Nhặt Được Sói Con Trong Trò Chơi Sinh Tồn
MẠC DANH KỲ DIỆU SÁT LỤC
Đám người đối với vụ việc lần này không dám tin tưởng Vương Vân Chi hoàn toàn, chỉ là ôm lấy ý niệm biến ngựa chết thành ngựa sống, cùng nhau đi đến bờ biển một chuyến, cắt lấy khối mỡ to trên thân cá voi chết mang về, dưới da nó có một lớp mỡ dày, không biết có thể làm được bao nhiêu pho tượng.
Mỡ cá được chuyển đến trước cửa nhà gỗ, đặt trong đống tuyết trước cổng.
Điêu khắc bằng mỡ cá nhất định phải làm ở bên ngoài, một khi mang vào bên trong, mỡ cá liền bị hơi nóng làm cho tan chảy.
"Bộ xương kia chẳng lẽ lại không có ý nghĩa gì sao?" Hạ Lẫm nhíu nhíu mày, đưa ra nghi vấn: "Lão sư, tôi không cho rằng hành trình trước kia của anh là vô dụng."
Vương Vân Chi nhìn về phía hài cốt bị Segna ném ở ngoài cửa, tâm tình phức tạp. Bộ xương kia, chắc chắn phải mang ý nghĩa nào đó.
"Da người trắng như tuyết
Mắt người sáng như sao
Miệng người căng đầy như cá
Tóc người đen óng như rong
..."
Segna vẫn luôn hát, một mực cất tiếng ca không ngừng....
Vương Vân Chi từ trong đống tuyết nhặt lên xương sọ của bộ xương, nâng trên tay tỉ mỉ xem xét.
"Ra là vậy." Cậu thấp giọng nói: " Tác dụng của bộ xương này, là vì để chúng ta có thể suy ra được tướng mạo gần giống với chủ nhân của nó nhất."
Trong Khảo Cổ Học hay các nghành tương tự, đều có một loại kỹ thuật —— có thể phục hồi tướng mạo trước đây qua xương cốt. Nhưng ở nơi này, không biết có ai có được năng lực như thế hay không.
"Thật sao?" Hạ Lẫm cảm thấy phỏng đoán của Vương Vân Chi cực kì thú vị.
"Hẳn là vậy, Segna một mực hát về tướng mạo của người yêu trong quá khứ, nói rõ rằng nó rất để ý điều đó, nhớ rất tinh tường, nếu như không phù hợp với lời ca, nó sẽ không tin tưởng." Vương Vân Chi nói.
"Vậy thì đơn giản rồi." Hạ Lẫm liếc nhìn đám người, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người chuyên gia thiết kế thời trang Trương Trưng.
"..." Trương Trưng bị y nhìn có chút mất tự nhiên, rùng mình một cái.
"Thiết kế Trương, theo như tôi biết, anh chẳng những am hiểu thiết kế thời trang, còn từng tại viện nghệ thuật Milan học qua tướng học đúng chứ." Hạ Lẫm cười cười, lễ phép hỏi nhưng không chừa lối thoát.
"... Cậu, làm sao cậu biết?" Trương Trưng tái mặt.
"Tôi thế mà còn biết rất nhiều chuyện nữa cơ." Hạ Lẫm trả lời đầy sâu xa.
Vương Vân Chi cũng bị y làm cho bất ngờ, trong đầu không khỏi nhớ lại lời đồn liên quan đến vị tiểu thiếu gia mà Dư Lệ kể, y thật sự có thể thông thiên không gì không biết với độ tuổi đó sao? Có lẽ không khoa trương như vậy, hẳn là do từ nhỏ đã bắt đầu tiếp xúc với nhiều người, mưa dầm thấm lâu, đối với chuyện của các danh nhân đều hiểu rõ chăng?
