Ellis ngủ tại phòng cho khách cả một đêm, đúng như Tiêu Minh Nguyệt đã nói, không có chuyện gì xảy ra vào đêm đó cả. Việc ngoài dự tính của Ellis là sau khi trọng sinh thì giấc ngủ của cậu trở nên tốt hơn hẳn.Sáng hôm sau, mưa vẫn không có dấu hiệu ngừng lại.Cơn bão lớn nhất trong thập kỷ đang dần càng quét thành phố này. Ellis bưng tách trà nóng, nhìn cảnh vật bên ngoài thông qua tấm cửa kính sát đất. Trong cơn mưa, mọi cảnh vật tựa như được phủ lên một lớp sương mờ.Khi Ellis chuẩn bị rời đi, Tiêu Minh Nguyệt bỗng gọi cậu lại: "Khoan đã."Ellis dừng chân, quay đầu lại nhìn.Tiêu Minh Nguyệt đang mặc quần áo ở nhà, chiếc quần cotton rộng thùng thình vẫn không làm mất đi vẻ thon dài của đôi chân, áo sơmi hơi mỏng dán lên dáng người mảnh mai như trúc.Hắn bước nhanh vài bước, vì nóng vội mà ho khan không ngừng.Ellis đứng lại, cười bất đắc dĩ: "Đừng nóng vội."Tiêu Minh Nguyệt đứng đối diện cậu, nhìn còn cao hơn Ellis mấy centimet, bàn tay nắm lại đặt bên môi ho nhẹ, sắc mặt trắng bệch, đáy mắt có chút tối màu.Ellis nhíu mày: "Tối qua ngài ngủ không ngon sao?"Tiêu Minh Nguyệt lại ho hai tiếng, buông tay cười cười với cậu: "Ừ, ta có chút kích động."Ellis không còn lời nào để nói.Tiêu Minh Nguyệt đưa tay phải lên, đưa cho Ellis chiếc hộp nhỏ vẫn luôn được hắn nắm chặt.Ellis rũ mắt nhìn: "Đây là cái gì?""Quà đó" thanh âm trầm thấp mang theo một chút ý cười của nam nhân vang lên bên tai cậu "Tặng cho em đấy."Nhưng Ellis không nhận, cậu ngẩng đầu chăm chú quan sát sắc mặt của người nam nhân. Cậu nhìn chăm chú đến nổi làm cho ý cười trên gương mặt của Tiêu Minh Nguyệt dần biến mất: "Hôm qua ngài ngủ không đủ giấc là vì món quà này sao?"Tiêu Minh Nguyệt lắc lắc đầu, giọng có chút chần chờ: ".. ờm.."Ellis không nhịn được thở dài, đưa tay nhận lấy cái hộp kia rồi nói: "Về sau ngài không cần làm như vậy nữa.""Được" mắt thấy cậu đã nhận chiếc hộp, Tiêu Minh Nguyệt cũng không để tâm cậu nói gì mà đã gật đầu đồng ý.Ellis dùng ngón tay nhẹ nhàng mở hộp ra, bên trong là một huy chương màu xanh được bao bọc trong một lớp nhung đen, huy chương khắc hình một con đại bàng đang giương cánh bay lượng
Đây là biểu tượng của trường mà Ellis đang theo học, huy hiệu của học viện quân sự hoàng gia đế quốc."Đẹp không?" Tiêu Minh Nguyệt nhẹ giọng hỏi, "hình như còn rất giống màu mắt của em nữa đấy?"Nhưng Ellis lại không quan tâm đến vấn đề đó, cậu đóng lại nắp hộp, ngẩng đầu hỏi: "Ngài đã điều tra ta sao?"Ngữ khí của cậu bình đạm, không hề có ý tứ chất vấn.Tiêu Minh Nguyệt gật gật đầu, cười ôn hòa: "Em bận tâm đến điều đó sao?"Bận tâm thì như thế nào? Khó chịu thì làm sao? Ellis thầm nghĩ: Đằng nào thì ngài vẫn sẽ làm theo ý của ngài thôi.Cậu đặt chiếc hộp lên bàn, cơ thể hơi lùi về sau, cách nam nhân kia xa một chút: "Nếu ngài đã điều tra ta thì chắc ngài cũng đã biết, ta chỉ là một học sinh bình thường, không cha không mẹ, ta tin tưởng với điều kiện của ngài thì chắc chắn sẽ có rất nhiều người tốt hơn sẽ đồng ý yêu cầu của ngài."Tiêu Minh Nguyệt không cười nữa, lông mi rũ xuống che đi tròng mắt xinh đẹp, môi mỏng khẽ mấp máy: "Có phải là ta đã làm em tức giận không?"Ellis nhìn hắn, thật lâu sau cậu thở dài một hơi: "Không có, vấn đề không phải là ta có tức giận hay không."Tiêu Minh Nguyệt cũng không nghĩ nhiều, hắn chỉ cần nghe được điều mà mình muốn nghe. Hắn tươi cười sửa lại lời Ellis: "Em còn giấu ta một bí mật đó nha, em không phải là một học sinh bình thường. Em chính là một