Nhặt Được Ông Xã Sĩ Quan

Chương 10




Vạn Uyển nghi ngờ nhìn lão hồ ly ở trước mặt, "Điều gì. . . . . ." Lời còn chưa nói xong, thì đã nhìn thấy Diệp Dực cau mày đứng lên, Đồng Niệm mang theo mấy chiến sĩ vội vã chạy tới, "Phó đoàn!"

"Khu vực nào thụ địch?"

"Cánh trái, đem đội tăng cừơng của chúng ta rút đi."

Diệp Dực nhíu mày, khom người đem áo khoác ngoài trên người Vạn Uyển cài nút áo xong rồi mới đứng lên, "Bản đồ" , Đồng Niệm cùng chiến sĩ trẻ sau lưng trải rộng bản đồ ra, Diệp Dực ngồi xổm xuống hoa tay múa chân, một hồi lâu mới ngẩng đầu, "Trở về bộ chỉ huy." Nói xong cũng sải bước rời đi.

Vạn Uyển im lặng đứng ở nơi đó, thời điểm này thực sự là cấp bách, quả nhiên lãnh đạo đúng là không thể có tình riêng, ngay cả làm bữa cơm dã ngoại cũng gặp phải báo ứng rồi. Thật khổ là tự cô lại có một sự hiếu kỳ chết người giống như một đứa trẻ cố chấp.

Vạn Uyển lạnh nên không ngừng dậm chân, trước khi trận tuyết tiếp theo rơi xuống thì phải nhanh chóng chạy về lều.

Cái chăn thật dày, túi nước ấm, còn có ăn no đến mức bụng không thể nhét thêm được nữa, tất cả đều thoả mãn. Hai mắt của Vạn Uyển mở thật to rồi nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, không ngủ được! Diệp đại nhân, có thể kể xong được không? Không phải một câu chuyện chỉ có mấy giây thôi à! Hiện tại thì tốt rồi, hại rường cột quốc gia cả đêm không ngủ đây!

Vạn Uyển đổi thành ngồi, nhìn chuông báo thức đến 12 giờ mà vẫn im tiếng, thậm chí đồng hồ báo thức cũng quên đổ chuông.

Em gái Vạn mấy tuần lễ nay đây là lần đầu tiên lộ ra mắt quầng thâm, ngồi đối diện ăn điểm tâm với Tiếu Tồn Chi. Hiện tại bánh bao làm nghẹn họng rồi, Vạn Uyển đưa tay muốn cháo của Tiếu Tồn Chi, không nhìn thì không biết, vừa nhìn đã giật mình, "A Bạch, cậu cũng ngủ không ngon sao?"

Tay đang thêm cháo của Tiếu Tồn Chi lắc một cái, rồi sau đó xoa mắt, "Cậu thấy ai nửa đêm bị kéo đi mà mắt không bị quầng thâm hay chưa?"

"A, như vậy à!" Vạn Uyển gật đầu, tiếp tục vơ vét bữa ăn sáng.

"Tối ngày hôm qua. . . . . . có phải là cậu?" Tiếu Tồn Chi vốn là không muốn ăn bữa ăn sáng, bây giờ thì càng không đói bụng.

"Phốc. . . . . . Lại nói chuyện ấy, cũng bởi vì tối hôm qua, cả đêm mình không ngủ!" Vạn Uyển tức giận uống cạn cháo trong chén, lòng đầy căm phẫn mà vỗ bàn!

Tiếu Tồn Chi đứng lên, vẻ mặt từ trước đến nay đầy nụ cười, tao nhã nhất thời trở nên cứng ngắc, "Tối hôm qua anh ấy làm gì cậu?"

Vạn Uyển bị lửa giận trong nháy mắt của anh chàng mà sợ tới mức có chút kinh ngạc, miệng mở rộng nhìn Tiếu Tồn Chi, nửa ngày mới nói tiếp, "Ách. . . . . . Chính là nướng thỏ, nấu cháo ăn, sau đó thì anh ấy chạy."

"Chỉ thế?" Tiếu Tồn Chi một tay ghìm chặt cổ tay của Vạn Uyển, nét mặt có vẻ không tin.

Vạn Uyển liền hiểu rõ anh bạn này hiểu lầm, "A Bạch à, không phải là mình nói, Diệp đại nhân là người hơi phúc hắc, nhưng mà điểm này vẫn phải có phẩm cách đạo đức. Hơn nữa, mình là một đứa trẻ không lõm không lồi, là sĩ quan quân đội, có thể chướng mắt không chứ!"

Tiếu Tồn Chi ngồi xuống, hít sâu vài cái, ngoại trừ sắc mặt bên ngoài vẫn không tốt như cũ nhưng đã khôi phục lại bộ dáng có vẻ người tốt thường ngày rồi, "Ăn đi, ăn xong rồi mới có sức lực đi chữa bệnh lưu động."

Vạn Uyển thở dài một hơi, "Cái gì gọi là chữa bệnh lưu động chứ, quả thật chính là đi khắp hang cùng ngõ hẻm. Mình thật tình không biết quân y ở trong đoàn phối hợp này có thể làm gì."

Tiếu Tồn Chi gõ lên đầu một cái cốc, "Ăn uống miễn phí, ngu ngốc."

Vạn Uyển che đầu, kiên quyết không thừa nhận, "Nhất định còn chờ bàn bạc."

"Đi, đi! Còn ăn! No chết cậu!" Tiếu Tồn Chi cười rồi tiêu diệt trứng gà trong tay Vạn Uyển, trực tiếp kéo cô đi. Vạn Uyển cũng nhìn thấy bác sĩ Hà và bác sĩ Vương, lúng túng nên cười hắc hắc hai cái, không quên liếm sạch bột lòng đỏ trứng mới vừa để lại ở bên miệng. Mất mặt cũng thành quen, cũng không thấy thể diện là một vấn đề.