"Được rồi được rồi, đừng nói nữa." Trương Trưng đầu hàng trong tích tắc, sợ rằng Hạ Lẫm chuyện gì cũng không bỏ sót, kể ra thêm nhiều thứ nữa, vội vàng đáp ứng: "Tôi sẽ hỗ trợ phục hồi lại tướng mạo của hài cốt này, nhưng trình độ tôi không cao, mong chư vị thông cảm cho...."
Rất nhanh, tất cả mọi người đều tham gia vào quá trình chế tác pho tượng.
Người trong ngành giải trí vốn là có chút văn nghệ, đối với nghệ thuật đều có chút để ý, thẩm mỹ cũng không tệ, trải qua mấy tiếng dài dằng dặc điêu khắc, gặp vô số thất bại, thời điểm trời sắp tối, một cái tượng bằng mỡ cá rốt cuộc cũng thành hình.
Pho tượng hơi cao hơn so với bộ hài cốt một chút, khuôn mặt anh tuấn, dáng người khôi ngô, chi tiết cũng không tính rõ ràng, chỉnh thể vẫn là bị giản lược đi, một là bởi vì thời gian có hạn, hai là chỉ dựa vào hài cốt cũng không thể nào phục hồi từng chi tiết, cho nên vẫn là giản lược rất nhiều thứ.
"Thật không tầm thường." Vương Vân Chi đi vòng quanh ngắm nhìn pho tượng, nhịn không được cảm thán tận đáy lòng.
Không phải cậu mèo khen mèo dài đuôi, thật sự là nhìn thấy thành quả lao động quả thật có chút cảm giác thành tựu. Đám người ai làm xong việc của mình, đều nhao nhao tiến vào trong nhà gỗ sưởi ấm, ở bên ngoài quá lâu đều muốn đông cứng.
Bên ngoài chỉ còn hai người Vương Vân Chi và Hạ Lẫm.
Hạ Lẫm vẫn còn đang dùng cốt đao tăng thêm chi tiết cho pho tượng, động tác có vẻ hững hờ. Vương Vân Chi đến quan sát pho tượng một chút, lại phát hiện một vấn đề.
Vấn đề này không lớn không nhỏ, nhưng khó mở miệng với người chưa quen.
"Còn có một vấn đề." Cậu có chút do dự mở miệng.
"Ừm?" Hạ Lẫm dừng tay, nhìn về phía Vương Vân Chi.
"Cậu qua tuổi trưởng thành chưa?" Vương Vân Chi hỏi.
"Đương nhiên." Hạ Lẫm cười cười: " Vân Chi lão sư, anh đây là đang giễu tôi trông như một tên nhóc sao?"
"Không phải không phải, chỉ là cái này không ổn với trẻ vị thành niên thôi." Vương Vân Chi mặt đỏ lên, vội vàng giải thích: "Pho tượng còn cần một cái... hừm, thứ quan trọng nhất của đàn ông, chính là cơ quan sinh dục đó."
Càng là nơi hoang dã, ăn mặc khá phóng túng, dục vọng tràn ngập trong lời ca của Segna, nó muốn, nhất định là một pho tượng có thứ kia.
"Ồ..." Hạ Lẫm nhíu mày, lập tức cầm đao lên, cốt đao bóng loáng trong tay đi vài nhát, lập tức trên pho tượng có thêm một thứ: "Ổn chưa?"
Trong giọng nói của y tràn ngập phách lối, Vương Vân Chi nghe như chính mình đang bị đùa giỡn.
Nhưng trong nháy mắt, tiếng hát trong nhà gỗ cũng ngừng lại.
Segna ném rìu trong tay, chậm rãi bước ra. Hốc mắt trống rỗng của nó nhìn chằm chằm pho tượng làm bằng mỡ cá, giống với hình tượng người yêu của nó trong ký ức, da người trắng như tuyết, mắt người sáng như sao trời,...
Segna từng bước đến gần pho tượng, sau đó, dùng hai tay chỉ còn lại xương, ôm chặt lấy pho tượng, nó giữ nguyên tư thế này đến bất động.
