Hai móng vuốt nhỏ của hồ ly gắt gao bám chặt vào trong thịt trước ngực Trần Đại Dũng! Cái đầu nhỏ vùi vào trong lồng ngực nở nang của hắn!
Kỳ quái là tuy đạo trưởng ở một bên tức giận mắng Trần Đại Dũng là một tên đại ngốc, nhưng cũng không tiến lên ngăn cản, chỉ còn lại chòm râu ngắn ngủn vểnh lên lại vểnh lên!
Có lẽ là Trần Đại Dũng ngốc nghếch không sợ chết cảm động trời cao, dù sao mỗi một lúc tiếng sấm càng yếu đi, tia chớp biến mất, đám mây âm u đen sẫm, chậm rãi khuếch tán sang hai bên! Trời quang !
Cuối cùng cả người hồ ly cũng không run rẩy nữa, nhưng vẫn cuộn tròn ở trong lòng Trần Đại Dũng không muốn rời đi.
Bóng dáng lão đạo ở giữa trời quang, dần dần trở nên mờ nhạt, cuối cùng, hắn bất đắc dĩ nhìn Trần Đại Dũng thở dài, hình bóng liền biến mất.
Trần Đại Dũng cẩn thận nhìn bốn phía, sau đó thở phào một hơi, lau trán đầy mồ hôi, nhìn hỏa hồ chín đuôi trong ngực cười hì hì nói : "Được rồi! Không có chuyện gì rồi !"
Hỏa hồ chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nhánh, trong sáng bức người, lại thâm sâu khó hiểu! Bỗng dưng, hai chân trước nhanh chóng đáp trên vai Trần Đại Dũng, vươn đầu lưỡi trắng nõn nà, liếm liếm mặt của hắn!
Dường như Trần Đại Dũng sợ ngứa nên trốn tránh, cười hì hì, có chút lưu luyến sờ sờ bộ lông bóng loáng mềm mại của hỏa hồ, cuối cùng đặt nàng trên mặt đất, đứng lên, "Ta phải đi!" Bước chân có chút khập khiễng, xoay người đang muốn rời đi ——
Đã thấy hỏa hồ "Vù" một cái, nhảy lên phía sau lưng của hắn, lè lưỡi liếm liếm cổ của hắn.
Trần Đại Dũng sợ ngứa cười cười, "Ta thật sự phải đi rồi. . . . . . Ai da!" Cổ xuất hiện một dấu răng hồ ly nhợt nhạt, "Vì sao ngươi cắn ta. . . . . . Ai da. . . . . . Lại cắn. . . . . . Ta thật sự phải đi. . . . . . Ai da! Lại cắn. . . . . ." Cuối cùng Trần Đại Dũng phát hiện, hắn chỉ cần vừa nói muốn đi, hồ ly liền không chút khách khí đưa hàm răng ra cắn hắn.
Trần Đại Dũng ngây ngô cười, "Ta đồng ý với đạo trưởng rồi! Phải đi nhanh về nhanh!" Trong nháy mắt phảng phất loại thông suốt, tiếp tục nói: "Đạo trưởng vì cứu ta, nên đã xuất hồn đến! Nhưng cơ thể của ông ta còn bị ta trói! Ta phải trở về nhận lỗi với ông ấy!"
Trong nháy mắt hỏa hồ im lặng, sau đó nhảy khỏi người Trần Đại Dũng, hơi nghiêng đầu, ngẩng đầu, ánh mắt sâu sắc dừng ở Trần Đại Dũng.
Trần Đại Dũng cười cười, gãi gãi đầu, cuối cùng nhìn nàng thật sâu một cái, "Hì hì! Ta phải đi rồi! Ngươi. . . . . . Bảo trọng!"
Cho đến khi hình ảnh bóng lưng nhỏ xíu của hắn biến mất, hỏa hồ mới khẽ cụp đầu xuống.