"Hôm nay đi đội Re da, địa điểm rất quan trọng." Bác sĩ Hà dáng dấp như phật Di Lặc, cười ha hả, giống như muốn nhấn mạnh gì đó, cả đám y tá bác sĩ cấp dưới đều không lấy đó coi là quan trọng. Ví dụ như, bạn học Vạn Uyển, và Tiếu Tồn Chi lúc này đang cùng những người chờ đợi trò chuyện tán gẫu. Bác sĩ Vương thì càng không cần phải nói, người cũng tốt đến độ không có gì để nói, nhìn tình hình, rồi vung tay lên, "Lên xe đi!"

Vì vậy, một đội nhân mã hoàn toàn không có không khí quân diễn mà lên đường.

Đường xá rất xóc nảy, trạm kiểm soát cũng rất nhiều, tra này tra nọ, Vạn Uyển là một đứa trẻ hiền lành, vừa nhìn thấy tình hình như thế, mặc kệ Tiếu Tồn Chi trêu chọc thế nào cũng ngồi ngay ngắn. Tiếu Tồn Chi im lặng cười, "Cậu hiền lành thật đó!"

"Đàng hoàng một chút! Trong quân đội đó!"

Tiếu Tồn Chi muốn tiếp tục trêu ghẹo, thì xe đã dừng lại, bác sĩ Hà theo thường lệ mang theo Tiếu đại nhân đi, còn Vạn Uyển thì đi theo bác sĩ Vương.

Bác sĩ Vương là người rất tốt, luôn nhớ Vạn Uyển là một cô gái, chỉ cần là không có đồng chí bị thương, thì luôn cho cô bé Vạn đi dạo khắp nơi. Vạn Uyển ngoan thì ngoan, nhưng mà lười không va chạm. Vạn Uyển vui vẻ nhàn nhã tìm chỗ mà sưởi ấm, vừa yên tĩnh lại thoải mái. Cứ như vậy dựa vào ngủ thiếp đi.

Trong nửa mê nửa tỉnh ngửi thấy đất mùi tanh cùng một chút xíu vị kim loại. Còn nữa..., cảm giác trên cổ lành lạnh. Vạn Uyển chợt thức tỉnh, sau lưng có một người đang quấn chặt cổ mình, chợt ép ngã về phía sau. Phản ứng đầu tiên của Vạn Uyển chính là gặp phải bắt cóc rồi, giãy giụa là bắt buộc. Người phía sau có lẽ cũng không ngờ tới sức lực của cô gái lớn như vậy, thoáng chần chờ sau rồi cũng buông lỏng tay.

Vì vậy Vạn Uyển trực tiếp giương móng vuốt lên, rồi nghe thấy người phía sau rên lên một tiếng, tiếp đó lại có một giọng nói trầm đục, một tay hắn che kín miệng của Vạn Uyển.

"Đừng lên tiếng. Cô! Giữ cửa."

Không cần ông nói ra, lúc này ngay cả giãy dụa cũng không còn sức thì gào thét cái gì chứ? Vạn Uyển giữ vững tư thế cứng ngắc. Người phía sau cười hai tiếng, "Vạn Uyển, cô bị quân đội nuôi ngu rồi?"

Người có thể gọi ra tên của mình đều là người tốt, đây là suy nghĩ thường trực của bạn học Vạn. Vạn Uyển yên tâm to gan quay đầu lại, trang phục rằn ri, trang điểm thuốc màu, khí chất lười biếng, vuốt vuốt vũ khí trong tay.

"Phốc. . . . . . Tả đội trưởng à, anh không muốn sống nữa sao? Tên bác sĩ khốn kiếp kia quả thật đã cho anh xuất viện?" Vạn Uyển nổi giận,

Một người lính khác ở bên cạnh Tả Diệc bật cười hì hì, "Đại Đội Trưởng, thì ra là còn có người cai quản được anh à?"

"Cậu muốn đi giữ cửa?" Tả Diệc lườm anh chàng một cái, "Bác sĩ Vạn, tường bệnh viện có thể ngăn được tôi sao?"

Vạn Uyển gật đầu, trả lời cực kỳ khẳng định, "Cho nên anh chạy."

Tả Diệc tiện tay đốt điếu thuốc, ngồi lên trên cái bàn hít một hơi, "Trốn tới tham gia quân diễn."

Vạn Uyển im lặng nhìn anh, "Đại Đội Trưởng, ngài bên kia đó hả?"

Tả Diệc đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó bật cười, nghiêng người đem lon cầu vai lộ ra cho Vạn Uyển nhìn. "Biết màu này không?"

"Hồng đó mà! Anh cho rằng tôi đầu u óc tối à!" Vạn Uyển giận, kéo phù hiệu vai của mình qua, "Anh xem, tôi là lam đây này!"

Sau đó! ! ! Lam đấy! ! !"Anh anh anh! ! !"

Đồng chí đứng giữ cửa thực sự là bất đắc dĩ rồi, cười một hơi rồi nín, tay cầm súng cũng run lên, "Cô gái này, biết đùa quá."

"Đùa cái đầu anh đó!" Vạn Uyển lui về phía sau mấy bước, bảo vệ phù hiệu lam nhỏ của mình, "Chẳng lẽ, tôi tử trận?"

Tả Diệc kéo cái mũ, nghiêm túc gật đầu một cái, "Nhưng cũng có thể làm tù binh."

Vạn Uyển vỗ bàn, "Tuyệt đối không làm tù binh! Hy sinh thì hy sinh! Tối thiểu tôi phản kháng!" Cuối cùng, vẫn không quên thêm một câu, "Sớm biết hôm nay, ban đầu nên tìm đúng chỗ anh bị thương cho một cái."

"Đi thôi!" Tả Diệc nhíu mày, nhìn đồng hồ tay một chút, cài mũ cho Vạn Uyển, "Thời gian này, đội Reda hẳn đã bị tiêu diệt hoàn toàn rồi."