Vương Vân Chi lôi đồng hồ ra, cẩn thận đếm giờ, kết quả, Segna không còn phát động công kích nữa.
Thông báo vang lên: "Chúc mừng các vị người chơi, chúc mừng các vị người chơi! Cửa ải 【 cơn giận của Segna 】 giải quyết viên mãn! Tiếp theo, mọi người không cần lo lắng nữa, cứ an tâm tìm chìa khóa nhé!"
Trong đám người không ai phát ra âm thanh reo hò.
Ai cũng biết, câu nói không còn nỗi lo gì về sau kia của hệ thống là châm chọc, Segna được giải quyết, mọi người liền an toàn? Căn bản không có khả năng, bên ngoài có sói, còn có nguy hiểm ẩn tàng, không ai dám lơ là một phút.
Cùng lúc đó, màn đêm buông xuống.... Vương Vân Chi không biết có phải bản thân sinh ra ảo giác hay không, cậu phát hiện, đám người sau khi thoát khỏi uy hiếp của Segna, sắc mặt ngược lại đều không tốt lắm, thần sắc ngày càng phức tạp, giống như đều đang lo lắng sự tình trọng yếu nào đó.
Hẳn là vì hai lá bài kia? Lãnh Chúa Bóng Tối và Thiên Sứ Ánh Sáng đều chưa lộ diện, mọi người đương nhiên sẽ lo lắng rồi.
Mọi người luân phiên canh gác, ăn xong cơm tối (vẫn là canh cá nóng hổi), liền tự bản thân khoác lên áo lông, trên sàn nhà tìm một chỗ coi như sạch sẽ nằm xuống, rất nhanh liền ngủ say.... Lúc nửa đêm, Vương Vân Chi từ trong mơ tỉnh dậy.
Đi vào cái thế giới xa lạ luôn mang đến lo lắng cùng bất an này khiến cậu không thể đắm chìm vào giấc ngủ được, dứt khoát đứng lên, mượn ánh lửa của lò sưởi, cẩn thận vòng qua những người nằm trên sàn, đi đến cửa.
"Cậu muốn ra ngoài à?" Trong góc tối đột nhiên vang lên âm thanh, dọa Vương Vân Chi nhảy dựng.
Tập trung nhìn, nguyên lai là Dư Lệ: "Hiện tại vừa vặn đến phiên tôi trực." Dư Lệ ngáp một cái: " Chán thật, sớm biết nên dọa cậu chút nữa."
"Đừng đừng đừng, tôi đã sắp bị dọa mà chết rồi." Vương Vân Chi thật sự thấy sợ hãi cô gái này.
"Bên ngoài lạnh như vậy, cũng hơn nửa đêm rồi, cậu ra ngoài làm gì?" Dư Lệ nói: "Nhanh về ngủ đi, không là cậu phải thay tôi trực đêm đấy."
"Có chút khó chịu." Vương Vân Chi khẽ cau mày: "Với lại, luôn cảm thấy giống như có chỗ nào không đúng."
"Cái gì không đúng?"
" Thật uổng cho cái chức vị gác đêm của cô, không phát hiện nơi này ít đi mấy người sao?" Vương Vân Chi thở dài, chỉ vào bóng người ngổn ngang trên sàn.
"A, có sao..." Dư Lệ trừng lớn hai mắt, mượn ánh lựa trong lò sưởi nhìn về phía đám người đang nằm, chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh tối đen, căn bản không thể nhìn ra bao nhiêu.
Vương Vân Chi trong lòng càng thêm nghi hoặc, không do dự nữa, cậu dặn dò Dư Lệ chú ý an toàn, liền mở cửa đi vào trong bóng đêm mịt mờ.
Có lẽ những người khác cũng giống như mình, cũng là trong lòng buồn bực, ra giải sầu một chút? Nhưng mình có răng sói, có thể ngăn cản nguy hiểm nhất định, hoặc nhiều hoặc ít có sự bảo hộ trọng yếu, những người khác thật không sợ sẽ gặp chuyện gì sao?
