Trần Đại Dũng trợn to mắt, “Đạo trưởng, ngươi gạt ta! Thư cô nương đã nói rõ ràng chỉ cần đem kính bát quái đến cho nàng là được! Ta không gặp nguy hiểm gì!”
“Ngươi. . . . . Ngươi còn khăng khăng một mực như thế! Hồ ly tinh kia vì muốn tránh thiên kiếp, làm sao sẽ quan tâm sinh mệnh của ngươi! Ngươi. . . . .”
Trần Đại Dũng gãi đầu, đột nhiên cười nói: “Đạo trưởng đừng tức giận, ta nhất định đi nhanh về nhanh!”
Bày xong trận thức, Thư Nhan đặt kính bát quái ở trung gian, cẩn thận kiểm tra, suy nghĩ kĩ lưỡng, thấy không còn sót điều gì, lúc này mới thở phào.
“Như vậy là được sao?” Trần Đại Dũng đứng ngoài trận hỏi.
Thư Nhan không trả lời, nhảy ra khỏi trận, đi đến trước mặt Trần Đại Dũng, “Đại Dũng! Ngươi thật sự hi vọng ta tránh khỏi thiên kiếp này phải không?”
“Đương nhiên.”
“Kỳ thật, còn một việc nữa cần ngươi giúp!”
“Cứ nói, ta nhất định giúp!” Hắn cười sảng khoái đáp ứng.
Thư Nhan cười tà mị, “Rất đơn giản! Ngươi chỉ cần cầm kính bát quái đứng ở giữa trận là được!”
Trần Đại Dũng vẻ mặt ngớ ra một chút, lập tức liền nói: “Hảo! Ta đáp ứng! Nhưng. . . . .” Hắn ngừng lại một chút, cúi đầu xuống, hồi lâu mới thấp giọng nói: “Ta đáp ứng với đạo trưởng sẽ đi nhanh về nhanh!”
Thư Nhan cười, “Việc này ta hiểu! Ngươi giúp ta tránh xong kiếp nạn này thì trở về!” Tránh xong thì ngươi cũng biến mất a!
Trần Đại Dũng nghĩ một chút rồi vào trong trận, cầm lấy kính bát quái, đột nhiên lại nói với Thư Nhan: “Ngươi hứa với ta, xóa bỏ ân oán với đạo trưởng!”
“Được, ta nhớ!”
Trần Đại Dũng an tâm, hướng về phía Thư Nhan ngây ngô cười, lập tức khoanh chân ngồi ở giữa, cầm lấy kính bát quái.
“Đại Dũng! Tí nữa nếu có sét đánh, không cần sợ hãi, chỉ cần giơ kính bát quái lên trước mặt! Hiểu chưa?”
Trần Đại Dũng gật gật đầu.
Mâu quang Thư Nhan lóe lên một cái, nhìn về phía Trần Đại Dũng, lẩm nhẩm niệm chú ngữ.
Một lát sau, Thư Nhan thấy Trần Đại Dũng bộ dáng bày thế trận chờ quân địch, cảm thấy buồn cười, “Không cần khẩn trương, đến lúc đó chỉ cần làm theo ta nói, giơ kính bát quái lên bảo vệ chính mình không nghe không xem không nghĩ là được!”
“Ân, ta nhất định làm được, giúp ngươi tránh khỏi kiếp nạn này!” Ngồi nghiêm chỉnh, không dám thả lỏng một chút, hạ quyết tâm, nhất định phải giúp Thư Nhan.
Thư Nhan cười cười, đang muốn nói, đột nhiên bầu trời xa xa truyền đến một tiếng sấm, cả người Thư Nhan cứng đờ, quả thực sắp tới rồi! Ngẩng đầu nhìn, mày nhíu chặt, vẻ mặt ngưng trọng, bỗng dưng khoanh chân ngồi xuống đất, một tay kết ấn, bắt đầu đọc chú ngữ!