Vạn Uyển im lặng lần thứ hai, phá vỡ vùng thì phá vỡ vùng, còn cợt nhả như vậy sao! "Tôi đi với anh làm gì?"

"Ừ! Tự sát không được, bị bắt làm tù binh rồi. Rất bình thường." Tả Diệc xách cổ áo Vạn Uyển lên, kéo đi thẳng ra ngoài, lên một chiếc xe đã dừng sẵn ở bên ngoài, "Thông báo Phó Đoàn Trưởng của đoàn 108, nói với anh ta Quân y trẻ đã bị tôi giết rồi, muốn anh ta chỉ huy dẫn dắt người."

"Chừa chút mặt mũi cho tôi sẽ chết à? Xin thương xót, tôi đi trại tù binh không được sao?"

"Còn nhỏ tuổi, có chút chí khí! Bộ chỉ huy cũng có thể làm trại tù binh." Nói xong, Tả Diệc có chút khó chịu mà xoa xoa ngực, rồi thở hổn hển hai cái.

Vạn Uyển vừa nhìn thấy tình huống bất thường, nghĩ đến móng vuốt mới vừa rồi của mình, mồ hôi lạnh toát ra, xông về trại lính cầm hộp cấp cứu, "Cho tôi nhìn vết thương một chút, mau!"

Chiến sĩ đi tới sau lưng Tả Diệc rỉ tai mấy câu với anh ta, Tả Diệc do dự một lát, chọn mấy bình thuốc kháng sinh rồi chuẩn bị đi. Vạn Uyển vô cùng nghiêm túc kéo lấy anh ta, "Tối thiểu phải tiêm một mũi, lập tức khỏe, để tránh bị nhiễm trùng ! Chỗ băng bó tôi cũng băng lại cho anh lần nữa!"

Tả Diệc lại nhìn đồng hồ tay một chút, cau mày, "Nhiều nhất ba phút."

"Đựơc" Vạn Uyển nhanh chóng lấy kim tiêm, băng bó thuần thục, mũi khâu như lưới đánh cá đã bắt đầu kết màng, sau một lúc, thở dài một hơi, "Được rồi."

"Cám ơn" Tả Diệc kiểm tra băng bó, "Cô đi Bộ chỉ huy đi, nơi đó thức ăn cũng tốt hơn."

Vạn Uyển ngay sau đó hoàn toàn bội phục anh, đây mới thực sự là nguyên nhân đúng không!

Bộ chỉ huy không có canh phòng nghiêm ngặt như trong tưởng tượng của Vạn Uyển, tối thiểu ngụy trang thì cũng ít hơn so với những chỗ khác, quả nhiên thủ lĩnh chính là thủ lĩnh, ngay cả ánh sao tiêu chuẩn ở trên vai người đi ra đi vào cũng nhìn thấy nhiều hơn so với thường ngày.

Vạn Uyển vừa xuống xe thì được sắp xếp vào một chỗ nho nhỏ ngồi, Ừ! Chỉ là ngồi! Cái này cũng chưa tính là khó chịu, khó chịu là chỗ ngồi người ra người vào rất nhiều, mười người bên trong thì sẽ có tám dừng lại hỏi "Quân đội là chỗ nào chứ? Tới nơi này làm gì?"

Một người thì có thể nói, nhiều hơn một người thì thật sự không thể mở miệng! Chẳng lẽ nói ăn uống miễn phí hay sao? Cho nên Vạn Uyển lựa chọn phương pháp hữu hiệu nhất, là giả bộ ngủ.

Sau đó kết quả giả bộ một chút là, ngủ thiếp đi, kèm theo bụng sôi lột rột.

"Vạn Uyển! Vạn Uyển! Vạn! Uyển! ! !"

Vạn Uyển giật mình một cái liền tỉnh, chẳng lẽ là Diệp đại nhân nổi giận rồi? ! Híp mắt, chờ đón lời nói lạnh nhạt. Ai ngờ, một bàn tay ấm áp xoa lên trán của mình, hương vị chanh nhàn nhạt cùng má lúm đồng tiền quen thuộc.

"A Bạch! Cậu cố ý!"

Tiếu Tồn Chi cười ha hả, "Mình vừa nghe thấy cậu bị bắt làm tù binh đến Bộ chỉ huy thì vội vã chạy tới!"

"Khốn kiếp! Cậu cười nhạo mình." Vạn Uyển giận dữ.

"Tuyệt đối không có!" Tiếu Tồn Chi giơ hai tay lên, nét mặt có vẻ vô tội, "Bên Hồng quân truyền tới không phải là tin tức mã hóa, chuyện cậu bị giết chết trên căn bản cả đoàn đều biết, hoàn toàn không có chuyện mình cười tình huống của cậu."

Vạn Uyển lệ rơi đầy mặt, nhìn về phía phương xa, Tả đội trưởng! Tôi sẽ không bao giờ làm người tốt bụng nữa!

"Có đói bụng không? Mình dẫn cậu đi ăn cơm?" Tiếu Tồn Chi an ủi với tư thế con chó nhỏ.

"Đói! !" Vạn Uyển xin cơm với tư thế chó nhỏ, chọc cho Tiếu Tồn Chi cười ha ha.

Khụ khụ hai tiếng, "Hai vị đồng chí, Tiếu sư trưởng muốn hai người đi qua."

Tiếu Tồn Chi tiếp tục cười nhẹ nhàng nhìn Vạn Uyển, Vạn Uyển nở nụ cười một nửa liền bị mắc kẹt, nửa ngày mới thuận khí, "Cha. . . . . . cậu?"

"Ừ."

Vạn Uyển vỗ trán.

Khụ khụ hai tiếng, "Hai vị đồng chí, Diệp phó tư lệnh cũng muốn hai người đi qua."