Bên ngoài mặc dù là hơn nửa đêm, nhưng cũng không quá tối, bởi vì trên đất đều là tuyết dày, trên cây cũng có một lớp tuyết dày, ánh lên tinh quang trên trời, khắp nơi đều tràn ngập một tầng ánh sáng nhàn nhạt, có thể thấy rõ ràng rất nhiều thứ.
Vương Vân Chi đứng trên mặt tuyết, ngửa đầu nhìn lên sao sáng đầy trời, phát hiện các vì sao có thứ tự rất lạ, không giống với Bắc Đẩu Thất Tinh ở đời thực, cũng không có chòm Lạp Hộ thường thấy, mà các vì sao dường như có chút lớn hơn kích cỡ ngoài đời thực, giống như kim cương đính trên màn trời bằng bảo thạch màu lam, sáng lấp lánh.
Cậu hít sâu một hơi, lại xem xét một chút trên mặt đất, quả nhiên, nhìn thấy mấy dấu chân lộn xộn từ phía nhà gỗ đi ra, một đường dẫn về phía rừng rậm cách đó không xa. Thường trong phim kinh dị, luôn có một quy tắc thế này: Càng tò mò, càng chết sớm.
Vương Vân Chi đương nhiên biết điều này, nhưng cậu do dự mãi, vẫn là nên đi theo hướng của dấu chân. Thế giới này vốn đã kích thích đến sự hiếu kì của cậu, muốn kiềm chế là không thể nào, con đường phía trước chờ đợi cậu có thể là nguy hiểm, nhưng cũng có thể là là đầu mối mới.
"Ẳng..." Sói con nhô đầu khỏi áo lông, lông trên tai nó xù xù, nó lúc đầu ngủ rất say, không biết rằng mình đã được đem ra bên ngoài.
"Xuỵt, im nào." Vương Vân Chi nhét nó lại bên trong, vẻn vẹn một ngày công phu, cậu đã quen với sự tồn tại của sói con, ngay cả động tác nhét nó trở lại cũng ngày càng thuần thục.
Sau khi tiến vào bên trong rừng rậm, đường ngày càng không dễ đi, cây lá kim cao lớn rậm rạp, không biết đi được bao lâu, cách đó không xa truyền đến một âm thanh kỳ quái.
Từ lúc đến thế giới này, tất cả các hiểm nguy đều bắt đầu bằng âm thanh kỳ quái. Vì vậy, Vương Vân Chi trong nháy mắt cơ hồ đã ẩn thân sau một cây tùng to bằng vòng tay của hai người, sau khi biết mình chưa bị phát hiện, mới nhìn lại về phía âm thanh kia.
Mượn ánh sao cùng ánh tuyết, có thể nhìn thấy một thiếu nữ đang đi trong rừng, mặc áo lông dày, tóc dài đen nhánh rủ xuống khỏi áo trùm, thỉnh thoảng lộ ra gương mặt xinh đẹp thanh tú, nhìn kỹ có thể thấy rõ, cô ta không đi một mình, tay phải đang cầm lấy cốt đao tinh xảo, mà tay trái... đang kéo lấy một người.
Bị cô kéo lấy là một gã đàn ông, thân hình cao hơn cô một chút, kích thước to hơn cô rất nhiều, nhưng dù vậy, ở trong tay cô cũng như một con rối không thể phản kháng, bất kể giãy dụa thế nào, đều trốn không thoát lòng bàn tay của cô.
Thiếu nữ phát ra tiếng cười êm tai như chuông bạc, không chỉ êm tai, còn có chút làm người ta sợ hãi, không chỉ khiếp người, còn... có chút quen thuộc. Cô ném gã đàn ông xuống đất, cao hứng bừng bừng một chân giẫm lên ngực gã.
"Ngài đạo diễn à." Cô cúi đầu xuống, nhìn vào đôi mắt gã, dùng thanh âm cực kì đáng yêu nói: " Ông không nghĩ là mình nên đi chết sao?"