe ra bạn trai của mình.
“Cậu thích bộ nào?” Tô Túc nghiêng đầu hỏi.
“Chị cảm thấy tôi mặc bộ nào đẹp thì tôi lấy bộ đấy.” Vừa ngẩng đầu, cậu lại lộ ra một gương mặt tươi cười lóa mắt, mê hoặc chúng sinh.
Tô Túc bị cậu ta đột nhiên phóng điện làm cho tim đập lỡ một nhịp, cô ho nhẹ một tiếng “Vậy lấy hai cái này đi, ừ, với cái này nữa.” Cô vừa nói vừa lấy đồ ra từ giữa một đống quần áo, cuối cùng, đợi tới khi đã cầm xong năm cái rồi mới ngừng lại, “Mấy bộ này đều không tồi, cơ mà tôi chỉ có chút tiền tiết kiệm như vậy thôi thôi, ngượng ngùng a.”
Karen ngắm nghía, không thể không thừa nhận là ánh mắt của cô thật sự rất không tồi, nhưng những món quần áo đó…… Đối với một người sinh viên bình thường mà nói thì…… một cái cũng đã có chút khó để mua rồi.
“Làm sao, thích không?” Tô Túc hỏi.
“À, ừ.” Karen theo bản năng gật đầu.
“Vậy mang vài món này đi gói lại đi.” Nghe vậy, cô liền dứt khoát mà giao đống quần áo cho một nhân viên đứng ở bên.
“Karen, đi theo người ta tính tiền đi. Ví ở trong túi cậu đó.” Cô chỉ vào túi tiền bên phải của cậu “Dùng thẻ tín dụng là được, mật mã là 050201.” Cô nhẹ giọng nói.
“Vì cái gì là tôi đi?” Karen khó hiểu.
Tô Túc cười cười, “Vì tôi lười nha.”
Karen nghi hoặc đi theo nhân viên cửa hàng, nữ nhân viên kia liền nhân cơ hội tới gần, cô ta cố ý nói giống như là đang giỡn: “Bạn gái mua quần áo tặng mình nhưng vẫn phải chính mình bỏ tiền ra trả, cũng may là ngài có tiền nha.”
“Hả?” Karen nghe vậy liền sững sờ, chẳng lẽ là Tô Túc ……
“Hiện tại có rất nhiều cô gái đều như vậy, đều nghĩ làm sao để bạn trai mua quà cho mình nhưng bản thân lại không muốn bỏ tiền mua một chút quà cho bạn trai.” Nữ nhân viên này do nảy sinh ghen tị trong lòng cho nên cũng không chịu trách nhiệm mà châm ngòi tạo khoảng cách cho bọn họ.
Trong mắt Karen hiện lên tia sáng kỳ dị, chút suy đoán trong lòng càng chắc chắn thêm khi nhìn thấy đôi mắt sáng rỡ của nữ nhân viên kia sau khi thanh toán xong. Chị ta vậy mà lại……
“Xong rồi? Vậy đi thôi.” Tô Túc đang ngồi ở khu nghỉ ngơi, nhìn thấy cậu ra liền đứng lên, tự nhiên mà cầm lấy hai cái túi trên tay cậu rồi lười nhác đi ra bên ngoài.
Trên mặt Karen trồi lên biểu tình phức tạp, nhưng trong chốc lát sau cậu liền bước bước nhỏ tới phía trước rồi vươn tay nắm lấy bàn tay của cô, mười ngón đan vào nhau.
Tô Túc theo bản năng muốn giật ra nhưng Karen giống như có dự kiến từ trước, cậu càng nắm chặt lại hơn.
“Nam nữ thụ thụ bất thân!” Tô Túc nhíu mày.
“Câu đó có ý gì?” Cậu một bên khiêm tốn hỏi một bên còn dùng ngón tay cái nhẹ nhàng ma sát mu bàn tay của cô.
“Chính là……” Tay cậu mới là đang có ý gì ấy! Tô Túc chỉ cảm thấy một cơn tê dại, da gà cũng sắp nổi lên nhưng còn chưa nói xong thì đã bị Karen hưng phấn ngắt lời: “Tô Tô, tay chị thật mềm nha!”
Thanh âm của cậu hưng phấn giống như phát hiện được một đại lục mới.
“Để tôi sờ mặt chút đi.” Cậu vừa nói vừa tự động tay luôn, cứ như vậy, Tô Túc đã bị người có vẻ như là mang thân phận bạn trai cô đùa giỡn ở trước mắt bao người. Mà tên biến thái kia còn sờ tới thỏa thuê: “Mặt chị cũng mềm thật!” Cảm giác mềm mại trơn trượt kia làm cậu quyến luyến không nỡ buông tay.
Trong mắt Karen hiện lên kinh diễm, những cô bạn trong quá khứ của cậu mặc dù sinh đẹp diễm lệ nhưng sau khi trút bỏ lớp hóa trang rồi thì không có một người nào có làn da trơn mềm giống như cô, làm cho người khác yêu thích không nỡ buông tay.
Bị cậu ta hết sờ lại nhéo, sắc mặt của Tô Túc cũng xanh mét theo, cô tránh đi móng vuốt của cậu rồi nói “Cậu làm cái gì vậy!”
“Chỉ sờ một chút thôi mà.” Karen tỏ vẻ bất mãn đối với hành động tránh đi của cô, cậu bặm môi “Bủn xỉn.”
Cái này cũng gọi là bủn xỉn? Tô Túc câm nín.
“Không cho tôi sờ……” Karen híp mắt lại “Thì tôi hôn.” Lời còn chưa nói xong, một nụ hôn với tốc độ sét đánh không kịp che tai đã kịp in lên đôi má trắng nõn của cô.
“Cậu……” Tô Túc theo bản năng mà che lại chỗ bị hôn, cảm nhận được những ánh mắt kỳ lạ của người đi đường, cô không khỏi xấu hổ bực bội mà trừng mắt liếc cậu một cái.
Chỉ là cái trừng mắt kia rơi vào trong mắt Karen lại trở nên đáng yêu dị thường, cậu cười hì hì, ôm lấy eo cô rồi cúi đầu mạnh mẽ hôn lên môi cô luôn “Tô Tô của tôi đáng yêu muốn chết.”
Trong nháy mắt, sắc mặt của Tô Túc giống như núi lửa phun trào, đỏ đến nỗi như sắp nhỏ ra máu. Thằng nhóc quỷ tây dương không biết xấu hổ là gì này!