Vạn Uyển bị sét đánh, động tác chậm rãi ngẩng đầu, "Diệp phó tư lệnh?"

Tiếu Tồn Chi bừng tỉnh hiểu ra nhìn Vạn Uyển, "A, mình quên nói cho bạn biết, mình là em họ của Diệp Dực."

Vạn Uyển gấp rút phủi tay của Tiếu Tồn Chi, "Tôi muốn cùng Tả đội trưởng vào Nam ra Bắc."

"Tới đây." Một giọng lạnh lùng từ cửa truyền đến, Diệp Dực nhìn chằm chằm vào Vạn Uyển.

Vạn Uyển nhỏ giọng lầu bầu một câu, theo thói quen liền đứng dậy, chạy về phía Diệp Dực.

"Cậu cũng mau đi, mọi người đến đông đủ rồi."

Tiếu Tồn Chi không lên tiếng, dưới ánh đèn có chút lờ mờ, ngay cả biểu tình của anh chàng đều là mơ hồ không rõ , Vạn Uyển ngoắc ngoắc tay, anh chàng chỉ cười cười miễn cưỡng, rồi đi ra phía ngoài.

Diệp Dực khẽ nâng đầu, chỉ chỉ một trại lính bên kia, "Đừng lo lắng."

Ừ! Đừng lo lắng! Đừng lo lắng mới là lạ! Khi Vạn Uyển đi vào, trong nháy mắt, thấy hai người bên bàn, ánh mắt nghiêm nghị, tư thế ngồi thẳng tắp, trên vai chiếu lấp lánh, ánh mắt tập trung. Lo lắng biến thành mềm chân. "Tôi tên là Vạn Uyển."

Trừ Tiếu Tồn Chi đã bắt đầu ăn và Diệp Dực cởi áo khoác bên ngoài, thì ai cũng không động. Vạn Uyển đổ mồ hôi lạnh ra.

"Cô gái nhỏ thật đáng yêu! Còn lo lắng à!"

"Diệp Dực, chuyện gì xảy ra? Cha cũng lừa gạt?"

Tiếu Tồn Chi rót nước nóng cho Vạn Uyển, cười híp mắt rồi giới thiệu từng người, "Ngừơi bên trái này là ba tôi, trước nói qua, sư trưởng hàng không, bên cạnh là dượng tôi, ba của Diệp Dực, Tư lệnh phó quân khu thành phố S."

Vạn Uyển gật đầu mỉm cười với từng người, vô ý thức nhận lấy nước trực tiếp uống ngay, thật ra thì, cô vẫn còn chưa có tiêu hóa xong hai câu nói kia, câu rất không có tính uy nghiêm.

"Ăn nhiều một chút, cô gái bé nhỏ tham gia quân diễn là chịu tội, sẽ phải ở Bộ chỉ huy rồi, điều kiện nơi này khá tốt." Tiếu Tồn Chi và Tiếu sư trưởng dáng dấp rất giống, đặc biệt là lúc cười.

"Ừ. Gặp đúng lúc rét, đợi lát nữa bảo nhân viên cảnh vệ cho con giường tốt, để ngủ cho thoải mái." Diệp tư lệnh thoạt nhìn rất nghiêm túc, nhưng mà cũng rất quan tâm Vạn Uyển.

"Vạn Uyển! Hồi hồn!" Tiếu Tồn Chi đã sớm phát hiện Vạn Uyển như đang đi vào cõi thần tiên, mím môi cười. Vạn Uyển 囧, ôm chén cơm hướng về phía bên Diệp Dực, Diệp Dực nhìn cô một cái, trong bát đã xé sẵn bánh bao bỏ vào trong chén cô, sau đó không nói một lời mà gắp thức ăn, ăn cơm, dáng vẻ ra vẻ hoàn toàn không quan trọng với mình.

"Tồn Chi, có đối tượng cũng không cho báo tin cho nhà biết, nếu không phải là Tả Diệc tên nhóc xấu xa kia làm một phát như vậy, cha con bây giờ còn bị che ở trong cốc."

Tiếu Tồn Chi cũng không nói chuyện, đang cầm trà uống..., Vạn Uyển vừa định giải thích, liền bị Tiếu sư trưởng cắt đứt, "Được rồi! Người trẻ tuổi mà! Thế hệ trước của chúng ta cũng không tiện dính vào, quân diễn xong rồi trở về thủ đô, Tiếu gia nhiều con dâu rất tốt!"

Vạn Uyển trợn to hai mắt, "Tiếu sư trưởng, ngài. . . . . ."

Lời còn chưa nói xong, Diệp Dực đột nhiên đứng lên, cái băng ghế ngã xuống, trong mắt là sâu thẳm mà lạnh lẽo, anh kéo Vạn Uyển đi, "Chúng con đi trước, xin lỗi không tiếp được." Để lại một phòng toàn người giương mắt mà nhìn hai người rời đi.

Tiếu Tồn Chi từ từ để ly xuống, nắm chặt hai quả đấm cùng đôi môi mím chặt tiết lộ ý tưởng lúc này trong lòng anh c Ngoại truyện 1:

Mùa hè ở Thủ đô trước đến giờ đều kéo dài đến mùa thu. Xe điện ngầm chật chội, trạm xe buýt chật chội, đường sá chật chội.

Dịch Thiển Mặc ôm túi xách ướt nhẹp di chuyển ở trên đường, tóc trơn mượt dài tới thắt lưng, lông mày nhỏ xinh, làn da trắng nõn, khuôn mặt xinh đẹp, lại có một đôi mắt đau đớn mà cô độc, như vậy cho dù cô ở trong đám người cũng giống như một đóa bách hợp xinh đẹp, làm cho người ta không chuyển được ánh mắt.