Alpha cấp S.""Ngài đã điều tra cả việc này rồi nhỉ," Ellis cũng không kinh ngạc, chỉ là đến lúc này cậu mới biết Tiêu Minh Nguyệt thực sự nghiêm túc, nghiêm túc muốn thực hiện những lời nói vào tối hôm qua, bao dưỡng cậu."Nếu như vậy thì ngài cũng nên biết ta sẽ càng có lý do để từ chối yêu cầu của ngài.""Không sao cả" Tiêu Minh Nguyệt bình thản đáp: "Ta sẽ theo đuổi em, cho đến khi nào em đồng ý mới thôi."Ellis cho rằng cậu đã nghe nhầm, cậu nhìn nam nhân đối diện bằng ánh mắt khó hiểu: Hắn có xác định được là mình vừa nói hai chữ 'theo đuổi' không? Bất quá không sao cả, sau khi vừa nghe hắn nói xong thì cậu cũng có một chút mong đợi
Cậu nhún nhún vai: "Tùy ngài vậy." dù sao cái gì phải nói thì cậu cũng đã nói rồi, còn hắn muốn làm như thế nào thì cậu cũng chẳng quản được.Tiêu Minh Nguyệt một lần nữa nhét hộp quà vào trong tay cậu, dùng một bàn tay bao lấy năm ngón của Ellis, có chút ép buộc khép tay cậu lại, nam nhân mang theo ý cười nhàn nhạt trên môi, chăm chú nhìn vào Ellis, anh mắt hắn léo lên tia sáng nhất định phải có được Ellis."Em còn nói sai một điều nữa", Tiêu Minh Nguyệt mỉm cười nói: "Ta muốn em, chỉ muốn duy nhất một mình em."Hắn không phải người đầu tiên nói những lời như vậy đối với Ellis.Đã từng có rất nhiều người dùng ánh mắt ái mộ hay tham lam nhìn chằm chằm vào cậu, nhưng trong số đó không ai khiến cho cậu cảm nhận được mối nguy hiếm lớn như người nam nhân trước mắt.Ellis cong môi: "Vậy.. ta sẽ rửa mắt chờ mong."* * *Những cơn gió lốc còn chưa kịp ngơi thì Ellis đã khăng khăng phải đi.Tiêu Minh Nguyệt cho xe đưa cậu đi, Ellis cũng không có từ chối.Ellis nhìn tòa nhà cao tầng nơi mà Tiêu Minh Nguyệt đang sống một lần trước khi đi, âm thầm suy đoán liệu hắn có đứng bên bệ cửa sổ quan sát khung cảnh đường phố bị bao phủ trong làn mưa xám xịt hay không.Khi xe di chuyển đến phụ cận học viện quân sự đế quốc thì Ellis bổng mở miệng: "Làm ơn dừng lại ạ."Tài xế do dự: "Tiên sinh đã phân phó tôi phải đưa ngài đến cửa của học viện thưa ngài."Ellis không nói, trực tiếp thanh toán thông qua thiết bị đầu cuối rồi mở cửa xe bước xuống, để lại người tài xế đang cố hét "Tiên sinh đã trả tiền rồi" ở phía sau.Ngay lập tức nước mưa đã thấm ướt máy tóc của Ellis. Những người đang ngồi trên xe không người lái đang sổi nổi hành lễ với cậu, Ellis có thể cảm nhận được anh mắt của họ nhưng cậu không quan tâm.Nơi này cách học viện cũng không xa, còn chưa tới một kilômet.Chỗ này bất đồng với mảnh đất phồn hoa mà Tiêu Minh Nguyệt đang cư trú, học viện quân sự hoàng gia đế quốc tọa lạc ở một vùng ngoại thành xa xôi. Tuy bề dày lịch sử của trường chưa tới một trăm năm nhưng nó đã tạo nên những kỳ tích huy hoàng trước nay chưa từng có.Học viện quân sự hoàng gia đế quốc ra đời vào 98 năm trước, đó là thời kỳ hải tặc vũ trụ tung hoành khắp nơi, có thể nói là học viện ra đời vô cùng đúng lúc.Vào thời điểm đó lũ hải tặc vũ trụ đã làm ra vô số hành động liều lĩnh khiến cho các hoạt động thương mại cũng như duy trì trật tự giữa các hành tinh bị ảnh hưởng rất nhiều, cuối cùng Liên Bang và đế quốc quyết định hợp tác với nhau để tiêu diệt sự tồn tại như châu chấu này.Mặc dù nỗ lực của bọn họ đã đạt được rất nhiều thành quả xuất sắc, nhưng khi so sánh với mục tiêu ban đầu đã đặt ra thì lần càng quét này chắc chắn sẽ được tính là thất bại. Cho đến bây giờ thì hải tặc vũ trụ vẫn tồn tại như những loại sâu mọt không ngừng gặm nhắm, gây nguy hiểm cho cư dân của Liên Bang.