Nhặt Được Nữ Nhân Ôn Nhu Quyến Rũ: Lấy Một Hồ Ly Tinh

Chương 46




“Này. . . . . . .”

“Coi như làm không công cho ngươi, hoàn lại bạc thiếu của ngươi là được! Ta sẽ không nợ tiền không trả!”

“Kia. . . . . Được rồi!” Lão đạogật đầu một cái, đúng là trong đạo quán có nhiều việc cần làm, hắn ở cùng yêu nghiệt mấy ngày, nhưng lại không tổn hao một cọng lông! Có lẽ trên người hắn chứa kỳ vật, để cho hắn ở lại đạo quán, cũng không sợ hồ ly tinh kia đả thương đến tính mạng hắn!

Thấy đạo trưởng gật đầu đáp ứng, Trần Đại Dũng trong lòng vui mừng, lập tức đứng lên nói: “Đạo trưởng, vậy bây giờ ta liền đi rửa bát!” Sau đó cầm bát không trên bàn ăn, vui vẻ đi ra ngoài.

Lão đạo cười than thở: “Ai! Thật là một hài tử ngốc!” Lại không biết ý định trong lòng Trần Đại Dũng: nếu như nàng tìm đến lão đạo trả thù, chẳng phải là có thể tìm thấy nàng! Trong lòng cao hứng.

Dù sao mục đích chân chính hắn tới đạo quán, chính là lo lắng, nếu đạo trưởng không buông tha vẫn đuổi giết nàng thì làm sao bây giờ? Hắn muốn lưu lại đến lúc xác nhận nàng an toàn rời đi mới thôi!

Trong giấc mộng, bất chợt cảm thấy có người đánh đầu của hắn, thật là đau! Trong lòng giận dữ, bỗng dưng mở mắt.

“Bà nương. . . . . . .”

“Xuỵt!” Thư Nhan ý bảo hắn chớ lên tiếng, cười dịu dàng đứng ở đầu giường.

Trần Đại Dũng ngồi dậy, cũng quên nghi ngờ, một phát bắt được tay Thư Nhan, kích động nói: “Thật sự là ngươi! Thật tốt quá! Ta nghe nói thế thân của ngươi bị đạo trưởng biến thành cái đuôi! Đang lo lắng cho ngươi đây! Ngươi không sao chứ?”

Thư Nhan chớp mắt một cái, liền nói: “Như thế nào không sao đây! Tuy là thế thân, nhưng cũng là tâm huyết của ta biến hóa thành! Hai ngày này tim ta luôn luôn đau đớn!”

“Đau! Vậy làm sao bây giờ? Mau tìm thầy lang xem một chút a!”

“Đần! Ta không phải là người phàm! Thầy lang làm sao có thể chuẩn đoán được?” Nàng quở mắng.

“Vậy làm sao bây giờ? Còn đau không?” Lo lặng nhìn vị trí tim nàng, theo bản năng muốn giúp nàng xoa xoa, lại thấy không ổn, mới không cam lòng từ bỏ ý định.

“Thật ra thì. . . . . . .Có một biện pháp có thể trị!” Thư Nhan giả bộ lơ đãng nói.

“Biện pháp gì?” Hắn vội hỏi.

“Chỉ cần tìm về cái đuôi kia là được!”

“Cái đuôi! Ở nơi nào? Ta giúp ngươi tìm về!” Bị kích thích, hắn muốn lao ra khỏi phòng, thật may bị Thư Nhan ngăn cản!

“Ở trong phòng lão đạo!”

“Ta đây liền đi!”

“Chờ một chút!” Sao lại nóng vội như vậy, “Lão đạo đặt nó ở trong hộp gỗ màu đen, ở bên trong chặn giấy, ngươi kéo xuống là được. . . . . . .Còn có, phải lén lút, chớ để hắn phát hiện!”