Người đầu tiên báo cáo khai giảng Trung học, đang sống giữa sự cười nhạo cùng khinh bỉ. Dịch Thiển Mặc ôm túi xách đi một vòng rồi lại một vòng ở quanh công viên Tâm Đường, thần kinh của mẹ vốn rất yếu, nếu nhìn thấy bộ dáng của mình thế này, nhất định bệnh tình lại tăng thêm. Răng rắc một tiếng, gót giày gãy, Dịch Thiển Mặc khom lưng, làm thế nào cũng không dính vào đựơc. Ngẩng đầu thấy cửa hàng giày, nếu là mình của hai năm trước, thì không cần nghĩ sẽ trực tiếp đi vào mua một đôi, khi đó mình làm thế nào lại nghĩ đến sẽ trở thành người dừng chân hâm mộ đây? Dứt khoát cởi giày, chân trần đi tới khu vực suối phun nhô lên ở giữa đường ngồi lên.

Lúc này mặt trời chiều đã ngã về phía tây, tất cả những người ở trong công viên cũng đã về nhà ăn cơm, suối phun bình thường náo nhiệt giờ chỉ còn lại một mình Dịch Thiển Mặc đang ngồi.

Dịch Thiển Mặc sững sờ nhìn cái bóng của mình ở trong nước, ướt nhẹp nước, lọn tóc còn có một chút màu đỏ của mực nước, một bộ quần áo duy nhất có thể gặp người hiện tại tất cả đều là dấu vết của mực nước, còn có áo khoác, Dịch Thiển Mặc thở dài, cởi áo khoác, cũng không biết thuốc mực bút có thể tẩy đi được hay không.

"A! Nhìn xem ai này? Là con gái của Dịch cẩu quan?" Một nhóm trai gái nhỏ đi tới, mọi người đều gọn gàng xinh đẹp,

"Làm sao có thể? thiên kim Dịch gia từ trước đến giờ đều là mỹ nhân lạnh lùng xinh đẹp thông minh, người này. . . . . . Hoàn toàn chính là bộ dạng chó nhà có tang mà!" Các cô gái làm bộ như ngó dáo dác, bộ dáng giật mình cười nhạo Dịch Thiển Mặc.

Dịch Thiển Mặc cũng không nói chuyện, khom lưng dùng nước trong suối phun vụng về giặt quần áo.

Một cô gái nhỏ thấy không làm cho Dịch Thiển Mặc nhục nhã, nên tiến lên một bước kéo lấy mái tóc dài của cô, "Giả bộ cái gì mà giả bộ! Mày cho rằng ba mày còn có thể bay lên à? Tiện nhân!"

Tóc của Dịch Thiển Mặc bị nắm, nên động đậy muốn giãy giụa, bị móng tay dài của một cô gái bên cạnh trực tiếp vạch lên trên mặt, từ trên đài suối phun trực tiếp lăn xuống đất. Tối hôm qua làm việc cả đêm, thân thể đau đớn khó chịu hiện tại càng thêm ngoại thương nội thương cùng nhau, Dịch Thiển Mặc chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh đen kịt, nhưng tôn nghiêm nói cho cô biết hiện tại không thể cứ như vậy mà té xỉu, mạnh mẽ ôm đèn đường bên cạnh từ từ bò dậy. Cắn chặc môi, không để cho bởi vì đau đớn mà tràn ra tiếng.

"Đau không?" Cô gái ngồi chồm hổm xuống, dùng móng tay cào mạnh vào mặt của Dịch Thiển Mặc, "Bộ dáng này mà ở trên mặt mày thật là đáng tiếc, đúng không? Tao phá hủy cho mày?" Nói xong, mấy cô gái phía sau cười hi hi ha ha. Cô ta ngoắc ngoắc ngón tay, hai anh chàng trẻ tuổi từ cây sau lưng đi ra, đùa bỡn dao nhỏ trong tay, "Theo như trước đã nói rồi đấy, phá hủy mặt của nó thì sau đó trực tiếp giao cho anh."

"Muốn thế nào thì được thế đó?" Một người đàn ông có chút kích động xoa xoa tay,

"Các người bình thường làm thế nào bán phụ nữ?" Cô gái che miệng cười

Hai người đàn ông này nhìn thẳng vào mắt, lập tức hiểu ý của cô ta, đi đến bên Dịch Thiển Mặc, "Kỹ nữ, chuyện này cũng không nên trách chúng tao, một tay cầm tiền, một tay làm việc."

Dịch Thiển Mặc ôm chặt đèn đường, bởi vì dùng sức, ngón tay lạnh ngắt, mắt thấy hai người đàn ông này cầm trong tay một cây dao nhỏ từ từ đi đến, cho dù hoảng sợ cũng phải co tròn lại, cũng không nói tiếng nào. Nhắm chặt hai mắt, đã có thể cảm thấy dao nhỏ lạnh như băng tiếp xúc đến mí mắt, nước mắt không kìm được rơi xuống.

"Làm gì đó?" Một giọng nói trong trẻo lạnh lùng xuất hiện, Dịch Thiển Mặc tái xanh mở mắt, thấy một ngừơi con trai gầy mặc áo sơ mi màu vàng nhạt, quần jean màu xám tro không nhanh không chậm dạo bước về phía bên này, tới gần nơi này thì vứt bỏ đồ trong tay, nắm lấy bả vai của một người đàn ông, hơi dùng sức, rồi ném đi ra thật là xa. Có tiếng súng nổ, liếc mắt nhìn một tên đàn ông đứng ở bên cạnh Dịch Thiển Mặc, "Là tự mình đi tới, hay là muốn tôi giúp một phen?" Trong giọng nói trong trẻo lạnh lùng thêm một tia uy hiếp, hắn ta từ từ đứng lên, giơ hai tay lên, "Anh bạn nhỏ, tôi dễ nói chuyện, chỉ là hiểu lầm chỉ là hiểu lầm."

Biểu tình vẫn lạnh nhạt mà xa lánh, coi thường khiến cho người đàn ông sợ đến độ sắc mặt tái nhợt, đi tới phía Dịch Thiển Mặc, "Đứng lên được không?"

