Trần Đại Dũng ngồi dậy, nhìn tiểu nha hoàn vừa hắt xì vừa dụi mũi, nghi ngờ hỏi: "Ngươi bị sao vậy?"
"Không có gì! Thiếu gia! Hắt xì! Có thể là nhiễm phong hàn! Hắt xì. . . . . . Thiếu gia! Hôm nay Trần phủ giống như bị trúng tà! Nô tỳ có vài tỷ muội đều vô duyên vô cớ bị thương! Hắt xì! Tiểu Thúy cũng bị đập đầu vào cột! Tuy rằng không chảy máu giống thiếu gia, nhưng cũng bị sưng một cục u rất to! Bây giờ còn đang hôn mê bất tỉnh; còn có Ly tỷ tỷ! Đoan Canh thì không cẩn thận bị bỏng chân! Đi không được, phải nằm ở trên giường; còn có. . . . . ."
Chỉ thấy Trần Đại Dũng càng nghe mắt càng trừng to, càng nghe miệng càng mở rộng, cuối cùng theo bản năng nắm tóc, nói như vậy. . . . . . Chuyện kia. . . . . . Hắn vẫn bị thương nhẹ nhất ! Đột nhiên Trần Đại Dũng nhớ ra, "Vậy còn ngươi! Ngươi bị phong hàn sẽ không phải là. . . . . ."
"A!" Tiểu nha hoàn bỗng nhiên hiểu ra, "Sao nô tỳ có thể quên được! Nô tỳ không ngờ bị rơi xuống nước, hắt xì! May mắn có người nhìn thấy, gọi người đến cứu nô tỳ! Nếu không, có lẽ nô tỳ cũng không còn gặp được thiếu gia nữa ! Hắt xì!"
"Vậy ngươi còn ở nơi này, còn không mau trở về nghỉ ngơi!"
"Thiếu gia! Hắt xì! Nô tỳ muốn hầu hạ thiếu gia, làm sao có thể trở về nghỉ ngơi chứ! Hắt xì. . . . . . Thiếu gia có phải sợ nô tỳ lây phong hàn cho thiếu gia không! Thực xin lỗi thiếu gia, nô tỳ sẽ cẩn thận ! Nô tỳ cũng bất đắc dĩ thôi! Trên thực tế trong số tỷ muội chỉ có mình nô tỳ bị thương nhẹ nhất ! Những người khác đều không thể đi lại!"
Suýt nữa chết! Vẫn nhẹ nhất ! Xem ra Trần phủ nên trừ tà ! Hắn vụng trộm quét mắt bốn phía trong phòng, trong lòng thầm nghĩ, nàng không đứng ở trong phòng, đang cười lạnh nhìn hắn chứ.
"Thiếu gia, nếu người còn lo lắng, nô tỳ mời thầy lang lại đây xem cho người!"
Lo lắng! Hắn mới không lo lắng! “Ta không lo lắng! Không cần mời thầy lang, quá phiền phức !"
"Không phiền! Không phiền!" Nàng cười nói, "Sau khi thầy lang đến khám và chữa bệnh xong vẫn chưa rời phủ! Hắt xì! Bởi vì quả thật hôm nay người bị thương ở Trần phủ nhiều lắm! Nô tỳ nghĩ lúc này, thầy lang vẫn còn ở trong phòng, hắt xì! Thiếu gia! Người đợi lát nữa, nô tỳ đi rồi sẽ quay về!"
Thư Nhan an vị ở bên cạnh Trần Đại Dũng, nhưng hắn nhìn không nàng! Nàng vừa mới đến núi tuyết, gặp muội muội, mà một câu nói của muội muội lại làm nàng thất hồn lạc phách đến bây giờ.
"Tỷ tỷ, ngươi đã hiểu ra chuyện phiền muộn rồi chứ, là vì tỷ thật sự có chân tình với hắn!”