Dịch Thiển Mặc vừa định trả lời, thì nhìn thấy tên đàn ông kia giơ cao đôi tay lên ném dao gấp trong tay ra, xông thẳng về bên này. "Cẩn thận! !"

Người con trai gầy cũng không hốt hoảng, hai cánh tay từ dưới nách Dịch Thiển Mặc đi vòng qua, một tay ôm lấy cô bảo vệ ở bên trong, nhìn lướt qua dao đã tới gần bộ ngực, vọt lên lưu loát, một cước đá bay dao trong tay hắn ta.

Hai người đàn ông này bò dậy, chạy trối chết.

Dịch Thiển Mặc bị một người đàn ông xa lạ giữ ở trong ngực nên có chút quẫn bách, vội vã từ trong ngực anh thoát ra, "Anh không nên giúp tôi!"

Ngừơi con trai nhìn cô, chẳng nói đúng sai gật đầu, chỉ đơn giản ngẩng đầu liếc mắt nhìn một đám con gái cách đó không xa, "Là phiền toái một chút."

Dịch Thiển Mặc cúi đầu, nhỏ giọng nói xin lỗi. Một chân nhảy đi lấy túi xách, vậy mà anh chỉ hơi rướn người một chút, là trực tiếp dùng chân câu túi xách qua, "Cô?" Thấy túi xách bẩn thỉu, cau mày có chút chán ghét.

"Ừ." Dịch Thiển Mặc cũng không phủ nhận, khom lưng nhặt lên, lấy tay lau nước đọng ở phía trên, "Để cho anh chê cười rồi. Tôi tên là Dịch Thiển Mặc. Thiển của Thâm Thiển, Mặc của giấy và bút mực." Nhanh chóng nói ra tên của mình.

"Diệp Dực." Diệp Dực cúi đầu nhìn cô mấy giây, rồi cúi người cầm túi xách lên, lấy ra một quyển sách bên trong, giả bộ balô của mình vốn là rất trống, "Dùng tạm cái này đi."

Dịch Thiển Mặc không biết tình trạng mà nhìn động tác tự nhiên của người trước mặt, một hồi lâu mới nghiêm túc nhìn Diệp Dực, "Cám ơn ý tốt của anh, tôi cũng không cần."

Diệp Dực kéo khóa kéo balô lên, trong con ngươi trầm tĩnh như nước thoáng qua một tia tán thưởng, "Không thương hại cô." Ở góc độ này, Dịch Thiển Mặc đúng lúc có thể thấy mặt của anh, mà hai con ngươi thâm thúy sáng ngời, sống mũi thẳng tắp, đôi môi mỏng, khuôn mặt kiên nghị.

Các cô gái ở bên cạnh thấy toàn bộ quá trình đã sớm không nhịn được, mượn cớ nuông chiều từ bé, chưa từng gặp qua thua thiệt, khí thế hung hăng đi tới phía này.

"Anh ở đâu nhảy ra thế? Biết tôi là ai không? Dám phá hỏng chuyện tốt của tôi?" Giọng của cô gái dẫn đầu ra vẻ hưng sư vấn tội, nhất quyết không tha.

Sau lưng cô ta, các cô gái nhìn chằm chằm Diệp Dực chốc lát, nhỏ giọng kêu lên, "Diệp Dực! !" Sau đó là mấy cô gái sau lưng đồng thời kêu lên kinh ngạc, " Là cháu nội của Diệp tướng quân sao? Diệp Dực?"

"Không sai , tuần lễ trước ba mình còn mời được anh ta đến bữa tiệc nhà mình!" Cô gái C đắc ý nói.

"Rất đẹp trai!" Cô gái D hâm mộ nhìn Diệp Dực.

Cô gái dẫn đầu cũng biết mình mới vừa phạm sai lầm gì, ở thành phố B, bất luận là tài lực hay là quyền lực Diệp gia đều là đứng mũi chịu sào, gây chuyện với Diệp Dực trước mặt chính là không tôn trọng Diệp gia. Cô gái quay ngược lại hai bước, liên tục cúi người nói xin lỗi.

Diệp Dực hoàn toàn không để ý đến họ, nhưng chỉ chỉ áo khoác của một người trong đó, "Cởi ra cho cô ấy."

Cô gái bất đắc dĩ kéo áo khoác, chán ghét mà vứt xuống mặt đất. Diệp Dực lạnh lùng nhìn cô ta một cái, khom lưng nhặt áo khoác lên, vỗ vỗ bụi bậm, mặc vào trên người Dịch Thiển Mặc. "Con gái Cố gia?" Cô gái sợ tới mức oa một tiếng rồi khóc, Dịch Thiển Mặc kinh ngạc liếc mắt nhìn Diệp Dực, kéo kéo tay áo của anh chuẩn bị cầu xin. Vậy mà Diệp Dực chỉ giúp cô kéo áo khoác, "Đi thôi."

Diệp Dực trời sanh đã có một loại khí chất khiến cho người khác phục tùng vô điều kiện với anh, mỗi tiếng nói hành động đều là bình tĩnh, bày mưu nghĩ kế, Dịch Thiển Mặc được anh mang đi, hoàn toàn không thể phản kháng mà mua quần áo, giầy, lại mua thật nhiều đồ dùng văn phòng phẩm. Diệp Dực lần nữa hỏi cô có muốn túi xách hay không thì Dịch Thiển Mặc kéo túi xách anh mang trên lưng, lắc đầu, "Của anh là đủ rồi."

Diệp Dực cũng không kiên trì, lại mua rất nhiều y phục quý trước, rồi mới đưa Dịch Thiển Mặc đến trạm xe bus.

"Dãy số máy mới nhớ không?" Dịch Thiển Mặc lên xe thì Diệp Dực ở phía sau nhàn nhạt hỏi.

"Ừ, về đến nhà em sẽ gởi tin nhắn cho anh ."

Diệp Dực gật đầu, xoay người rồi rời đi.

Không tính là lần đầu gặp gỡ, tiếp tục, Dịch Thiển Mặc vẫn ở trường học học tập khó khăn, sinh hoạt túng quẫn, mẹ qua đời, lưng đeo tiếng xấu. Một năm rồi lại một năm chịu đựng mỗi ngày. Ở bên trong khổ nạn cùng đau đớn nặng nề, duy nhất chống đỡ lấy cô chính là mỗi buổi tối điện thoại cùng Diệp Dực, cho tới bây giờ Dịch Thiển Mặc đều ít nói mà lúc này lại trở nên nói nhiều vô cùng, từ buổi sáng ăn cái gì đến học tập rồi đến dầu gội dùng hết rồi, không có gì giấu diếm. Diệp Dực cũng chưa từng ra vẻ không nhịn được, chỉ lẳng lặng nghe, thỉnh thoảng giải đáp thắc mắc chuyện bài vở của Dịch Thiển Mặc, không còn gì khác.

Qua mùa hè năm đó, Dịch Thiển Mặc đựơc trúng tuyển hạng nhất đại học thành phố B lấy toàn bộ học bổng, nhưng sinh hoạt phí mỗi tháng cũng đã đủ ép cô không thở nổi, mỗi ngày đều tính toán rất cẩn thận, từ một ngày làm việc ba suất tăng đến làm việc cả ngày, từ buổi sáng bảy giờ đến hai giờ sáng, mỗi ngày đều như thế. Thiếu ngủ nghiêm trọng không thể tập trung tinh thần nên khi đánh vỡ một chồng đĩa thì lại đụng phải Diệp Dực.

Sao mỗi lần thất bại đều đụng phải anh. Dịch Thiển Mặc tự lẩm bẩm, ngồi chồm hổm trên mặt đất nhặt từng mảnh sứ vỡ, Diệp Dực so với ba năm trước càng đẹp trai hơn, dáng dấp cao hơn, toàn thân tản ra khí chất không chỉ là trong trẻo lạnh lùng của năm đó mà còn có hơi thở quý tộc, càng thêm một phần thành thục và chững chạc.

Vẫn giống như ba năm trước đây, Diệp Dực không nói tiếng nào mà giúp Dịch Thiển Mặc giải quyết tất cả khó khăn, tìm quán cháo bán đêm, gọi một tô cháo tôm bóc vỏ. Hai người ngồi đối mặt nhau, hàn huyên một chút chuyện vụn vặt. Diệp Dực uống một chén thì đã buông cái muỗng xuống, Dịch Thiển Mặc nghi ngờ hỏi anh làm sao thế, Diệp Dực mím môi, không vui mà khuấy cháo, "Không ngon, còn thiếu vài vị."

"Anh thích loại cháo tôm bóc vỏ thái hạt lựu?" Dịch Thiển Mặc nhớ tới lúc Dịch gia còn chưa có suy sụp thì đã từng có một bảo mẫu biết làm cháo như vậy, cái loại mùi vị đó, mình vẫn nhớ mang máng , "Em sẽ làm."

Diệp Dực gật đầu một cái, chỉ chỉ một khu nhỏ có vẻ hơi cũ ở ngoài cửa sổ, "Chỗ ở của anh so sánh với nơi này, cái nào khá hơn?"

Dịch Thiển Mặc cẩn thận nhìn khu nhỏ một chút, khẽ cười, "Sao có thể so sánh với nơi này, nơi đó của em 140 một tháng, nơi này tối thiểu cũng phải hơn ngàn."

Diệp Dực nhíu nhíu mày, tức giận mà đặt ly trà xuống, "Em nói ở trong điện thoại rất khá ."

Dịch Thiển Mặc ngẩn người, sau đó mới hiểu anh chỉ cái gì, đem tóc tán lạc ở trước trán ghim về chỗ cũ, "Một ngày mệt mỏi mà có nơi ngủ thì em đã thỏa mãn rồi."

Diệp Dực theo động tác của cô nhìn về phía tóc ngắn chỉ đến bên tai của cô, "Em có nói với anh cắt tóc sao?"

"Anh thành người hay càu nhàu từ bao giờ vậy?" Dịch Thiển Mặc cười khanh khách, sờ sờ tóc, trong mắt đầy vẻ không muốn, "Đi qua một tiệm hớt tóc thì người ta nói chất tóc em rất tốt, có thể bán rất nhiều tiền. Sau đó, vì để có tiền phòng hai tháng em đi cắt một lần."

Diệp Dực kinh ngạc mở to hai mắt, ném cái chén trong tay, "Rất tốt! Dù sao tháng sau anh phải đi học viện quân sự ở Anh quốc, mắt không thấy tâm không phiền." Nói xong cũng sải bước đi ra ngoài. Vừa đi đến bên ngoài cửa, đã cảm thấy trong lòng bàn tay mềm mại lạnh như băng. Dịch Thiển Mặc cầm tay Diệp Dực, chỉ là khi nghe anh phải đi, thì cảm giác mình gần như sụp đổ, khổ nạn cùng nước mắt ba năm qua bừng lên toàn bộ. Dịch Thiển Mặc đứng ở bên cạnh, một tay nắm chặt tay Diệp Dực, khóc đến độ cuồng loạn.

Diệp Dực thở dài một cái, nâng Dịch Thiển Mặc lên, buộc cô nhìn thẳng mình."Em nghĩ như thế nào?"

Dịch Thiển Mặc vừa khóc vừa chần chừ, đôi mắt đẫm lệ trong ánh trăng mờ chỉ có thể nhìn khuôn mặt khiến cho mình nhớ mỗi ngày, mỗi ngày nhớ thương, kìm lại rồi nén lại, Dịch Thiển Mặc vọt vào trong ngực Diệp Dực, "Em muốn đi theo anh! Chỉ cần chỗ anh ở, cái gì em cũng không sợ."

Diệp Dực xì bật cười, từ trong túi lấy ra một món đồ đưa cho Dịch Thiển Mặc, "Hộ chiếu của em, còn có đại học cũng làm xong. Chỉ chờ câu này của em."

"Leng keng, leng keng."

Dịch Thiển Mặc buông quần áo trong tay xuống, kỳ quái nhìn đồng hồ trên vách tường, thời gian này Diệp Dực không thể nào trở về. Lấy valy lớn trước giường ra, tháng sau sẽ phải lên đường đi nước Anh, đồ còn chưa có sửa sang lại xong.

Dịch Thiển Mặc cười tủm tỉm đem gà chưng xong bưng lên trên bàn, mới đi mở cửa. Đứng ngoài cửa là một người phụ nữ sang trọng duyên dáng, trừ nếp nhăn ở khóe mắt, năm tháng gần như không có để lại bất kỳ dấu vết nào trên mặt bà. Mặt của Diệp Dực và bà có năm phần tương tự.

"Dịch Thiển Mặc" Người phụ nữ lạnh lùng mở miệng.

Dịch Thiển Mặc mở cửa, cung kính nhận lấy túi của bà, "Bác gái, con châm trà cho ngài."

"Không cần, con gái của Dịch Hoa Chính." Giọng nói đều là khinh thường cùng châm chọc, "Phòng ốc của con tôi, còn chưa tới phiên cô loại con gái danh bất chính, ngôn bất thuận, gia cảnh không tốt tới chăm sóc."

Dịch Thiển Mặc lúng túng đứng ở cửa, trong nháy mắt khi nghe được tên cha mình, thì hô hấp cứng ngắc.

"Một giao dịch, vô cùng đơn giản. Cô rời khỏi Diệp Dực, tôi chẳng những có thể làm cho cha cô được vô tội thả ra, còn có thể làm cho gia tộc mẹ cô thịnh vượng lần nữa."

Đơn giản một câu nói, liền đem tất cả mong đợi trước khi chết của mẹ Dịch Thiển Mặc đựơc thực hiện.

"Hơn nữa, cô không đáp ứng cũng không được." Người phụ nữ đắc ý khép lại khăn quàng cổ lông thú, "Diệp Dực có thể đi trường quân đội ở Anh quốc hoàn thành giấc mộng của nó hay không, ngay ở một câu nói của cô."

Dịch Thiển Mặc từ từ theo tủ giày trượt xuống mặt đất. Mình chưa bao giờ tin, một ngày giữa trời đất thật sự có sụp đổ, cô không thể tưởng tượng, nó sẽ sụp đổ triệt để như thế, như lâm vào đường cùng, không còn con đường sống.

Người phụ nữ hài lòng nhìn Dịch Thiển Mặc, "Không cần ủ rũ, không gả vào Diệp gia, cô còn có thể gả vào Tả gia."

Dịch Thiển Mặc tái nhợt ngẩng đầu, "Bà không thể ép tôi!"

"Dĩ nhiên không phải tôi, cũng không biết con trai của Tả gia coi trọng cô điểm nào. Khoản giao dịch này là ba bên, tất cả điều kiện thành lập cũng bao gồm cô gả cho Tả Diệc."

Tả Diệc.

Dịch Thiển Mặc nhắm mắt lại, khổ sở cười cười, không sao, ai cũng được.

"Cha tôi bị trừng phạt là đúng tội, tôi chưa bao giờ hy vọng xa vời ông hại nhiều mạng người như vậy mà sau này có thể đựơc tha thứ, chỉ cầu để cho ông an hưởng tuổi già." Hít sâu một hơi, "Mà tôi chỉ hy vọng, ngài đừng ngăn cản Diệp Dực nữa, tôi hi vọng anh ấy vẫn như cuộc sống anh ấy mong muốn ."

Đêm hôm đó, Dịch Thiển Mặc nhìn Diệp Dực như thường ngày ăn xong toàn bộ gà, uống một chén cháo tôm bóc vỏ, mở nước cho anh tắm rửa. Sau khi tắt đèn, Diệp Dực nhìn Dịch Thiển Mặc trong ngực lần đầu tiên chủ động, giật mình chống thân thể lên nhìn cô, "Ngày hôm nay xảy ra chuyện gì?"

"Ôm em một lần nữa đi" Đôi tay của Dịch Thiển Mặc vòng chắc thân thể của Diệp Dực, vuốt ve cơ ngực trơn bóng to lớn của anh.

Diệp Dực mừng rỡ vì cô đột nhiên chủ động, dục vọng hòa tan nghi ngờ, đem hết toàn lực ôm ấp lấy Dịch Thiển Mặc.

Một tháng sau.

Đại gia tộc thứ hai của thành phố B, con trai Tả gia đám cưới. Hôn lễ xa hoa cực kỳ, Chú rễ tuấn lãng, cô dâu xinh đẹp vựơt qua người phàm. Tất cả đều vô cùng hoàn mỹ.

Chỉ là truyền thông lá cải nhìn thấy, chính là chụp hình tuyên thệ trong ngày hôn lễ đó trong nháy mắt chụp đựơc một giọt nước mắt của cô dâu. Không phải nước mắt của cô dâu bởi vì hạnh phúc cùng vui vẻ mà khóc, mà ngược lại là đường cùng, cực kỳ bi thương mới có thể để lại nước mắt.

Bởi vì một giọt nước mắt này mà chuyện thân phận của cô dâu ồn ào, tin đồn cũng nhanh chóng bị Tả gia đè xuống, đến đây, Dịch Thiển Mặc cũng không có đựơc tin tức của Diệp Dực nữa.

Phần hạnh phúc kia cuối cùng với cô cũng là hữu duyên vô phận.